38537
Nhìn bóng lưng khom khom của Chu Vũ Vi, Lâm Lam nhắm chặt mắt lại.
“Đi ăn chút gì đã, ăn xong quay lại thăm ba.” Diêm Quân Lệnh nắm tay Lâm Lam, nhẹ giọng nói.
“Em nuốt không trôi.” Lâm Lam lắc đầu, hiện giờ cô một chút khẩu vị cũng không có.
“Không ăn được cũng phải ăn, giờ em ngã xuống đấy thì làm sao chăm sóc ba được.” Diêm Quân Lệnh cứng rắn nói, anh không cho phép bánh bao nhỏ bị cảm xúc chi phối.
Lâm Lam nghe xong miễn cưỡng gật đầu, bước chân cô nhẹ tựa như mây, cả người chao đảo.
Thấy vậy Diêm Quân Lệnh bế cô lên, đây là lần đầu tiên bị bế như vậy nhưng Lâm Lam không dãy dụa, đầu cô dựa vào ngực người đàn ông, để mặc anh bế.
Hai người không đi quá xa mà ăn chút cháo ở quán cạnh bệnh viện, sau đó vội vàng trở về phòng bệnh, hai người đến thăm chú Trương trước, ông vẫn chưa tỉnh, nhưng Tiêu Chấn Nhạc nói rồi, tiếp tục điều trị theo dõi không phải là không có khả năng tỉnh lại.
Điều này khiến Diêm Quân Lệnh và Lâm Lam yên tâm hơn nhiều, khi hai người đến phòng bệnh của Lâm Phúc Sinh thì ông nội Diêm đến.
Chứ Trương là một tay ông nội bồi dưỡng nên, hiện giờ xảy ra chuyện như vậy hiển nhiên phải đích thân đến.
Thấy cháu trai, ông nội gườm gườm trừng mắt, “Nếu chú Trương cháu có mệnh hệ gì thì ta và tên tiểu tử nhà cháu còn chưa xong đâu.”
Diêm Quân Lệnh vội vàng nói mấy lời khuyên nhủ mới khiến cơn tức giận của ông nội giảm đi một chút. Ánh mắt của ông rơi trên người Lâm Lam, “Chuyện của ba cháu, ông nội biết rồi, nha đầu cháu phải kiên cường, sinh lão bệnh tử là quy luật tất yếu của cuộc đời.”
“Ông nội yên tâm, cháu biết ạ.” Lâm Lam gật đầu, cô biết gần đây sức khỏe ông nội cũng không tốt, hiện giờ lại còn lo lắng cho họ, trong lòng cô rất cảm động.
Nhưng những điều ông nói với Diêm Quân Lệnh cô đều hiểu cả, sinh lão bệnh tử là chuyện không ai có thể tránh được.
Chỉ là cô thực sự rất thương ba, cả đời ông đã chôn chặt tình yêu của mình đối với Chu Vũ Vi, sau đó vì để chăm sóc cô mà từ chối kết hôn, hiện giờ mới có cơ hội an hưởng tuổi già thì lại một lần nữa bị thương.
Lần này còn là vì cô mà bị thương.
Nếu không phải do cô thì người của Hoắc Quốc Bang sao lại ra tay tay tàn độc với ba như vậy chứ.
“Mấy thanh niên trẻ tuổi các cháu, haizz.” Nghe thấy câu nói cố tỏ vẻ kiên cường của Lâm Lam, ông nội thở một hơi dài, cuối cùng khua tay ý chỉ hai người mau đi thăm Lâm Phúc Sinh, còn bản thân thì ở lại với chú Trương.
Đi ra khỏi phòng bệnh, Diêm Quân Lệnh mới nói với Lâm Lam, “Chú Trương là cảnh vệ binh năm đó của ông, từ lúc hơn hai mươi tuổi đã theo ông đến tận bây giờ, lần này xảy ra chuyện, trong lòng ông khó tránh khỏi lo lắng.”
