38188
Lâm Lam vội vã đến bệnh viện, cô đang chuẩn bị tiếp tục gọi điện cho Diêm Quân Lệnh thì gặp phải Hàn Hinh Nhi đang chuẩn bị xuất viện
“Haizz.” Lâm Lam thở dài, tránh Hàn Hinh Nhi đi vào bên trong, kiếp trước cô và Hàn Hinh Nhi chắc chắn là hoa cùng một cuống, nếu không tại sao đi đâu cũng gặp vậy.
Nhưng Lâm Lam chưa đi qua đó đã bị Hàn Hinh Nhi chặn lại.
Đôi lông mày xinh đẹp hơi cau lại, Lâm Lam nhìn sang Hàn Hinh Nhi với ánh mắt kì lạ, “Kiếm chuyện?”
“Tổng giám đốc Diêm đâu?” Hàn Hinh Nhi tiến lên phía trước hỏi kèm theo đó là tâm trạng có chút kích động không thể bình tĩnh lại được.
“Hả?” Lâm Lam nhăn mày, Nha đầu này điên rồi sao? Bây giờ không kiếm chuyện với cô mà lại đi tìm chồng cô.
“Tôi có chuyện muốn nói với ngài ấy.” Hàn Hinh Nhi kiêu căng nhìn Lâm Lam.
“Cô uống nhầm thuốc à?” Nhớ đến chuyện sáng nay cô ta còn kiêu ngao bắt cô phải lấy tiền bịt miệng cô ta lại, hiện giờ lại trở về cái bộ dạng kênh kiệu của mình.
Lâm Lam không biết nên nói gì, cũng không biết là tính cách này của Hàn Hinh Nhi là tốt hay xấu?
“Cô mới uống nhầm thuốc, cô mau nói cho tôi biết Diêm tổng đang ở đâu?” Hàn Hinh Nhi cãi lại Lâm Lam xong liền tiếp tục hỏi tung tích của Diêm Quân Lệnh.
“Xin lỗi, tôi không việc gì phải nói cho cô.” Nói xong Lâm Lam lách qua người Hàn Hinh Nhi, không ngời Diêm Quân Lệnh đang đi tới. Lâm Lam đơ người, sau đó vội vàng chạy tới chỗ Diêm Quân Lệnh, “Anh thế nào rồi? Bị thương ở đâu rồi?”
“Không phải là vẫn khỏe đây sao, về nhà thôi.” Diêm Quân Lệnh vươn cánh tay dài kéo Lâm Lam vào lòng, sau đó đi ra khỏi bệnh viện.
Hàn Hinh Nhi cũng không ngờ mọi chuyện lại thay đổi đột ngột như vậy, chần chừ ba giây, cô đột nhiên chạy lên chắn trước mặt hai người kia, nhìn Diêm Quân Lệnh bằng ánh mắt khẩn thiết, “Diêm tổng, tôi có chuyện muốn nói với anh.”
Diêm Quân Lệnh thấy vậy sắc mặt không hề vui vẻ gì, “Chuyện gì?”
“Có thể để cô ta tránh đi một lát không?” Hàn Hinh Nhi nhìn Lâm Lam rồi nói với Diêm Quân Lệnh.
Đôi mắt của Diêm Quân Lệnh càng lạnh lùng hơn, anh không quan tâm đến Hàn Hinh Nhi, ôm vai Lâm Lam tiếp tục đi.
Hàn Hinh Nhi lo lắng, “Diêm tổng, anh còn nhớ buổi xem mắt ở Tấn thị hồi tháng bảy không?”
Lâm Lam nhăn mày, sao cô lại cảm thấy câu hỏi này quen thuộc vậy, nó khá giống với câu hỏi mà Hạ Tử Vi xông đến hỏi Hoàng Thượng trong phim của dì Quỳnh Dao, người còn nhớ Hạ Vũ Hà không? Khóe miệng cô giật giật.
Diêm Quân Lệnh ở bên cạnh, chân mày hơi nhếch lên hỏi lại Hàn Hinh Nhi, “Thì sao?”
“Tôi chính là người mà anh sẽ xem mắt hôm đó.” Hàn Hinh Nhi vội vàng giải thích.
“Sau đó thì sao?” Diêm Quân Lệnh cảm thấy nực cười.
Còn Lâm Lam thì lại thấy kì lạ, người đàn ông và Hàn Hinh Nhi này thực sự đã từng xem mắt?
