38220
Công ty truyền thông Thành Thiên.
Hàn Hinh Nhi rúc vào trong lòng Lỗ Trấn Hải, làm nũng: “Giám đốc Lỗ, anh nói thật à?”
“Có bao giờ anh lừa em chưa?” Lỗ Trấn Hải sờ mông Hàn Hinh Nhi, nói một cách hào phóng.
“Đúng thế, giám đốc Lỗ sao lại lừa em chứ?” Hàn Hinh Nhi trông có vẻ vui mừng, dường như cố nén sự hưng phấn.
Tâm trạng Lỗ Trấn Hải rất tốt: “Chỉ là một giải thưởng người mẫu mới xuất sắc nhất thôi, nếu như em thích thật thì cả giải người mẫu xuất sắc nhất cũng không thành vấn đề, chỉ là bị phê bình thì không hay lắm.”
“Có giải là em vui rồi, cảm ơn giám đốc Lỗ.” Hàn Hinh nói xong hôn chụt một cái vào mặt của Lỗ Trấn Hải, ôm lấy cổ ông ta, hai mắt dâm đãng.
“Đồ yêu tinh, thật là dâm dãng, ông đây thì thích kiểu gái như em, nếu không phải chốc nữa còn cần họp thì giờ đã thịt em!” Khuôn mặt chữ điền vốn dĩ chính trực của Lỗ Trấn Hải hiện rõ chữ dê già, khẽ giọng mắng.
“Thế thì giám đốc Lỗ họp xong làm là được.” Hàn Hinh Nhi cười híp mắt, lúc này trợ lý của Lỗ Trấn Hải đi tới báo cuộc họp sắp bắt đầu.
“Hôm nay không được, trở về ngoan ngoãn đợi cuộc gọi của anh.” Lỗ Trấn Hải ra khỏi phòng vẫn không quên vỗ mông Hàn Hinh Nhi một phát rồi cười ha ha bỏ đi, phòng làm việc vắng người trong nháy mắt chỉ còn Hàn Hinh Nhi.
Cô ta cố gắng chống người không làm cho bản thân co rúm ở trên mặt đất. Hôm đó cô ta vừa mới vào đến nhà ga thì nhận được tin nhắn của người quản lý, giám đốc Lỗ đang tìm cô ta, đã liên hệ với nhà họ Hàn.
Hàn Hinh Nhi không ngốc nên hiểu ngay ý định của Lỗ Trấn Hải. Cô ta nhảy xuống xe lập tức quay về công ty, chỉ là trước khi đi Hàn Hinh Nhi đã cố tình tạo bằng chứng mình không ở đó, nói là tối hôm đó cô ta bị một tên nhà giàu làm phiền mãi mới trốn được, nhưng vì muộn quá nên về nhà.
Lý do trăm chỗ sơ hở nhưng Lỗ Trấn Hải lại tin, còn hứa kiếm được giải người mẫu mới xuất sắc nhất được tổ chức mỗi năm một lần cho Hàn Hinh Nhi.
Hàn Hinh Nhi không biết đây có phải là chi phí bịt miệng không, nhưng cô ta biết bất cứ cơ hội quay đầu nào đều có thể mang tới họa sát thân.
Chỉ còn một con đường duy nhất là lấy lòng Lỗ Trấn Hải.
Nhưng kết cục của việc lấy lòng là gì, Hàn Hinh Nhi cũng không chắc chắn. Cô ta cố giữ mặt mũi rời khỏi Thành Thiên, thể hiện sự nhếch nhác của bản thân vào lúc vắng người.
Hàn Hinh Nhi rất sợ, nhưng đành cắn răng đi về phía trước. Vừa mới rời khỏi công ty thì Hàn Hinh Nhi thấy một bóng dáng rất quen thuộc, nhíu mày nhìn lại một lần nữa thì nhận ra đó là mẹ mình.
“Bà, sao bà lại tới đây? Ai cho bà tới đây?” Hàn Hinh Nhi gần như gào lên hỏi Chu Vũ Vy.
Tình trạng hiện giờ của cô ta còn không lo nổi cho mình, làm gì còn hơi sức đâu để chăm sóc mẹ. Quan trọng nhất là nếu như Lỗ Trấn Hải lấy mẹ để uy hiếp thì cô ta sẽ hết cách.
“Mẹ… mẹ chỉ lo cho con thôi.” Bị Hàn Hinh Nhi gào vào mặt mà không hiểu tại sao, bà ta ấp úng nói.
“Bà lo tôi cái gì? Tôi có gì để lo.” Hàn Hinh Nhi vừa gấp vừa bực, nhìn thấy có đồng nghiệp trong công ty đi ra, vội vã kéo Chu Vũ Vy đi tìm taxi, sầu não thì thầm: “Chúng ta cứ đi khỏi chỗ này đã.”
“Hinh Nhi hôm đó con thật sự không sao chứ?” Chu Vũ Vy vừa đi vừa hỏi, tuy là hôm đó Lâm Lam nói là Hàn Hinh Nhi không sao nhưng mà mắt phải của bà ta giật liên tục mấy ngày, luôn cảm giác giống như có chuyện gì đó sắp xảy ra. Hơn nữa, Lâm Lam đã biết ngọn nguồn của sự việc, hoàn toàn không chấp nhận bà, chuyện này cũng làm bà chua xót tự trách.
“Bà không thấy là tôi vẫn nguyên vẹn à? Có chuyện gì được chứ?” Hàn Hinh Nhi nói xong vẫy một chiếc taxi rồi chui vào xe cùng Chu Vũ Vy.
