38363
Đồng Thiên Hoa nhìn Lâm Lam, câu không biết đó làm Lâm Lam bối rối.
“nếu không có chuyện gì nữa, tôi về trước đây.” Lâm Lam định ra về. Nhưng người bảo vệ phía sau cô lại không di chuyển nổi nửa bước chân.
Vương Đại và Lộc Tam luôn lặng lẽ đi theo Lâm Lam xông lên trước, nhưng thoáng chốc đã bị kẻ khác dí súng vào lưng.
Lần đầu tiên Lâm Lam gặp phải tình cảnh này, cũng nhìn thấy thứ đen ngòm đó bằng thật. Cô run lẩy bẩy, lại nhìn thấy Đồng Thiên Hoa mặt đã biến sắc.
“anh, không biết ý anh là gì?” Lâm Lam cười khẩy hỏi.
Đồng Thiên Hoa nhìn Lâm Lam với ánh mắt khiêu khích, từ từ đứng dậy nói, “nếu như tôi chỉ muốn giữ em lại thì sao?”
“anh biết là không thể mà.” Lâm lam nhìn chằm chằm Đồng Thiên Hoa rồi chậm rãi nói.
Pằng!
Lâm Lam vừa dứt lời thì một tiếng súng vang lên.
“á!” Lâm Lam kinh hãi á một tiếng, liền nhìn thấy Lộc Tam khụy gối xuống mặt đất, máu từ đùi chảy ra, cô đứng im không nói nên lời. Lâm Lam tim đập nhanh thình thịch, nhìn ánh mắt của Đồng Thiên Hoa càng hoảng sợ hơn, “anh điên rồi sao?”
“một là đi cùng tôi, hai là em nhìn anh ta chết từ từ.” Đồng Thiên Hoa nhìn Lâm Lam bình tĩnh nói, trong đôi mắt đầy sự u uất đó là yêu hận bất cần.
Lâm Lam chỉ cảm thấy sợ hãi, đây không phải là người trong ký ức của cô.
Toàn thân run rẩy, nhìn Lộc Tam đang khụy gối, còn cả Vương Đại tức giận mắt đỏ ngầu nhưng lại bị súng dí vào người không thể động đậy nữa, khóe mắt Lâm Lam đỏ hoe, “tôi nhớ trước đây anh từng nói sẽ không ép buộc tôi, bây giờ thì sao?”
“bây giờ cũng không coi là ép buộc được, tôi chỉ muốn để em chọn lựa.” Đồng Thiên Hoa vẫn bộ mặt đó, ánh mắt như thiêu như đốt nhìn Lâm Lam.
Lâm Lam bỗng nhớ tới lúc còn nhỏ, tiểu ca ca để hai loại trái cây trước mặt để cô chọn, một là dâu tây mà cô thích ăn nhất, loại nữa là trái thanh long mà cô chưa từng được ăn, hai loại chỉ được chọn một, cô suy tư rất lâu nhưng không biết chọn như thế nào.
Kết quả là tiểu ca ca nhỏ tuổi năm đó xoa đầu cô rồi trìu mến nói, “đồ tham lam, của em cả đấy.”
Đúng vậy, tất cả đều là của cô.
Nhưng người trước mặt cô bây giờ với người thời thơ ấu đó dường như không có bất cứ liên hệ gì.
Đột nhiên sắc mặt thay đổi, “anh không phải.”
“tôi nên là cái gì?”
“anh...” Lâm Lam muốn nói anh ta không phải là tiểu ca ca của mình, nhưng mới nói thì bỗng nhận ra cho dù cô nói không phải thì có thể đổi lại được gì, nhìn Lộc Tam khụy gối trên đất đầy đau đớn, Lâm Lam hiểu nếu như cô không thỏa hiệp nữa thì điều nhận được là cái chết của Lộc Tam.
Lần nữa lại đối mặt với tinh thần trách nhiệm to lớn, Lâm Lam đau đớn cắn chặt răng nhìn Đồng Thiên Hoa, “để Vương Đại đưa anh ấy đi bệnh viện, tôi đi cùng anh.”
“bà chủ...”