“Sau đó, tôi…”
“Bất luận là sau đó thế nào, cô Hàn mong cô tự trọng.” Diêm Quân Lệnh dắt tay Lâm Lam tiếp tục đi ra khỏi bệnh viện.
Nhưng Hàn Hinh Nhi giống như phải chịu sự đả kích rất lớn, lời nói ban nãy của Diêm tổng đã chứng minh một sự thật đó là đối tượng xem mắt ngày hôm đó của cô chính là anh, cô thực sự xém chút nữa đã trở thành bà Diêm.
“Tôi không can tâm!” Hàn Hinh Nhi nhìn Diêm Quân Lệnh nắm chặt tay Lâm lam rời đi, cô chỉ cảm thấy toàn thân nóng rực, vừa hối hận vừa đố kỵ, càng không can tâm.
Bất kể như thế nào, nếu Lâm Lam chỉ là người mà Diêm Quân Lệnh lấy về để ứng phó với người nhà thì cô cũng có thể.
Phía trước.
Lâm Lam vẫn kiềm chế, đến khi lên xe mới không kềm được hỏi, “Anh và Hàn Hinh Nhi đã từng xem mắt?”
“Không rõ.” Diêm Quân Lệnh trả lời dứt khoát lạ thường.
Lâm Lam ngẩn người, “Thế tại sao khi nãy anh lại trả lời cô ta?”
“Ha ha.” Diêm Quân Lệnh không trả lời câu hỏi của Lâm lam mà cười nhẹ một tiếng, nhìn Lâm Lam bằng ánh mắt có hàm ý sâu xa.
“Anh cố ý?” Phản ứng của Lâm Lam cũng coi như là nhanh nhạy.
Diêm Quân Lệnh nhún vai, “Có người thích nằm mơ giữa ban ngày, anh chỉ giúp cô ta một chút thôi.”
Nghe thấy vậy, Lâm Lam không biết nói gì sau đó cô cũng không nói gì thêm. Cô không biết Hàn Hinh Nhi lại phát bệnh gì, nhưng nếu đã không thể ngăn chặn được thì chỉ có thể tùy cơ ứng biến vậy.
Cô sáp lại kiểm tra vết thương trên cánh tay của Diêm Quân Lệnh, “Thế nào rồi? Bác sĩ nói sao?”
“Không đáng lo ngại.” Diêm Quân Lệnh khoát tay, tay không bị thương bế Lâm Lam ngồi lên đùi anh, “Đừng lo, vết thương nhỏ.”
“Còn nói là vết thương nhỏ, sắp dọa chết em rồi, gọi điện thoại cho anh thì anh không nghe.” Lâm Lam vỗ vỗ ngực mình ý chỉ trái tim nhỏ bé của cô đã chịu tổn thương trầm trọng.
“Tình hình lúc đó khẩn cấp không cách nào nghe được. Sau đó ở trong bệnh viện ồn quá, lần sau sẽ không thế nữa.” Diêm Quân Lệnh rút điện thoại ra, phát hiện quả nhiên có mấy cuộc gọi nhỡ.
“Còn dám có lần sau?” Lâm Lam tức giận hỏi.
Diêm Quân Lệnh mỉm cười kéo lấy cô vào lòng, “Được rồi, sẽ không có lần sau nữa.”
Có được lời hứa này, Lâm Lam mới cảm thấy yên tâm, cô ôm lấy cánh tay Diêm Quân Lệnh, “Còn đau không?”
“Không đau.” Diêm Quân Lệnh nói xong liền hôn lên trán Lâm Lam.
Lâm Lam đẩy nhẹ người đàn ông ra, “Công chúa Saya thế nào rồi?”
“Chỉ là hoảng sợ thôi.” Câu nói của Diêm Quân Lệnh cũng coi như là khiến cô cảm thấy yên tâm hơn, dù là Diêm Quân Lệnh hay công chúa Saya, Lâm Lam đều không hi vọng xảy ra chuyện.
“Thế anh đói không? Muốn ăn gì?” Lâm Lam đoán rằng vì chuyện lúc chiều nên Diêm Quân Lệnh chắc chưa ăn được gì nhiều.
Diêm Quân Lệnh gật đầu, không khách sáo mà trực tiếp gọi món, “Xương om, thịt xào dứa, thịt bò xào cay, thêm một chút cá nướng nữa, được không?”
Lâm Lam nghe Diêm Quân Lệnh nói vậy, buồn cười nhìn anh, “ Em thực sự nghĩ em mở nhà hàng đấy à?”
