Truyện Không Tên Số 32

Chương 180




38180

Lâm Lam không thèm quan tâm tới câu nói “nhưng” mà của Tăng Tuyết, chỉ một từ “nhanh”, chặn lời Tăng Tuyết muốn nói, mau chóng xuống xe, dìu Hàn Hinh Nhi lên xe.

Hàn Hinh Nhi đau tới nỗi không cần quan tâm rốt cuộc ai đang giúp mình nữa, sắc mặt tái xanh đáng sợ.

“đau quá...cứu tôi...con tôi...” Tăng Tuyết miệng ú ớ cũng không biết rốt cuộc muốn nói gì.

“đi bệnh viện.” Lâm Lam giúp Tăng Tuyết dìu Hàn Hinh Nhi, kết quả một tay dính đầy máu. Gọi Vương Đại tới, cởi áo khoác đắp lên người Hàn Hinh Nhi.

Lúc này Hàn Hinh Nhi mới rõ người giúp mình là Lâm Lam, nhưng bướng bỉnh không chịu, “cô bỏ tôi ra, tự tôi tới bệnh viện, cô đừng nghĩ là như vậy tôi sẽ tha thứ cho cô....”

“tôi chưa bao giờ có lỗi với cô, cho nên không cần cô tha thứ.” Lâm Lam lạnh lùng nói.

Hàn Hinh Nhi không nhúc nhích, cơn đau lại ập đến, khiến toàn thân run rẩy, cảm giác có gì đó tụt ra ở bụng dưới khiến cô ta có cảm giác sắp chết tới nơi rồi.

“đau quá...” không còn để ý tới giọng Lâm Lam nữa, Hàn Hinh Nhi ngã vào lòng Lâm Lam, kêu gào đau đớn, lưng cũng đau không thể ngồi được, tròng mắt đỏ lên nhưng lại cứng đầu không rơi lệ, không nhận sai trước mặt Lâm Lam.

Lâm Lam nhắm nhắm mắt, “mấy trợ lý của cô đâu?”

“tôi sẽ không để cho bọn họ nhìn thấy bộ dạng này của tôi đâu, mấy người đó không đáng tin, bọn họ đều muốn cười nhạo tôi, cô cũng vậy đúng không ? Hàn Hinh Nhi đau khổ hỏi yếu ớt, tới lúc này rồi mà vẫn cảm thấy mọi người bên cạnh đều là kẻ xấu.

“đúng là đáng đời!” Tăng Tuyết không khách sáo chửi một câu.

Lâm Lam hít một hơi sâu, “cô đừng động đậy, tới bệnh viện trước đã, đợi tới bệnh viện rồi cô muốn thế nào thì là thế đó.”

Hàn Hinh Nhi không nói gì, bụng dưới càng lúc càng đau, khiến cô ta không thể phản bác lại lời Lâm Lam.

Không khí trong xe nồng mùi máu tanh. Lâm Lam rút ít khăn giấy đưa cho Tăng Tuyết hai tờ, lau sạch vết máu trên tay.

Tuy chưa có con nhưng Lâm Lam nhìn tình trạng bây giờ của Hàn Hinh Nhi, sợ là không giữ được đứa bé. Nhưng mà như vậy cũng tốt, con của tên đàn ông biến thái đó, có giữ lại cũng không có lợi gì cho Hàn Hinh Nhi.

Vương Đại, nhanh nữa lên.” Thấy máu Hàn Hinh Nhi chảy mỗi lúc một nhiều, Lâm Lam vô cùng lo lắng.

Tăng Tuyết mặt đầy sự khinh bỉ, rất ghét Hàn Hinh Nhi làm bẩn tiểu hồng, càng sợ Hàn Hinh Nhi chết trên xe của Lâm Lam, cũng giục Vương Đại chạy nhanh hơn nữa.

Hơn 20 phút trên đường nhưng khiến người ta cảm thấy chậm vô cùng, đặc biệt là bản thân Hàn Hinh Nhi.

Cuối cùng cũng tới bệnh viện.

Lâm Lam liên hệ trước với bác sĩ, vừa tới bệnh viện y tá liền đẩy chiếc giường bệnh lưu động chạy lại, cùng đỡ Hàn Hinh Nhi lên giường, cuối cùng đưa tới phòng phẫu thuật.

Nhìn cửa phòng phẫu thuật đóng lại, Lâm Lam hít sâu một hơi, lại nhìn vết máu trên người cô, liền hoa mắt chóng mặt.

Tăng Tuyết cũng chẳng khá hơn là bao, buồn rầu mệt mỏi, “tiểu Lam, cô nói kiếp trước chúng ta nợ gì cô ta phải không?”

“đừng nói bừa, cô ta không phải đã tự chịu trừng phạt rồi hay sao?”Lâm Lam không muốn nhắc tới vấn đề này nữa.

Tăng Tuyết gật đầu, “cũng phải, cô ta bây giờ đang gặp quả báo mà mình gây ra.”

Lâm Lam không nói gì, móc điện thoại ra do dự một lúc liền gọi điện cho Chu Vũ Vi. Cho dù Hàn Hinh Nhi ghét cô thì cũng không đến nỗi ghét cả mẹ ruột của mình.

Đầu bên kia bắt máy rất nhanh, dường như rất xúc động khi nhận điện thoại của Lâm Lam.

“tiểu Lam...cô có thể gọi con như vậy được không?” Chu Vũ Vi cố gắng kiềm chế giọng run run của mình.

“được ạ, con có chuyện muốn nói với cô.” Lâm Lam vốn không hề để ý tới cảm xúc của Chu Vũ Vi, mà trực tiếp đi vào vấn đề chính.

Chu Vũ Vi trả lời rất nhanh, “con nói, con nói đi, cô nghe.”

