38357
Từ khi bị Lâm Lam cúp điện thoại, Đồng Thiên Hoa vẫn luôn không nói lời nào, trên gương mặt là biểu cảm như cười như không.
Lỗ Trấn Hải đi vào thấy sếp như vậy thì sợ hết hồn.
“Có gì nói luôn đi.” Đồng Thiên Hoa không mở mắt cũng biết là ai tới.
“Trên mạng đang có rất nhiều tin bất lợi với sếp, cảnh sát cũng ráo riết điều tra, sếp xem?” Lỗ Trấn Hải không vênh váo hống hách như bình thường, cung kính báo với Đồng Thiên Hoa.
“Chuyện chuẩn bị thế nào?”
“Bên kia theo dõi chặt chẽ, không dám hành động quá lớn, nếu như đóng cửa ngay lập tức sẽ dễ dẫn tới nghi ngờ.” Lỗ Trấn Hải cẩn thận báo lại.
“Ừ, cứ thế đã, để mấy tên tai to mặt lớn đó giải quyết, ít đi mấy cái chốn đó, cho dù họ không cần đến mũ quan trên đầu, cũng đừng gây họa cho bên này.” Đồng Thiên Hoa bâng quơ nói.
“Vâng, chủ tịch Đồng, Thịnh Khải mới báo bên đó trúng thầu một hạng mục của Tấn Thị, sếp xem có muốn tiếp tục không ạ?” Lỗ Trấn Hải tiếp tục xin chỉ thị.
“Cẩn thận bị người khác theo dõi.” Đồng Thiên Hoa nói xong cúi đầu xem điện thoại, trên màn hình vẫn hiện số của Lâm Lam, bị cúp máy trong vòng năm giây.
Trong lòng một người nếu như cố chấp thì rất khó để từ bỏ, mấy ngày nay Đồng Thiên Hoa nhớ đến hồi bé, những ngày tươi sáng duy nhất trong tuổi thơ anh ta.
Khuôn mặt trong ký ức đột nhiên cùng với Lâm Lam hòa vào làm một.
“Bành Ngọc và Trần Văn của công ty anh gần đây rất thân thiết?” Đúng lúc Lỗ Trấn Hải thấy sếp không định mở miệng nữa, chuẩn bị yên ắng rời đi thì giọng nói của Đồng Thiên Hoa đột nhiên vang lên.
Lỗ Trấn Hải sửng sốt, ngay cả cái này sếp cũng biết?
“Đúng vậy, Bành Ngọc trước đây là người quản lý của Trần Văn.” Lỗ Trấn Hải thành thật báo.
“Hôn lễ nhà họ Diêm là ngày bao nhiêu?” Đồng Thiên Hoa hỏi hai vấn đều không liên quan với nhau.
“Ngày mười ba, nghe nói đã chọn được địa điểm, có lẽ ngày mười tháng năm sẽ bay tới Maldives, sau đó về nước làm tiệc rượu.” Lỗ Trấn Hải biết Đồng Thiên Hoa vẫn quan tâm Lâm Lam cho nên luôn theo dõi chuyện của bên kia.
Đồng Thiên Hoa nghe xong trầm ngâm một lúc: “Tôi muốn ngày mười ba Trần Văn ở Maldives.”
“Vâng thưa sếp.” Lỗ Trấn Hải tuy là không biết mục đích thật của sếp nhưng cũng không hỏi nhiều.
Người như Đồng Thiên Hoa làm việc, biết càng ít càng tốt.
Đợi Lỗ Trấn Hải đi khỏi, Đồng Thiên Hoa mở ra xem tin tức của Lâm Lam, nhìn thấy câu trả lời của cô trên màn hình, còn có bình luận.
“Ngay cả bạn bè cũng không tính? Thế thì chúng ta là gì?” Đọc xong trả lời của Lâm Lam, Đồng Thiên Hoa lẩm bẩm.
Tiếc là phòng làm việc lặng như tờ, không có ai trả lời câu hỏi của anh ta.
Vậy nếu như không có ai trả lời thì để anh ta tự mình tìm đáp án.
…
Tin đồn về Lâm Lam và Đồng Thiên Hoa đã giảm đi nhiều vì cô đã thẳng thắn trình bày ở chương trình trực tiếp, thêm vào sự trợ giúp từ MC Từ Tịnh.
Thay vào đó là trang bìa Lâm Lam chụp cho “Tài Trí” được tung ra, còn được tổng biên tập của “Tài Trí” và nhiếp ảnh gia hai bên khen ngợi hết lời.
Thêm vào tạp chí GGI được phát hành sớm nên mọi người đều tập trung vào sự nghiệp của Lâm Lam.
Không ít người cảm thấy năng lực Lâm Lam không đủ cũng được thấy những đoạn video cắt ghép từ buổi trình diễn ở tuần lễ thời trang nước Pháp, thông qua sự công nhận của bên chuyên môn, họ đã bỏ cái mác không chuyên nhiệp của Lâm Lam đi.
Tình yêu và sự nghiệp dân mạng đều không đào ra được phốt, cho nên họ đổi mũi nhọn, bắt đầu quan tâm đám cưới sắp tới của Diêm Quân Lệnh và Lâm Lam.
Không ít người còn tới Maldives chụp trộm trước quang cảnh đám cưới.
Đúng là người nổi tiếng lắm thị phi.
