Truyện Không Tên Số 32

Chương 160




38160

Diêm Quân Lệnh ngồi trong xe thì thấy Lâm Lam dính sát Tô Mộ Bạch, tươi cười chụp ảnh chung, tức giận suýt nữa thì trào máu miệng.

Hạ giọng muốn gọi Lâm Lam, nhưng lại phát hiện có không ít ánh mắt đang tập trung nhìn Lâm Lam và Tô Mộ Bạch nên chỉ có thể nhẫn nhịn.

Đợi một lúc nghĩ rằng cô bé chụp xong sẽ quay lại, không ngờ vừa ngẩng đầu lên đã không thấy bóng dáng đâu nữa.

Diêm Quân lệnh đưa mắt nhìn xung quanh đều không thấy người đâu, cũng không có ở chỗ tiểu hồng, gọi điện thì không nghe máy, lúc này mới gọi cho Lộc Tam, thì nghe nói Lâm Lam tới khách sạn tìm Tăng Tuyết rồi.

“Quỷ rắc rối”. Diêm Quân Lệnh xuống xe, Trình Phi đã được tổng giám Tương đáng thương đưa về rồi.

Diêm Quân Lệnh vừa đi vừa gọi điện cho Lâm Lam, nhưng Lâm Lam lại đang gọi cho Tăng Tuyết.

Tăng Tuyết đâu?

Lúc chiều bị hành động đáng ghét của Thẩm Hoằng làm nhục, quyết tâm phải trả thù. Cho nên sau khi biết được Thẩm Hoằng tới khách sạn Vương Triều, cô liền từ một app hẹn hò không lành mạnh hẹn một cô gái xấu xí ra ngoài, đồng thời đưa tới phòng tổng thống (phòng siêu vip của khách sạn) của Thẩm Hoằng.

Đây vẫn chưa là gì, Tăng Tuyết còn đưa thêm tiền cho cô gái kia, kêu cô ta nhất định phải chăm sóc tốt cho Thẩm Hoằng, bản thân lại chuẩn bị lúc then chốt dùng thẻ từ mở cửa chụp trộm, để sau này uy hiếp Thẩm Hoằng, khiến cho tên đàn ông thối tha này về sau đừng quá cao ngạo tự cho mình là đúng nữa, cũng đừng quấy rối cô nữa.

Nhưng đúng lúc cô tận mắt nhìn thấy Thẩm Hoằng đi vào phòng, bên trong sau khi có động tĩnh thì chuẩn bị dùng thẻ mở cửa chụp trộm, đâu có ngờ, vẫn chưa đợi cô mở cửa thì đã bị Thẩm Hoằng bắt lại.

Ngay sau đó Tăng Tuyết bị trói ném trên giường, tuyệt vọng nhìn đại thiếu gia phong lưu quấn độc chiếc khăn tắm trên người, hơn nữa cô gái mà cô thuê, ngay lúc cô bị bắt thì đã bị Thẩm Hoằng đuổi ra ngoài rồi.

Điện thoại không ngừng reo, Tăng tuyết vô thức nhìn qua, mặt lộ rõ nụ cười thản nhiên, “Thẩm thiếu gia, có gì từ từ nói, tiểu Lam của chúng tôi nếu tìm không thấy tôi chắc chắn sẽ rất sốt ruột đấy.”

“Thật sao?” Thẩm Hoằng tỉ mỉ quan sát người nằm trên giường, đúng là ăn phải gan hùm mà, không những dám tính kế với anh, mà còn đang uy hiếp anh nữa.

Tăng Tuyết vội vàng gật đầu , “tiểu Lam không thấy tôi chắc chắn sẽ nói cho boss đại (chỉ Diêm Quân Lệnh) biết, cho dù thế nào thì Thẩm thiếu gia và boss đại là bạn tốt mà, tha cho tôi lần này nhé, sau này gặp mặt vẫn là bạn bè mà.”

Tuy biết như vậy cũng chẳng ích gì, nhưng Tăng tuyết cũng không màng tới thể diện gì nữa, điểm này cô nhất định phải học hỏi Lâm Lam.

