38168
Công chúa Saya thấy Diêm Quân Lệnh không nói gì có chút thắc mắc hỏi: “Diêm, anh sao vậy?”
“Cô cho tôi biết tình trạng cụ thể, tôi lập tức đưa người đến kiểm tra.” Diêm Quân Lệnh vừa nghe điện thoại của công chúa Saya vừa nhanh chóng gõ bàn phím.
Tiêu Chấn Nhạc vừa thực hiện phẫu thuật xong đi ra liền được Diêm Quân Lệnh thông báo: “Ngay lập tức cùng tôi đi Hàn Thành, mang bác sỹ giỏi nhất của khoa da liễu đi cùng, vô cùng khẩn cấp.”
Trước giờ chưa từng nhìn thấy Diêm Quân Lệnh gửi tới tin tức dạng này, Tiêu Chấn Nhạc cởi áo blouse trắng treo lên sau đó nhanh chóng quay số khoa da liễu yêu cầu điều chuyên gia tới. Khoa phẩu thuật thẩm mỹ của Thụy An rất phát triển, là một trong những bệnh viện đứng đầu cả nước, đặc biệt, các bác sĩ khoa da liễu đều là bác sĩ nước ngoài được bệnh viện dùng phúc lợi cao để mời về, tay nghề của mỗi người đều vô cùng giỏi. Mà Tiêu Chấn Nhạc thấy Diêm Quân Lệnh gấp gáp như thế này nhất định đã xảy ra chuyện lớn.
Hai mươi phút sau.
Tiêu Chấn Nhạc đưa hai vị chuyên gia hàng đầu của khoa da liễu vội vã chạy đến sân bay. Tới nơi liền nhìn thấy Diêm Quân Lệnh và Lý Húc đang đợi họ.
“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?” Tiêu Chấn Nhạc nhìn sắc mặt của Diêm Quân Lệnh liền có chút lo lắng.
“Chị dâu bị kẻ khác làm hại.” Diêm Quân Lệnh không nói gì, chỉ có Lý Húc và Tiêu Chấn Nhạc trả lời.
Thoáng chốc, Tiêu Chấn Nhạc mặt biến sắc, cuối cùng anh ta đã rõ anh Diêm đang ở hoàn cảnh nào. Lúc này người phụ nữ bảo bối của anh đang xảy ra chuyện, cho dù là ai đi nữa cũng không chấp nhận được.
“Tình trạng cụ thể như thế nào để tôi bảo họ chuẩn bị?” Tiêu Chấn Nhạc không hề dông dài lập tức hỏi thẳng vấn đề.
“Vẫn chưa rõ, chỉ nhận được tin tức từ công chúa Saya bên kia gọi qua. Chị dâu không nghe điện thoại, Tăng Tuyết lại không liên lạc được. Tồi tệ nhất chính là mặc dù Vương Đại và Lộc Tam đi cùng nhưng vì có người của công chúa Saya nên không cách nào tiếp cận được.” Lý Húc nhanh chóng giải thích tình hình cụ thể cho Tiêu Chấn Nhạc.
“Vậy là không ai biết tình trạng của chị dâu như thế nào?”Tiêu Chấn Nhạc kinh hoảng thốt lên.
Như thế cũng có thể hiểu được, công chúa Saya tuy lấy tư cách cá nhân nhưng đối với vấn đề đối ngoại lại không phải là chuyện nhỏ, bên cạnh công chúa nhất định có rất nhiều cảnh vệ. Mà nếu Vương Đại và Lộc Tam tiếp cận quá gần dẫn tới bị phát hiện, họ giải thích hợp lý thì không sao nhưng nếu giải thích không thỏa đáng thì sẽ gặp phải phiền phức lớn. Lý Húc gật gật đầu tán thành sau đó rơi vào trầm mặc.
Diêm Quân Lệnh bấm máy gọi lần nữa nhưng vẫn không có ai nghe máy. “Lên máy bay trước rồi tính.” Kể từ khi ngắt điện thoại của công chúa đến khi đưa Lý Húc tới sân bay, tổng cộng anh nói không quá ba câu.
“Ừm.” Lý Húc gật đầu đưa Tiêu Chấn Nhạc cùng mấy người đi theo lên máy bay.