“yên tâm, tôi sẽ không sao đâu.” Lâm Lam nhìn Vương Đại gặng cười, chuyện này cũng do cô gây ra. Lâm Lam không muốn tổn thương người vô tội.
“tôi biết là em vẫn quan tâm tới tôi mà.” Nghe thấy sự lựa chọn của Lâm Lam, mặt Đồng Thiên Hoa giãn ra vui mừng, cười giống hệt một đứa trẻ.
Nhưng người đàn ông có nụ cười như vậy vừa nãy lại cho thủ hạ ra tay với Lộc Tam. Còn dùng tính mạng của cậu ta để uy hiếp cô.
Lâm Lam mím môi không nói gì, nếu như như vậy cũng được coi là sự quan tâm thì thật sự cô không còn lời nào để nói nữa.
“bà chủ...”
“tôi bắt buộc phải đảm bảo họ đã an toàn, nếu không tôi sẽ không đi cùng anh.” Lâm Lam chỉ có thể cố gắng kéo dài thời gian, chuyến bay của Diêm Quân Lệnh cũng cất cánh rồi, nếu như cô có thể kiên trì đợi tới lúc anh xuống máy bay, có lẽ sẽ hữu hiệu.
“em thật sự cho rằng như vậy có tác dụng sao?” Dường như nhìn ra được tâm tư của Lâm Lam, Đồng Thiên Hoa nhìn Lâm Lam rồi hỏi.
“nếu như tôi không thể chắc chắn họ đã an toàn, thì anh trực tiếp bắn chết tôi đi.” cảm giác hổ thẹn tích lũy sâu sắc khiến Lâm Lam không dám đánh cược thêm nữa.
Nếu như phải chết, chết một mình cô được rồi.
Thấy Lâm Lam quả quyết, Đồng Thiên Hoa chau mày nói với thủ hạ, “gọi bác sĩ tới đây.”
“vâng.”
30 phút sau, vỏ đạn trên người Lộc Tam được lấy ra, vết thương được băng bó cẩn thận, tảng đá trong lòng Lâm Lam cuối cũng cũng được gỡ bỏ, nhưng lại cứng rắn nói tiếp, “anh đưa bọn họ đi rồi tôi đi cùng anh.”
“sự nhẫn nại của tôi cũng có giới hạn thôi, em chắc chắn muốn tiếp tục thử thách sự kiên nhẫn của tôi?” Đồng Thiên Hoa giựt lấy cây súng trong tay thủ hạ, “có thể lấy viên đạn từ người anh ta ra, thì tôi cũng có thể găm nó trở lại.”
“anh...”
“cho em một phút suy nghĩ, một là chúng ta cùng đi, sau đó đưa bọn họ về, hai là tôi giết bọn họ rồi đưa em đi.” Đồng Thiên Hoa vừa nói vừa thổi đầu nòng súng.
Chân của Lâm Lam mềm đi, cố gắng để cơ thể đứng thẳng, “tôi đồng ý đi với anh, nhưng anh phỉa bảo đảm sau khi chúng ta đi, bọn họ sẽ an toàn.”
“em quan tâm hai người đàn ông này đến vậy sao?” giọng của Đồng Thiên Hoa bỗng thay đổi.
Ánh mắt Lâm Lam thăm thẳm, “anh đã hại tôi liên lụy làm một người vô tội chết rồi, vẫn còn muốn hại chết bọn họ nữa sao?”
“vậy chúng ta đi thôi.” Đồng Thiên Hoa nói xong thì quay người đi, bước được mấy bước lại nhìn Lâm Lam đang đứng không nhúc nhích.
Lâm Lam cắn chặt răng bước theo.
Vương Đại nóng lòng mắt đỏ ngầu, cả người muốn nhào theo, “bà chủ...”
“đứng lại, chăm sóc tốt cho Lộc Tam.” Lâm Lam nhỏ giọng quát, nước mắt từ khóe mắt trào ra.
Vương Đại nghiến chặt răng, nòng súng vẫn dí mạnh vào ngực anh, nếu như anh tiến thêm sẽ chết ngay.
