Truyện Không Tên Số 32

Chương 191




38191

Bữa liên hoan với nồi lẩu nóng hổi khiến mọi người trở nên thân thiết hơn.

Lâm Lam ở cạnh mọi người hoàn toàn không giống như cấp trên và nhân viên, mà tựa như những người bạn lâu năm hơn, mọi người đối xử chân thành với nhau, không hề liên quan đến lợi ích.

Hiện giờ Trình Phi vẫn là nhà thiết kế của Thành Thiên, nhưng cũng là nhà tạo mẫu riêng của Lâm Lam, sau này trang phục của Lâm Lam có trở thành nhân tố mà các thợ nhiếp ảnh đường phố tìm kiếm hay không, đều cần đến sự hỗ trợ đắc lực từ Trình Phi.

Dương Nguyệt vẫn phụ trách công việc tuyên truyền và quan hệ công chúng, Lâm Lam rất tin tưởng vào năng lực của cô ấy.

Còn Tăng Tuyết có khá nhiều mối quan hệ tại Tấn Thị. Nhưng ở Bắc Kinh thì không như vậy, Tăng Tuyết chủ động đề nghị Lâm Lam tìm một người quản lý tốt hơn, đồng thời cũng nhận được sự tán đồng của hai người còn lại.

Sau khi suy nghĩ cô cũng gật đầu: "Trước khi ký hợp đồng cho công ty giải trí Tân Trí, chị Tuyết vẫn đảm nhiệm vai trò trợ lý kiêm quản lý của em, chờ sau khi ký xong em sẽ xin phía công ty để ba người làm việc cho em, không liên quan đến Tân Trí nên đến lúc đó chắc chắn họ sẽ phân công một người quản lý khác cho em, khi đó chị Tuyết chị hãy cố gắng học hỏi đối phương."

Nói đến đây Lâm Lam thoáng nhìn Tăng Tuyết, giọng điệu vô cùng nghiêm túc"Chị Tuyết, bất kỳ người quản lý giỏi nào cũng không thể một bước liền thành công, em tin chị rất nhanh có thể thích ứng với Bắc Kinh, chờ sau khi em rời khỏi Tân Trí, cũng là lúc chị từ trợ lý chuyển sang làm người quản lý, đừng khiến em thất vọng."

"Ừm, chị sẽ cố gắng!" Biết Lâm Lam đã bỏ ra rất nhiều tâm tư để suy nghĩ, Tăng Tuyết gật đầu hạ quyết tâm.

Lâm Lam thở ra một hơi, giơ tay về phía ba người: "Cố lên!"

"Cố lên!"

"Cố lên!"

"Cố lên!" Bốn thanh âm này tựa như lời giao ước của bốn cô gái.

Vương Đại và Lộc Tam đứng xem mà nhiệt huyết sôi sục, thề rằng phải bảo vệ phu nhân thật tốt.

Sau khi ăn xong, Lâm Lam và nhóm Tăng Tuyết lại mở cuộc họp đơn giản, thảo luận lại một lượt những việc tiếp theo phải làm ở Bắc Kinh, sau cùng phân chia nhiệm vụ, rồi mới lặng lẽ ra về.

Lâm Lam và Tăng Tuyết đi quét dọn nhà bếp, còn Vương Đại và Lộc Tam dọn dẹp phòng khách một cách vụng về.

Trở về phòng đã hơn chín giờ, Lâm Lam thả mình xuống giường, ngày mai chính là buổi ra mắt sản phẩm mới của công ty trang sức Dr, cũng là trận chiến đầu tiên của cô tại Bắc Kinh.

Nhớ đến những ấm ức phải chịu đựng hồi tháng bảy tại Bắc Kinh, đến giờ cuối cùng cô đã chạm đến sân khấu thật sự, Lâm Lam thừa nhận ngoại trừ nỗ lực, vũ khí lớn nhất của cô có lẽ chính là vận may.

Cô may mắn gặp được nhiều người đáng yêu đến thế, còn có chồng mình Diêm Quân Lệnh.

Lâm Lam nhắm mắt lại, những điều đang chờ đợi cô vào ngày mai, vẫn chưa thể biết trước được.