Cuối cùng đến một khu tập thể nhỏ, từ sau khi Trương Lộ gặp chuyện, Hàn Hinh Nhi vội vàng tìm phòng rồi chuyển thẳng đến đó, tuy giá cả không thấp nhưng so với ở nhà trọ của công ty thì cô ta cảm thấy trong lòng yên ổn hơn nhiều.
Hơn nữa không biết do bản năng hay trùng hợp, phòng của Hàn Hinh Nhi lại cùng một khu với Lâm Lam.
Về đến phòng, Hàn Hinh Nhi bỏ lại bà ở đó rồi đi tắm, bị Lỗ Trấn Hải sờ qua, cả người cô ta đều cảm thấy ghê tởm và sợ hãi. Trước đây vì khao khát thành danh, Hàn Hinh Nhi còn có thể chịu được cảm giác ghê tởm này nhưng sau khi thấy Trương Lộ chết, Hàn Hinh Nhi mới phát hiện chỉ cần bị Lỗ Trấn Hải động vào, cô ta đều thấy cả người run lên.
Không ai biết cô ta đã mất bao nhiêu công sức mới không thể hiện cảm xúc thật của mình.
Bà ta thở dài, nhìn căn phòng lộn xộn, còn có mỳ gói ăn thừa, trong phòng đều là mùi mỳ gói vừa chua vừa cay, bà nhíu mày đi vào nhà bếp, bên trong không có gì cả.
“Hinh Nhi, con muốn ăn cái gì, gần đây có siêu thị không, mẹ đi làm... Hinh Nhi trên người con...” Bà ít khi nấu cơm nhưng mà không đành lòng nhìn thấy con gái như vậy, đẩy cửa phòng tắm hỏi, nói được một nửa thì thấy trên người Hàn Hinh Nhi đầy vết thương, cả kinh đến nỗi giọng nói run rẩy.
“Ai cho bà đi vào? Tôi đang tắm bà không thấy à? Không hiểu phép lịch sự cơ bản à?” Hàn Hinh Nhi hoảng hốt vội nhân cơ hội gào lên trước với bà.
Chu Vũ Vy đau lòng cho con gái đếm nỗi mắt đỏ hoe, bà không ngốc, tốt xấu gì thì cũng đã trong giới hơn sáu năm, những khốn khổ mà người mẫu vô danh phải trải qua bà ta đều đã nếm trải, càng hiểu được niềm chua xót bên trong hơn người bên ngoài, vừa thấy những thứ sau lưng Hàn Hinh Nhi là hiểu cô ta đã trả qua những gì.
“Mẹ xin lỗi...” Bà thì thào xin lỗi, nỗi đau đớn trong lòng làm bà ta ta ngây người, bà không hiểu mình đã theo đuổi vinh hoa phú quý cả một đời người rồi, tại sao con gái mình còn phải chịu ô nhục đến như vậy.
“Ai cần bà xin lỗi, đi ra ngoài!” Hàn Hinh Nhi quát lên.
Chu Vũ Vy lại nhẹ nhàng nắm lấy tay Hàn Hinh Nhi: “Hinh Nhi về cùng mẹ, chúng ta không nhất định phải làm người mẫu, nghề này không thích hợp với con. Đừng vì hào nhoáng nhất thời mà đánh mất tự trọng, không đáng.”
“Có đáng hay không cũng không phải bà có thể nói được, tôi tự có dự tính của riêng mình, bà ra ngoài trước đi!” Trong lòng Hàn Hinh Nhi cũng không dễ chịu gì, mẹ của cô ta yếu đuối cả một đời giờ còn bị kẻ thứ ba ngồi lên đầu, nhưng mà cô ta thì không thể như thế, có lẽ chỉ cần cố gắng thêm chút nữa thì cô ta có thể nhận được giải người mẫu mới xuất sắc nhất, còn nhận được nhiều buổi trình diễn hơn trong tương lai, sau này nắm được quyền chủ động là có thể thoát khỏi Lỗ Trấn Hải.
Nhưng mà còn chưa là lúc, một khi cô ta lùi bước thì không chỉ cô ta mà còn cả mẹ cô ta cũng sẽ bị dính líu vào trong đó.
Hàn Hinh Nhi không muốn chôn vùi bản thân cũng chôn vùi cả mẹ mình cho dù cô ta luôn ghét bà.
Bà ta trông thấy sự khinh thường của con gái, viền mắt càng đỏ hơn, nhưng vẫn lùi ra cầm chìa khóa đi xuống dưới lầu tìm siêu thị. Trong lòng trống rỗng, bà muốn gọi điện cho Lâm Lam nhưng cũng không dám.
Bà sống một cuộc đời thất bại, không những tủi nhục mà còn không có tự tôn, giờ còn khiến con gái mình sống một cuộc sống ti tiện. Còn Lâm Lam thì bà càng không có mặt mũi gặp mặt cũng không trông mong rằng con bé chấp nhận người mẹ này.
Bà ta hận người đàn ông đã hại bà mất đi hết tất cả, cũng hận bản thân yếu đuối nhu nhược.
Đầu óc như trên mây nhưng bà ta vẫn nhớ phải làm cơm cho Hàn Hinh Nhi, hỏi mãi mới tìm được đến siêu thị, bà chọn lựa chút rau quả đang muốn tính tiền thì thấy một bóng dáng quen thuộc.
“Tiểu... Tiểu Lam...” Bà ta kinh ngạc lên tiếng.
Lâm Lam vừa đi tập về, chuẩn bị cùng Tăng Tuyết mua ít đồ dự trữ trong tủ lạnh lại nghe có người gọi thì nhìn sang, hóa ra là Chu Vũ Vy.
Trong lòng khó hiểu: Sao bà ta lại ở đây?