Vì thỏa mãn sự tò mò của cư dân mạng, ngày thứ hai sau tiết mục, Lâm Lam đã đăng vài tấm ảnh cưới của cô và Diêm Quân Lệnh.
Hoa đào phấp phới, trời sinh một đôi.
Hai người ở trong ảnh cưới đều đẹp tựa như bước từ trong tranh ra, lại kèm thêm phong cảnh màu hồng đằng sau.
Tăng Tuyết vì để tăng thêm người theo dõi nên cũng đăng lên vài bức tự chụp trộm bên ngoài, không qua chỉnh sửa, mặc dù kỹ thuật chụp ảnh không giỏi nhưng thực sự làm người khác không thể chê bai chỗ nào.
Ngay tức khắc, hội “háo sắc” lên ngôi, tất cả những tin đồn về Lâm Lam và Diêm Quân Lệnh đều thành sự ngưỡng mộ và những lời khen ngợi về nhan sắc.
Lâm Lam ở trong vườn, nghe Tăng Tuyết ở bên lải nhải cô đã thêm được bao nhiêu người theo dõi, trong đó không ít người khen ngợi vợ chồng sếp.
“Sớm biết mấy bức ảnh cưới có thể xóa tin đồn, làm cho dân mạng bớt mắng thì em đã đăng lên sớm.” Lâm Lam không ngờ tình hình hiện tại lại như thế này.
“Là em không biết đạo đức của người thời nay vặn vẹo.” Tăng Tuyết lắc đầu, chậc lưỡi.
Lâm Lam tò mò: “Vặn vẹo thế nào?”
“Còn vặn vẹo thế nào, đương nhiên là em xấu em phạm tội thì em là cái ác không thể tha thứ, em đẹp em phạm tội còn bị truy nã thì tại em bất đắc dĩ, em nói có vặn vẹo không?” Tăng Tuyết căm phẫn nói.
Lâm Lam nghĩ lại gật gật đầu: “ Nói như thế, dân mạng không phải không thấy em sai nhưng mà vì em đẹp nên bỏ qua?”
“Kiểu kiểu như thế?” Tăng Tuyết gật đầu, cảm thấy Lâm Lam cây non dễ uốn.
Bộp!
“Ui, em ném chị làm chi?” Tăng Tuyết vừa nói xong thì bị một cành hoa hồng khô đét ném vào người.
“Dạy chị cách tôn trọng sếp.” Lâm Lam hừ một tiếng, tiếp tục tỉa cành cây.
Chớp mắt đã tháng năm, hoa cỏ mà cô trồng hồi tháng ba đã bắt đầu đơm hoa kết trái. Hoa hồng trong vườn cũng nhú không ít nụ hoa, Lâm Lam đoán rằng đợi cô trở về từ Maldives thì hoa hồng trong vườn cũng nở.
Hè năm ngoái Lâm Lam mới vào quốc tế Đỉnh Thành của Tấn Thị, mặc dù mùa hoa hồng chưa hết nhưng mà không đẹp bằng tháng năm hoa nở rộ.
Mà người nào đó vì phối hợp những gì mình nói trước mặt công chúng mà đặc biệt bảo người trồng một đường hoa đỗ quyên, mấy ngày hoa nay nở lác đác, đẹp đến say lòng người.
Nghĩ đến ý nghĩa của hoa, Lâm Lam cảm thấy lòng càng ngọt ngào hơn.
“Nghĩ cái gì mà mặt khát tình thế, chị bảo em này đã sắp qua mùa xuân, mùa giao phối…”
“Tăng Tuyết, chị im miệng.” Nếu để Tăng Tuyết nói tiếp nữa cô chỉ có nước che mặt tự sát.
“Ha ha ha, Tiểu Lam em xấu hổ sao?” Tăng Tuyết cười hì hì xấu tính nói.
Đúng lúc này, Diêm Quân Lệnh tan tầm sớm đi vào từ bên ngoài thì nhìn thấy hai người đang đùa nhau, lắc đầu cầm bức ảnh váy cưới trắng như tuyết qua.
Diêm Quân Lệnh không hề nghi ngờ khả năng của em gái, lần này nhìn mình và cô gái nhỏ trong ảnh cưới, ngay cả anh đều bị cảm động trước tình nồng ý mật trong chớp nhoáng.
“Đẹp thật.” Diêm Quân Lệnh sờ người trong ảnh, lấy một bức ảnh lẻ của cô gái nhỏ từ trong album ra nhét vào trong ví.
“Tiểu Lam của chúng ta đẹp ha?” Lúc này Tăng Tuyết lại gần nịnh nọt nói.
Diêm Quân Lệnh gật đầu: “Là của tôi.”
Tăng Tuyết sửng sốt rồi khinh bỉ: “Sếp keo kiệt thế?”
Lâm Lam ngồi cạnh đó mỉm cười, chiếc váy dài dưới ánh sáng phản chiếu tựa như tiên nữ hạ phàm, Diêm Quân Lệnh đưa tay lau mồ hôi trên mũi cô gái nhỏ: “Ngốc.”
“Xì.”
Câu chuyện họ nói tuy không có ý nghĩa nhưng lại chọc cười đối phương.
Tăng Tuyết ai oán, cái thân “bóng đèn” của cô sáng thế mà còn bị coi như vô hình.