Nhưng Lâm Lam có thể chắc chắn rằng, chỉ khi tiến về phía trước cô mới có thể đạt được vị trí mà mình mong muốn, mới có thể xứng đáng để đứng cạnh người mình yêu, được tôn trọng và công nhận, mà không phải nhận về những lời chỉ trích.

Cuộc hôn nhân của bố mẹ không được trọn vẹn, sự ra đi sớm của người mẹ, khiến Lâm Lam vô cùng mong mỏi một gia đình đầy đủ, cũng khát khao có được sự công nhận của bố mẹ và mọi người.

Kìm nén sự hào hứng, Lâm Lam ép bản thân phải nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Không ngờ trong lúc Lâm Lam mơ màng, bỗng nhiên cảm nhận được ai đó đang đi vào phòng, cô muốn mở mắt hỏi xem là ai, kết quả một đôi môi mềm mại đặt lên môi, Lâm Lam liền cảm nhận được một hơi thở ngọt ngào.

"Diêm Quân Lệnh..."

"Suỵt!" Sau khi xong việc, Diêm Quân Lệnh vội vàng trở về Bắc Kinh trong đêm, không vì lí do gì khác, chỉ hy vọng lúc cô vừa đặt chân vào Bắc Kinh, anh có thể ở cạnh cô.

Quả nhiên là Diêm Quân Lệnh, tâm trạng của cô bỗng trở nên hân hoan, nhỏ giọng hỏi: "Sao anh về rồi?"

"Không chào đón anh à?" Diêm Quân Lệnh ghé sát hôn lên môi cô.

Lâm Lam lắc lắc đầu, hôn lại anh: "Sao có thể như vậy được?"

"Vậy lần sau nhìn thấy anh thì phải gọi thế nào?" Diêm Quân Lệnh nâng chiếc cằm nhỏ nhắn của cô lên, âu yếm hỏi.

"Gọi thế nào?" Lâm Lam ngước nhìn anh.

Diêm Quân Lệnh mềm lòng trước ánh mắt chăm chú của cô, đành nói: "Gọi thế nào cũng được."

Nói xong Diêm Quân Lệnh chui thẳng vào chăn của Lâm Lam.

"Hôm nay không đi tắm hả?" Thấy vậy, Lâm Lam trêu anh.

"Không tắm nữa." Bận rộn mệt mỏi một ngày, lúc này Diêm Quân Lệnh chỉ muốn ôm cô gái nhỏ của mình chìm vào giấc ngủ.

Lâm Lam khẽ "ừm" một tiếng, tự động cuộn người vào trong lòng anh.

Tâm trạng Diêm Quân Lệnh rất tốt, cúi đầu hôn người phụ nữ trong lòng rồi mới nhắm mắt.

Chưa được một lúc mà trong anh đã cảm nhận được hơi thở của cô, Diêm Quân Lệnh mở mắt, nhìn bánh bao nhỏ đang ngủ say, nhớ đến quyết định của Lâm Phúc Sinh và tình hình lần cuối gặp công chúa Saya.

Một người phụ nữ dấn thân vào lĩnh vực chính trị nhiều năm, hiển nhiên sẽ xem việc có được anh như một chiến dịch nhỏ và chuẩn bị mọi thứ thật chu đáo, Diêm Quân Lệnh không ghét Helen, nhưng chỉ dừng lại ở quan hệ hợp tác, không phải không biết ý định mấy năm nay của đối phương, chỉ là không muốn mất quá nhiều thời gian để đối phó với việc này.

Anh vốn dĩ cho rằng sau lần đọ sức lần trước, Helen sẽ từ bỏ, nhưng lại không ngờ vì chuyện ngoài ý muốn hôm qua mà mọi thứ bắt đầu trở nên phức tạp hơn.

Bởi vì có sự can thiệp của nhà họ Đồng vào mảnh đất phía đông nên sự việc rơi vào thế giằng co không dứt. Chú hai lại đến thời kỳ tranh cử quan trọng, mỗi một bước đi đều không thể sai được.