“Bạn bè?” Thẩm Hoằng nhay đi nhay lại hai chữ thú vị này, sau đó móc ra ít tiền từ túi quần âu, còn có vài chục đồng lẻ, thậm chí có cả đồng xu, đưa ra trước mặt Tăng Tuyết.

Tăng Tuyết ngây người, tại sao lại thấy có chút quen quen nhỉ? Rồi chợt nhớ ra, lại nhìn Thẩm Hoằng như nhìn thấy ma vậy, “Anh...anh...”

“Anh cái gì?” Thẩm Hoằng nắm chặt đống tiền lẻ trong tay chằm chằm nhìn Tăng Tuyết hỏi, ánh mắt ẩn giấu nỗi tức giận.

Tăng Tuyết run run, xoa xoa lòng bàn tay, nói năng lung tung, “Anh sẽ không dùng chỗ tiền này mua bà cô già chứ? Tôi nói cho anh biết, đừng nói chỗ này, có trăm vạn tệ nghìn vạn tệ tôi cũng không bán đâu!.”

“Đồ cứng miệng, cô cho rằng tôi không bằng chứng tố tội cô sao?” Thẩm Hoằng nhìn cô gái bị trói chặt trên giường còn ăn nói lung tung.

“Tôi hiểu thế nào thì nói như thế đó.” Tăng Tuyết đúng là vừa nãy chưa kịp phản ứng, nhưng nhìn thấy vết tích trên mấy đồng tiền giấy đó phút chốc đã hiểu ra vấn đề.

Lần trước với Lâm Lam vốn không phải là lần đầu tiên cô tới bule (khách sạn Vương Triều), trước đó là vì hai ca sĩ mà cô quản lý nhảy việc khiến tâm trạng không vui nên tới quán bar giải sầu, cũng không biết uống được bao nhiêu, đợi tỉnh lại thì thấy mình ở trên chiếc giường xa lạ, lúc đó sợ chết khiếp, nghĩ rằng tự mình gọi trai bao, tuy mất đi cái lần đầu tiên cũng rất đau lòng, nhưng vẫn móc hết toàn bộ tài sản trên người ra đặt trên bàn, cũng không quan tâm tên trai bao đang ngủ kia chê ít hay không, cứ thế bỏ đi. Lúc ra khỏi cửa mới phát hiện ra một đồng cũng không dành lại cho mình, thế là đi bộ rất lâu mới tới công ty tìm người mượn tiền bắt taxi về nhà, cho tới nay vẫn không rõ trai bao đó mặt mũi như thế nào.

Cho tới lúc này cô mới nhận ra, “ trai bao’’ tối đó chính là Thẩm thiếu gia.

Tăng tuyết nuốt nước bọt, cố gắng biểu hiện bình tĩnh, chỉ cần đánh chết cũng không nhận, Thẩm Hoằng sẽ không thể chỉ dựa vào mấy thứ đó của cô làm chứng cứ để trả thù cô được!.”

“Không hiểu?” Thẩm Hoằng tiện tay ấn nút điều khiển, chiếc tivi lcd của khách sạn mở ra trong nháy mắt, nhưng lại không phải là chương trình tivi, mà là cảnh Tăng Tuyết che mặt chạy từ trong khách sạn ra.

Phát video xong Thẩm Hoằng nhìn biểu cảm khác lạ của Tăng Tuyết, “vẫn chưa hiểu sao?”

“Lúc đó tôi đã trả tiền rồi.” Tăng Tuyết biết không tránh được nên yếu đuối trả lời.

“Trả tiền rồi?” nếu như Tăng Tuyết không nhắc tới trả tiền thì Thẩm Hoằng còn cân nhắc tha cho người phụ nữ này, không ngờ cô ta không đánh mà khai, gương mặt đẹp trai dịu dàng bỗng chốc biến sắc.

“Anh...anh rốt cuộc muốn sao?” Tăng Tuyết miệng nói như vậy mắt lại nhìn điện thoại, đoán chắc Lâm Lam tới rồi chứ?