“Đều tại em không tốt.” Lâm Lam tự trách mình.
“Sao lại là lỗi của em?” Diêm Quân Lệnh không cho phép Lâm Lam nghĩ như vậy, chuyện của chú Trương vấn đề không phải là ai đúng ai sai.
“Em…”
“Nghe lời, đừng đổ hết lỗi lên người mình.” Diêm Quân Lệnh nắm chặt tay Lâm Lam rồi cùng đi đến phòng bệnh của Lâm Phúc Sinh.
Ba Lâm vẫn chưa tỉnh lại.
Lâm Lam đứng ở trước giường bệnh nhìn khuôn mặt trắng bệch, tiều tụy của ba Lâm, khuôn mặt khác xa so với hình ảnh thời ông còn trẻ được hình thành trong kí ức của cô, sự thay đổi này đều là do bệnh tật dày vò ông mấy năm nay.
Nhìn lại Hoắc Quốc Bang, rõ ràng là tuổi tác không kém ba là bao nhưng lại chăm sóc tốt cho cơ thể nên trong ông ta giống như chỉ mới bốn mươi tuổi vậy.
Càng như vậy Lâm Lam càng cảm thấy áy náy.
Nếu như không có cô, cuộc đời của ba có lẽ sẽ khác.
“Lam Lam… Lam Lam, đừng khóc…” Khi Lâm Lam đang ngồi trước giường bệnh, tròng mắt cô không kiềm được đỏ lên, Lâm Phúc Sinh vẫn đang trong cơn mê dường như mơ thấy ác mộng, ông không ngừng thấp giọng lẩm bẩm.
Lâm Lam ghét sát tai kề miệng ba liền nghe thấy câu nói chứa đựng sự quan tâm kia, đến lúc này rồi mà ba vẫn còn lo cho cô, còn sợ cô khóc.
Lâm Lam luôn cố gắng kìm nén nhưng lúc này cô không nhịn được mà rơi nước mắt, đến tận hơn mười giờ tối Lâm Phúc Sinh mới tỉnh lại lần nữa.
Thấy Lâm Lam và Diêm Quân Lệnh ngồi bên cạnh mình, ông có chút đau lòng nói, “Hai đứa không cần ở cạnh ta, một mình ta cũng được mà.”
“Ba…” Lâm Lam nhẹ giọng gọi một tiếng.
“Lam Lam, con có trách ba không?” Nghe thấy giọng nói của Lâm Lam, Lâm Phúc Sinh nghẹn lại, ông dùng giọng nói khàn đặc hỏi cô.
Lâm Lam không ngừng lắc đầu, “Sao con lại trách ba, nếu không có ba, con sẽ không có được tuổi thơ vui vẻ như vậy, cũng sẽ không có thời niên thiếu yên ổn như thế, tất cả những gì con có hiện giờ đều là ba đã cho con,con làm sao có thể trách ba được?”
“Không được nói như vậy, tất cả những thứ mà con có hiện giờ là tự con nỗ lực giành lấy.” Lâm Phúc Sinh nắm lấy tay con gái, giọng nói vẫn khàn khàn, khô khốc như cũ.
Lâm Lam vội vàng đỡ lấy ly nước từ tay của Diêm Quân Lệnh, cắm ông hút vào rồi bón cho ba.
Uống chút nước, Lâm Phúc Sinh thoải mái hơn một chút, ông nhìn sang Diêm Quân Lệnh, “Quân Lệnh, với tình trạng sức khỏe hiện giờ không biết ta cầm cự được bao lâu nữa, sau này Lam Lam nhờ cả vào con.”
“Ba, ba đừng nói linh tinh!” Hiện giờ Lâm Lam kị nhất là những câu nói như thế này, nó giống như ba đang đẩy cô sang cho người khác bất cứ lúc nào cũng có thể rời đi vậy.