Mấy năm nay năng lực lãnh đạo của chú hai nhà họ Diêm ngày càng cao, nhưng kỹ thuật thực chiến vẫn còn kém. Với tính cách quá mức cương trực kia, ông nội đã từng nói, nếu như chú hai muốn tiếp tục đi theo con đường viên chức thì cần phải biết cách thỏa hiệp, nếu không con đường phía trước khó tránh gian nguy.

Đáng tiếc tính cách của chú hai nhà anh, Diêm Quân Lệnh quá rõ, vì vậy chỉ có thể âm thầm giúp đỡ, không thể để chú hai biết. Chờ lần này chú hai nhà họ Diêm có vị trí vững vàng, trưởng bối nhà họ Diêm cũng có thể yên tâm hơn.

Nghĩ đến đây, Diêm Quân Lệnh thoáng nhìn người phụ nữ trong lòng mình, chờ sau khi giải quyết ổn thỏa những việc hệ trọng này rồi, cũng nên đưa cô về nhà để gặp mặt người lớn tuổi.

Con dâu dù xấu xí vẫn phải về gặp mặt bố mẹ chồng, huống hồ bảo bối nhà anh cũng không phải xấu xí.

Lâm Lam trở mình, càng ôm chặt Diêm Quân Lệnh hơn, không hề quan tâm đến hình tượng mà gác đôi chân dài lên người anh, Diêm Quân Lệnh đang suy nghĩ làm thế nào để dụ dỗ cô về nhà, thấy vậy phì cười bỏ chân Lâm Lam xuống, nhưng chưa được bao lâu cô lại gác chân lên.

Diêm Quân Lệnh đành chịu, để mặc cho bánh bao nhỏ ức hiếp.

Sáng hôm sau.

Cốc cốc...

"Ai?" Một giọng nam vang lên.

Tăng Tuyết dậy từ sớm, đến gõ cửa Lâm Lam thì nghe thấy một giọng nam khàn khàn, đầu tiên cô ấy ngẩn ra, sau đó tiếp tục gõ cửa ầm ỉ, không dừng lại ở đó, Tăng Tuyết còn nổi giận hét: "Lâm Lam? Sao trong phòng em lại có đàn ông, không phải chủ tịch Diêm vẫn đang ở Tấn Thị sao? Lâm Lam em mở cửa cho chị, Đại Boss đối xử với em tốt như thế, sao em có thể lén lút đi tìm trai bao?"

"Khụ khụ khụ..." Lâm Lam đang đánh răng, nghe thấy tiếng hét của Tăng Tuyết, không kìm được bị sặc đến nỗi ho sặc sụa, cô theo bản năng nhìn người đàn ông bên cạnh vừa mới tắm rửa thay quần áo xong, gương mặt ửng đỏ.

Lâm Lam đặt cốc xuống, lao về phía cánh cửa: "Tăng Tuyết chị im miệng cho em..."

"Em để chị vào trong xem nào, rốt cuộc là tên trai bao nào, lại dám... khụ khụ khụ... chào Đại Boss!" Lâm Lam còn chưa nói hết, Tăng Tuyết đã cố lách vào trong, kết quả là vừa lách vào được một nửa đã nhìn thấy Diêm Quân Lệnh đang nhàn nhã ngồi trên sofa, cô chợt lúng túng, ho liên tiếp mấy tiếng để che lấp hành động liều lĩnh của mình, sau đó gọi anh một câu Đại Boss, nhìn Lâm Lam mang ý quở trách rồi quay người rời khỏi.

Lâm Lam cảm thấy rất oan ức, cô đã làm sai điều gì?

"Chị Tuyết đôi lúc thần kinh có hơi... kia kia." Tăng Tuyết chuồn đi, bỏ lại Lâm Lam đứng đó lúng túng, ngượng ngùng giải thích với Diêm Quân Lệnh, còn chỉ vào đầu mình.

Trái lại Đại Boss của chúng ta chỉ nhún nhún vai: "Một người không tồi."

"Hả?" Lâm Lam cạn lời, đây đã được gọi là "không tồi" rồi? Vậy thì người thiếu chút nữa đã chịu oan như cô phải làm thế nào đây?

Nghĩ mà buồn thay!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.