“Tôi cho cô hai sự lựa chọn, một là bây giờ gọi điện nói với lâm lam, để bọn họ đừng nhúng tay vào việc này. Hai là hôm nay cô để bọn họ tới, chúng ta đem chuyện tối hôm đó công khai cho mọi người, để họ xem xem?” Thẩm Hoằng với giọng gđiệu không giống như ngày thường mà mang đầy mùi ép người khác.

Tăng Tuyết nổi giận, “anh..” nói được mỗi từ anh, cuối cùng buồn bã thổi tóc mái bay bay nói, “Vậy nếu tôi không nghe điện thoại, anh sẽ bỏ qua tôi chứ?”

“Không nhất định, nhưng cô để bọn họ tới vậy giữa chúng ta chưa xong đâu.” Lại là uy hiếp đằng đằng.

Tăng Tuyết nhìn vào mắt Thẩm Hoằng, biết người đàn ông này tuyệt đối không nói chơi, Lâm Lam có thể bảo vệ cô tối nay, nhưng không thể bảo vệ cô cả đời được.

“Tôi kêu bọn họ về.” Tăng Tuyết chấp nhận.

....

Lâm Lam tới khách sạn, tiếp tục gọi điện cho Tăng Tuyết, đúng lúc cô muốn lật tung cả khách sạn để tìm , thậm chí chuẩn bị báo cảnh sát thì cuối cùng Tăng Tuyết cũng nghe máy.

“Mụ đàn bà chết tiệt, cô đang ở đâu vậy? Thẩm thiếu gia không làm gì cô chứ? Bây giờ đang ở đâu?” Lâm Lam căng da mặt hỏi dồn dập.

“Anh ta đưa tôi về rồi, cô đừng tìm nữa, vừa rồi trên xe anh ta quá nguy hiểm nên tôi sợ không dám bắt máy, nhưng mà cô yên tâm, bây giờ đang nằm trên giường rồi, còn cô thế nào?” Tăng Tuyết cố gắng hết sức để giọng điệu của mình thoải mái.

“Vẫn ổn, thêm sự hiểu biết, còn có thu hoạch ngoài dự tính, muốn biết không?” Lâm Lam nhìn chữ ký trên túi xách phấn khích hỏi.

“Không muốn, bị...Thẩm thiếu gia kia dọa cho sợ quá , tôi muốn đi tắm cái, ngày mai kể cho cô nghe.” Dứt lời Tăng tuyết cúp điện thoại.

Lâm Lam nghe tiếng tút tút, miệng lẩm bẩm, “Con nhỏ này cúp điện thoại càng ngày càng nhanh.”

Nói xong Lâm Lam chuẩn bị đi về, kết quả vừa quay người thì nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai cau có, vô thức lùi lại mấy bước, “hei hei, sao anh vẫn chưa về? Đang đợi em à?”

“tâm trạng tốt nhỉ?” Diêm Quân Lệnh đi theo cả một đoạn đường mà cô gái này không phát hiện ra, mới đầu còn nhịn được, sau cùng càng nghĩ càng tức, nét mặt cũng càng khó coi hơn.

“ha ha, có sao?, dường như đúng là rất tốt.” Lâm Lam không biết mình lại chọc giận gì vị đại gia này, nói chuyện cũng không giữ kẽ nữa.

“Ồ, vậy để anh làm em càng tốt hơn, thấy thế nào? “ vừa nghĩ tới vẻ mê trai khi cô gái này nhìn Tô Mộ Bạch, còn mắt đưa mày liếc với tên Tần Sâm kia nữa, thì cảm thấy người nóng ran.

Đúng là bánh bao hư hỏng không chịu nghe lời!

“Hả?” Lâm lam hả một câu, không hiểu ý của người đàn ông lắm.

“Một lát sẽ hiểu thôi.” Diêm Quân Lệnh bỏ lại câu này, đột nhiên bước tới vác Lâm Lam lên, cũng không xuống lầu mà trực tiếp mở cửa phòng khách sạn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.