“Lam Lam, bệnh của ta ta biết…” Nói đến đây Lâm Phúc Sinh ngưng lại, “Lam Lam, đừng trách mẹ con, năm đó bà ấy cũng có nỗi khổ riêng của mình, nếu… ta nói là nếu ta không còn nữa thì thỉnh thoảng con thăm…”
“Không có nếu!” Lâm Lam không thể chịu được những câu nói như thế này của ba, cô trực tiếp ngắt lời.
“Con, nhà đầu này haizz.” Lâm Phúc Sinh thở dài một cách nặng nề, ông biết định kiến của Lâm Lam đối với Chu Vũ Vi không thể hóa giải được bằng một hai câu nói.
Diêm Quân Lệnh lặng lẽ nắm lấy lòng bàn tay của Lâm Lam, ý là cô đừng tranh luận với ba.
Lâm Lam cắn môi, “Ba, con nhất định sẽ chữa khỏi cho ba, ba phải tin con.”
“Lam Lam, đừng cố chấp như vậy, ba biết bệnh của mình.” Hiện giờ điều khiến Lâm Phúc Sinh không yên tâm nhất là Lâm Lam, ông biết nha đầu này bình thường nhìn thì có vẻ dễ nói chuyện, nhưng trong lòng lại vô cùng cố chấp.
Lâm Lam lắc đầu,ai cũng biết bệnh tình của ba nhưng có thế nào cô cũng không thể chấp nhận nổi.
“Nghe lời, nếu không ba sẽ tức giận thật đó.” Giọng nói của Lâm Phúc Sinh cao lên, ông muốn dọa con gái sợ hãi một chút.
Mắt Lâm Lam đỏ lên, cô chỉ có thể cắn răng gật đầu.
“Còn Hoắc Quốc Bang, ba biết con rất khó có thể chấp nhận sự thật này, nhưng đây là sự thật… bất luận là con có không tin đi nữa thì ông ta cũng là ba đẻ của con, sau này nếu có thể sống hòa bình thì đừng để xảy ra xung đột, dù gì thì cũng là chúng ta…haizz.” Nói đến đây Lâm Phúc Sinh thở dài, cuối cùng ông vẫn không thể nói ra được.
Ông biết nếu nói với Lâm Lam chân tướng sự việc, cô sẽ càng ghét Chu Vũ Vi hơn, nếu vậy thì chỉ e là cả đời này hai mẹ con cô sẽ không thể làm hòa được.
“Ba, ba muốn nói gì?” Thấy ba vẫn có lời muốn nói, Lâm Lam không nhịn được liền hỏi.
“Không có gì.” Lâm Phúc Sinh thở dài.
“Ba, đừng sợ, thế lực của Hoắc gia có lớn thế nào đi nữa thì cũng không thể một tay che trời, ông ta không thể làm gì được con.” Thấy phản ứng của ba, Lâm Lam tưởng rằng Lâm Phúc Sinh lo thực lực của bọn cô không địch lại được Hoắc Quốc Bang, sau này sẽ phải chịu thiệt, nên cô nói một cách rất kiên định.
Lâm Phúc Sinh hé miệng, nhưng không biết phải giải thích thế nào, ông bèn nắm lấy tay Lâm Lam nhưng trong lòng lại vô cùng hổ thẹn.
Diêm Quân Lệnh hơi cau mày lại, bất luận là Chu Vũ Vi hay là ba vợ, anh luôn có cảm giác dường như họ đang giấu điều gì đó, nhưng rốt cuộc là chuyện gì thì dựa vào tình hình hiện tại của Ba, anh cũng không có cách nào tra hỏi được.
Xem ra sau này anh nhất định phải nói chuyện trực tiếp với Hoắc Quốc Bang, dù gì thì đối phương cũng là ba ruột của Lâm Lam mà lại làm ra nhiều chuyện không ra thể thống gì như vậy, nói tóm lạ là phải nói chuyện một chút, Diêm Quân Lệnh cũng muốn biết, người con thứ ba này của Hoắc gia rốt cuộc có ý gì với Lâm Lam.