Một giờ sau.
Theo như Diêm Quân Lệnh giao phó, Lý Húc đi gặp công chúa Saya nhằm điều tra sự việc. Còn Diêm Quân Lệnh dẫn theo Tiêu Chấn Nhạc mấy người đi tới bệnh viện nơi Lâm Lam đang điều trị.
Có người của Công chúa Saya canh giữ bên ngoài bệnh viện, nên nhận được sự cho phép của Helen, họ mới để mấy người Tiêu Chấn Nhạc đi vào.
Trong phòng bệnh.
Kể từ khi công chúa Saya phát hiện gò má Lâm Lam có điểm bất thường cho tới lúc này đã hai tiếng đồng hồ trôi qua.
Sau khi xử lý, đơn giản các nốt đỏ trên mặt Lâm Lam không những không mất đi mà ngược lại có xu hướng lan ra. Lâm Lam cuộn tròn người trên giường không nói lời nào. Tăng Tuyết túc trực bên cạnh cô, hai mắt đỏ hoe luôn tự trách bản thân không làm được gì cho Lâm lam.
“Tiểu Lam, đều do chị không tốt... không bảo vệ được em!” Tăng Tuyết thà rằng chính mình bị hủy đi gương mặt còn hơn là để Lâm Lam bị. Tăng Tuyết và Lâm Lam không giống nhau, Tăng Tuyết nếu bị hủy đi gương mặt có thể kiếm một công việc khác để làm nhưng Tiểu Lam lại không thể. Lâm Lam là người mẫu, nếu như trên mặt để lại sẹo vậy thì sự nghiệp sẽ kết thúc.
Cộc, cộc...
“Ai vậy?” Có tiếng gõ cửa phòng bệnh, Tăng Tuyết cảnh giác hỏi. Tuy công chúa Saya phong tỏa bệnh viện lại không cho thông báo với báo giới nhưng Tăng Tuyết vẫn rất căng thẳng.
“Bác sĩ.” Tiêu Chấn Nhạc nhanh chóng đáp.
Nghe được câu trả lời, Tăng Tuyết mới đứng dậy đi mở cửa, kết quả cửa vừa mở, cô ấy phát hiện người đến là Tiêu Chấn Nhạc. Trước đây Tăng Tuyết đã gặp qua, vị này là viện trưởng Hải Thụy, cũng chính là người thừa kế tập đoàn Tiêu Thị, cô ấy biết vị bác sĩ này vô cùng tài giỏi.
“Bác sĩ tiêu, sao ngài lại...”
“Khoan nói những việc khác, Lâm Lam nhà cô đâu?” Tiêu Chấn Nhạc đẩy cửa chào hỏi, sau đó dẫn người đi vào.
Tăng Tuyết chỉ tay vào phía trong rồi nhanh chóng chạy tới bên giường Lâm Lam: “Tiểu Lam, em đừng sợ, bác sĩ Tiêu tới rồi. Em nhất định sẽ không sao.”
“Bác sĩ Tiêu?” Lâm Lam che đi khuôn mặt của mình một cách vô thức, thì thầm một câu. Ngay đến bác sĩ Tiêu cũng tới mà Diêm Quân Lệnh vẫn không thấy. Anh thật lòng không quan tâm cô nữa sao?
Hay là anh nghe cô bị hủy gương mặt nên không còn muốn gặp cô nữa? Vốn dĩ tình trạng hiện giờ của làn da khiến tâm trạng Lâm Lam không ổn định, hơn nữa mấy hôm nay Diêm Quân Lệnh lại không liên lạc với cô, Lâm Lam chịu không được bắt đầu suy nghĩ lung tung.
“Đúng, bác sĩ tiêu! Anh ấy có dẫn theo chuyên gia khoa da liễu tới, em yên tâm, em nhất định sẽ ổn thôi.” Tăng Tuyết cố gắng làm Lâm Lam phấn chấn lên.
“Chị dâu, là tôi. Dừng căng thẳng cũng đừng sợ hãi, chị kéo chăn xuống một chút để tôi cho họ kiểm tra tình trạng da giúp chị. Nếu là dị ứng thuốc nhất định sẽ chữa lành thôi.” Tiêu Chấn Nhạc nhìn thấy phản ứng của Lâm Lam liền nhẹ giọng trấn an.