Lộc Tam tuy đã được băng bó vết thương, nhưng không có thuốc giảm đau, lúc này đau tới nỗi mồ hôi đầm đìa trên trán, nếu như không phải từng trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, đổi lại là người khác sợ là đau ngất đi rồi.
“bà chủ!”
“đừng lo cho tôi....”
Vương Đại và Lộc Tam dường như đồng thanh cùng lúc kêu lên, nhưng Lâm Lam đã cùng Đồng Thiên Hoa rời đi rồi, hơn nữa cũng không để cho hai người có thêm cơ hội nữa.
Đồng Thiên hoa đưa Lâm Lam lên chiếc xe Camry mà đen, từ bãi biển náo nhiệt lao vút đi .
.....
Diêm Quân Lệnh tới Maldives đã 3 giờ chiều, việc đầu tiên là mở điện thoại, nhìn thấy tin nhắn của Lâm Lam thì có chút yên tâm, nhưng vẫn chưa đợi anh gọi điện thì Diêm Như Tuyết đã gọi trước rồi.
“mấy đứa bây giờ...”
“anh hai, không xong rồi, chị dâu không thấy đâu rồi, tụi em đến bãi biển thì thấy Vương Đại và Lộc tam, nói là người đã bị Đồng Thiên Hoa bắt đi rồi!” sau 1 tiếng đồng hồ tìm không thấy Lâm Lam đâu, Diêm Như Tuyết gọi điện cũng không ai bắt máy, cũng không thấy Vương Đại và Lộc Tam đâu, cứ nghĩ là họ đang dạo chơi bên bờ biển.
Nhưng đợi thêm nửa tiếng đồng hồ vẫn không thấy người đâu, lúc này mới cảm thấy bất an. Lập tức cho người đi tìm Lâm Lam và Vương Đại bọn họ, kết quả vẫn không tìm được Lâm Lam, lại tìm thấy Vương Đại và Lộc Tam bị trói vào tàu, nếu như bọn họ đến muộn một chút nữa e là Vương Đại và Lộc Tam bị sặc nước chết rồi.
“Cái gì?” Diêm Quân Lệnh vừa mới yên tâm chút, liền sa sầm mặt lại, vội vàng cùng chú Trương bắt xe tới bãi biển.
“Anh hai đều do em không tốt, em cũng không ngờ là...”
“trước tiên đừng nói mấy chuyện này, Vương Đại và Lộc Tam sao rồi?” lúc này không phải là lúc hỏi tội nhau.
“Vương Đại vẫn ổn, Lộc Tam bị trúng đạn, lại ngâm nước biển có chút dị ứng. Nhưng viên đạn đã được lấy ra trước đó rồi, bọn họ nói chị dâu vì ngăn không cho Đồng Thiên Hoa tiếp tục nổ súng mới đồng ý đi cùng hắn.” Diêm Như Tuyết nghẹn ngào nói, tuy cô không rõ Đồng Thiên Hoa làm những gì, nhưng bọn chúng gan to tày trời như vậy, lại giữa thanh thiên bạch nhật nổ súng, còn bắn bị thương Lộc Tam, đương nhiên không phải nhân vật bình thường rồi.
“có biết họ rời đi từ hướng nào không?” Diêm Quân Lệnh dặn tài xế mau tới bệnh viện trước rồi tiếp tục hỏi.
“Em không rõ nữa.” Diêm Như Tuyết đã phái người đi điều tra, nhưng ở đây không phải là Bắc Kinh, nhân lực của bọn họ cũng hạn chế rất nhiều.
“Chăm sóc bác Lâm và ông bà nội cho tốt.” Diêm Quân Lệnh nói xong liền cúp điện thoại, lập tức gọi cho Khương Lôi, “cậu tới chưa?”
“Đã liên lạc được với cảnh sát hình sự quốc tế rồi, bọn họ đồng ý phối hợp.”
“Chị dâu cậu bị bắt đi rồi, hễ có tin tức thì báo ngay cho tôi.”
“vâng.”
Giọng kiên định của Khương Lôi cũng không khiến Diêm Quân Lệnh yên tâm, trái tim như bị ai bóp nghẹt lại, nắm chặt nắm đấm, bánh bao nhỏ nhất định không sao đâu!.