“Thế nghĩa là không được ăn sao?” Diêm Quân Lệnh nhìn Lâm Lam.
“Được.” Lâm Lam nhún vai, trên mặt nở nụ cười ngọt ngào, vui vẻ trả lời người đàn ông.
Về đến nhà, Lâm Lam giữ Vương Đại và Lộc Tam lại cùng ăn. Một lát sau cô liền bận rộn ở trong nhà bếp, hai mươi phút sau ba bát mì trứng nóng hổi đã được bưng lên bàn.
Diêm Quân Lệnh nhìn bát mì hai trứng, “Thịt đâu?”
Lâm Lam lấy đũa của mình khuấy khuấy bát mì của Diêm Quân Lệnh, ngay lập tức trong bát hiện ra mấy lát thịt bò, tinh nghịch nói, “Đây còn gì.”
“Ha ha.” Diêm Quân lệnh cúi đầu ăn mì, kết quả là nhìn thấy ánh mắt đầu oán hận của Vương Đại và Lộc Tam, nhẹ ha một tiếng, “Ăn mì.”
Vương Đại và Lộc Tam vội vàng cúi đầu tiếp tục ăn mì, nhưng ăn đến cuối cùng rồi mà vẫn không gắp được một sợi thịt bò nào, ánh mặt lại càng trở nên ai oán hơn, bà chủ đúng là thiên vị.
Lâm Lam cũng không biết làm thế nào, chuyện này không thể trách cô được, trong tủ lạnh thực sự hết đồ ăn rồi.
Ăn xong, Lâm Lam thu dọn qua sau đó liền bị Diêm Quân Lệnh lôi lên tầng. Lâm Lam nghi hoặc không biết người đàn ông này định làm gì? Thì liền thấy Diêm Quân lệnh chỉ vào cánh tay của mình, sau đó lại chỉ nhà tắm.
Lâm Lam ngay lập tức hiểu ra, “Anh muốn em tắm cho anh?”
Diêm Quân Lệnh mãn nguyện gật đầu, mặt Lâm Lam ngay lập tức đỏ lên, “Một tối không tắm cũng không chết được.”
“Chết.” Diêm Quân Lệnh nhả ra một chữ sau đó còn ngửi ngửi quần áo mình, ở trong bệnh viện lâu như vậy, trên người anh đều là mùi thuốc khử trùng.
“Nhưng….”
“Hả?” Mặt Lâm Lam càng ngày càng đỏ, tuy cô cũng không phải chưa nhìn thấy cơ thể hoàn mĩ của người đàn ông này nhưng nghĩ đến việc tắm cho anh là lại cảm thấy xấu hổ.
Lâm Lam tưởng tượng ra cảnh tượng không có ngôn từ nào diễn tả kia, vành tai cô cũng bắt đầu nóng lên.
“Em không chê anh hôi.” Càng nghĩ càng nóng, Lâm Lam nuốt nước bọt, thử cho mình một cơ hội.
“Anh chê.” Nói xong câu này Diêm Quân Lệnh đẩy Lâm Lam vào nhà tắm.
Lâm Lam đỏ mặt, “Em…”
“Đừng nói nhiều.” Vứt lại ba chữ, Lâm Lam nửa bị đẩy nửa bị kéo vào nhà tắm, cô đỏ mặt xả nước ra cho người đàn ông, tim cô bắt đầu đập nhanh hơn. Thấy vậy tâm trạng của Diêm Quân Lệnh vô cùng tốt, “Nhóc con, em đang nghĩ gì?”
“Em không nghĩ gì.” Lâm lam chột dạ trả lời.
Diêm Quân Lệnh cười, “Vậy sao? Để anh đoán thử.”
“Tắm…ưm… Diêm Quân Lệnh đừng như vậy, tay anh…”
“Không vấn đề gì.”
Đôi mắt xinh đẹp của Lâm Lam mở lớn, ai oán trừng người đàn ông, đã nói là chỉ tắm mà?
Tại thời điểm Diêm Quân Lệnh đang trêu chọc Lâm Lam nhà chúng ta, một tin tức lớn đã truyền khắp mạng xã hội và các phương tiện truyền thông, hơn nữa còn có xu hướng tiếp tục lan rộng.
Làng giải trí thay đổi một cách chóng mặt, không ai có thể biết được giây tiếp theo thế giới sẽ thay đổi như thế nào.