“Thật là có thể chứ?” Lúc bắt đầu chỉ là một số chấm đỏ nhỏ, Lâm Lam không để ý tới cho đến khi công chúa Saya phát hiện ra, những nốt đỏ trên mặt cô càng ngày càng nghiêm trọng hơn. Chạy đến bệnh viện nhìn qua gương, Lam Lam bị dọa đến ngây người.
“Đương nhiên là có thể. Tôi là bác sĩ , đương nhiên sẽ không lừa chị.” Tiêu Chấn Nhạc tiếp tục dỗ dành cô.
Lâm Lam gật gật đầu nhưng vẫn không động đậy gì. Cô có chút khó chịu hỏi: “Còn anh ấy? Anh ấy biết không?”
Tiêu Chấn Nhạc vừa nghe liền biết Lâm Lam đang nói đến ai, anh ta bất giác ngước nhìn người đàn ông cao lớn mặc áo bác sĩ đeo khẩu trang kín mít ở đằng sau, gật gật đầu: “Biết chứ!”
“Vậy tại sao không liên lạc với tôi? Anh ấy bỏ rơi tôi rồi, phải không?” Rất hiếm khi Lâm Lam cảm thấy lòng tự trọng bị tổn thương như vậy. Hiện tại cô hoàn toàn không cách nào kiểm soát được con tim, cũng không thể nào khống chế được tình cảm của mình.
Phía sau, sắc mặt người đàn ông đeo khẩu trang trầm xuống, anh gọi tới mức điện thoại sắp nổ tung rồi nhưng cô nào có bắt máy?
Tiêu Chấn Nhạc lại không nhịn được liếc mắt về phía Diêm Quân Lệnh, như đang che giấu, nhưng cũng cất tiếng trấn an Lâm Lam: “Làm sao có thể chứ? Anh Diêm không phải là người như vậy!
“Ừm.” Lâm Lam khẽ ừm một tiếng, ánh mắng mông lung.
“Trước tiên chúng ta để bác sĩ xem xét tình trạng hiện tại đã.” Tiêu Chấn Nhạc càng quan tâm tình trạng bệnh của Lâm Lam hơn.
Tăng Tuyết luôn căng thẳng nhìn chằm chằm Lâm Lam: “Tiểu Lam, bệnh của em trước tiên phải nhanh chóng chữa trị, đừng quan tâm tới Đại Boss nữa.”
“Ừm.” Lâm Lam gật gật đầu, cảm giác khó chịu, bàn tay run run kéo một góc chăn xuống, mắt liền đỏ hoe.
Tiêu Chấn Nhạc nhíu mày, còn ở sau lưng, Diêm Quân Lệnh đã siết chặt tay.
“Đừng lo lắng. Kiểu dị ứng còn nghiêm trọng hơn thế này bác sĩ cũng đã gặp qua, chị như thế không là gì cả.” Tiêu Chấn Nhạc nói xong liền nhường chỗ cho hai vị chuyên gia tiến lên chẩn đoán.
Tăng Tuyến đứng bên cạnh cuối cùng cũng phát hiện Tiêu Chấn Nhạc dẫn theo một người đàn ông có vẻ khác thường. Miệng cô ấy không kìm được bật thốt lên: “Đại B...”
Vẫn chưa kịp nói ra, Diêm Quân Lệnh đã làm ám hiệu cần giữ im lặng. Nghiêm Quân Lệnh hiểu rõ tính cách của Lâm Lam. Nếu chỉ có bác sĩ cô sẽ không quá căng thẳng, nhưng nếu như biết anh cũng ở đây sẽ tạo cho cô áp lực càng lớn.
Tăng Tuyết nhanh chóng ngậm chặt miệng, lại bồn chồn nhìn về phía Lâm Lam đang được chữa trị nhưng không còn quá lo lắng như vừa rồi. Chỉ cần Đại Boss ở đây, Tăng Tuyết tin tưởng Tiểu Lam nhất định sẽ không có chuyện gì.
Chỉ là... những nốt đỏ này có để lại sẹo không?