“Hàn Hinh Nhi bị xảy thai rồi, nếu cô thấy tiện thì tới bệnh viện một chuyến, con đang ở ngoài phòng cấp cứu bệnh viện Vi Ái đợi cô.” Lâm Lam mau chóng nói rõ sự tình.

“cái gì?” Chu Vũ Vi bất ngờ, vẻ không thể tin được hỏi lại.

“tình hình cụ thể con cũng không được rõ, phiền cô mau tới một chuyến nhé.” Lâm Lam làm thế này đã tận tình tận nghĩa rồi, càng không cảm thấy hổ thẹn với lòng mình.

“cô lập tức tới ngay, tới ngay đây.” Chu Vũ Vi hồn bay phách lạc, không màng thứ gì nữa vội vàng ra khỏi nhà, nhưng lại gặp phải cô bồ nhí của chồng và Tiểu Béo ( con trai bồ nhí) cũng đang chuẩn bị ra ngoài, bà cũng không quan tâm nữa vội vàng gọi tài xế tới.

Nào ngờ lời bà vừa dứt thì Khổng Thiến Thiến đứng chặn trước mặt, “chị à thật ngại quá, con trai tôi muốn đi khu vui chơi, đã nói với tài xế rồi, nếu chị có việc thì tự gọi taxi nhé.”

“cô! tiểu Trương, đưa tôi đi.” nếu như ngày thường thì Chu Vũ Vi có thể nhẫn nhịn, nhưng bây giờ không được, Hàn Hinh Nhi đang trong bệnh viện sống chết chưa rõ, bà không thể nhường nhịn nữa.

Nhưng Chu Vũ Vi mới nói xong thì tài xế đang chờ bà sai khiến lại không dám làm gì.

Chu Vũ Vi nét mặt khó coi, lần đầu tiên nổi giận quát, “sao hả? Cậu cũng định nghe lời cô ta?”

“xin lỗi bà chủ, ông chủ kêu đưa cô Khổng và tiểu thiếu gia đi khu vui chơi rồi.” Tiểu Trương trả lời vẻ khó khăn.

“được, được, được!” Chu Vũ Vi bị chọc tức nói liên tiếp ba từ “ được”, sau đó đùng đùng nhìn vẻ mặt đắc ý của vợ bé, xách túi ra khỏi cửa.

Trong lòng nhớ tới Hinh Nhi càng làm Chu Vũ Vi khó chịu, bà thật không ngờ Hàn Đại Tráng lại bạc tình bạc nghĩa như vậy, là bởi vì bà không thể sinh con trai sao?.

“ha ha.” Chu Vũ Vi tự cười nhạo bản thân, khi nhìn thấy tài xế nhà mình chở cô vợ bé và con của cô ta đi qua trước mặt bà.

Chu Vũ Vi tức khí hít một hơi thật sâu, gạt nước mắt, con đường là do bà chọn, khổ tới mấy bà cũng phải nhẫn nhịn.

Khó khăn lắm bà mới bắt được taxi. Hơn một giờ đồng hồ mới tới bệnh viện, nhưng Hàn Hinh Nhi vẫn đang trong phòng phẫu thuật. Chu Vũ Vi vội vàng hỏi Lâm Lam, “tiểu Lam, Hinh Nhi rốt cuộc làm sao rồi?”

“đợi cậu ấy ra, cô tự mình hỏi.” Sự việc như vậy, Lâm Lam nói thì không thích hợp lắm.

“vậy...hôm nay cô cảm ơn con.” Chu Vũ Vi vẫn muốn nói gì đó, cuối cùng lại chỉ nói câu cảm ơn.

“cô đừng khách sáo, con cũng là vô tình gặp thôi, nếu đã có cô ở đây con xin phép đi trước.” Lâm Lam khách sáo nói xong liền chuẩn bị lên lầu.

Chu Vũ Vi có chút không nỡ, “chuyện đó, cô...”.

“ừm?” Lâm Lam thấy lạ quay đầu lại.

Chu Vũ Vi lúng túng, liền tìm lý do nói, “con đi nhầm hướng rồi, bên kia mới là xuống lầu.”

“ba con đang ở trên lầu, con đi thăm ông ấy trước mới về nhà.” Lâm Lam mỉm cười.

“cái gì?” Chu Vũ Vi vừa nghe liền ngạc nhiên hỏi, nhưng lập tức ý thức được bản thân đang thất thế, nghẹn ngào hỏi, “ba con bệnh rồi? Có nghiêm trọng không?”

“viêm thận, đã hơn 3 năm rồi, chưa tìm được thận thích hợp để thay, chỉ có thể kiên trì lọc thận.” Lâm Lam nhắc tới bệnh tật của ba có chút thương cảm.

Chu Vũ Vi lại lần nữa kinh ngạc, Phúc Sinh bệnh rồi? Không những thế bệnh đã hơn 3 năm rồi? Sao lại thế được? Ông ấy khỏe mạnh vậy mà?

Nhìn thấy sắc mặt Chu Vũ Vi càng kém đi, Lâm Lam thấy lạ liền hỏi, “cô không sao chứ?”

“cô không sao, không sao...” Chu Vũ Vi lẩm bẩm trong miệng, thất thần quay đi vịn vào tay ghế, tròng mắt đỏ hoe.

Lâm Lam thấy lạ nhưng lại không nói gì, liền lên thẳng lầu trên.

Lúc này Chu Vũ Vi không gượng được liền ngã xuống ghế, ,miệng lảm nhảm cái gì cái gì, cả người hoang mang cực độ.

Lẽ nào trên đời này người tốt không được gặp lành sao? Chu Vũ Vi vô cùng hổ thẹn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.