Truyện Không Tên Số 32

Chương 149




38149

Lâm Lam còn muốn nói điều gì đó nhưng Diêm Quân Lệnh đã cất bước ra ngoài. Lúc này, Vương Đại và Lộc Tam đã trở về rồi.

Đứng trước ô cửa sổ, Lâm Lam nhìn theo bóng lưng cao lớn lại không kém phần kiên cường của anh. Đột nhiên cô nhận ra dường như khoảng cách giữa họ là rất lớn. Rõ ràng anh ở đây, ngay bên cạch cô nhưng cô lại cảm thấy giống như bị ngăn cách bởi một thế giới khác. Hơn nữa, trong thế giới của anh cô không làm được gì để giúp anh. Loại cảm giác này khiến Lâm Lam không biết làm như thế nào cho phải.

Bước đến bên cạnh giường nhỏ của Vượng Tài, cô nhìn ngắm chú chó nhỏ đang ngủ. Ban ngày nó được chú Trương dắt đi dạo thỏa thích, cô xoa xoa đầu nó mà Vượng Tài một chút dấu hiệu tỉnh ngủ cũng không có. Vượng Tài phản ứng theo thói quen dụi đầu trên tay cô. Hành động này của nó làm cô nghĩ tới vừa rồi bản thân làm nũng với Diêm Quân Lệnh. Có lẽ nào sự tồn tại của cô đối với anh lại giống như Vượng Tài đối với cô thôi sao?

“Sao có thể chứ? Mình lại không phải là thú cưng?” Lâm Lam lắc đầu xua đi suy nghĩ vừa rồi.

Sau đó cô đứng dậy để yên cho Vượng Tài tiếp tục ngủ. Trong lòng có chút chua xót, đã bao lâu rồi, ngày tháng trôi qua Lâm Lam phát hiện Trần Lâm Kiệt phản bội rồi sau đó chết đi đã để lại vết thương sâu đậm trong lòng cô. Vết thương này lại không đơn giản và dễ dàng xóa nhòa như bản thân Lâm Lam nghĩ.

Trong cuộc đời mỗi người có những nỗi đau được chôn sâu tận đáy lòng. Tuy vết thương ấy không còn chảy máu nhưng nó vẫn còn đó, bất chợt một khoảnh khắc gợi nhớ về nó lại làm cho người ta cảm thấy đau đớn khôn nguôi.

Lâm Lam đứng dậy trở về phòng, cô cũng không muốn tìm hiểu xem Diêm Quân Lệnh xử lý việc này như thế nào.

Chưa kịp bước vào phòng, điện thoại của cô reo lên. Đó là tiếng chuông mà Tăng Tuyết tự mình cài trong điện thoại cô.

“Chị, muộn như thế này tìm em có việc gì vậy?” Lâm Lam bất đắc dĩ nghe máy.

“Tất nhiên rồi, nếu không chị nào có gan quấy rối đêm xuân của em và sếp chứ.” Tăng Tuyết cười hi hi nói.

Ngược lại, Lâm Lam lạnh lùng đáp: “Có việc gì nói mau.”

Chỉ có Tăng Tuyết mới có thể dùng lời nói để kéo Lâm Lam từ những bi thương đã qua trở về thực tế. Ngay lập tức Tăng Tuyết nghiêm túc nói: “Bây giờ là thời đại bùng nổ Internet, sức mạnh của nó thật sự rất trâu bò, em biết chứ? Chị từ chỗ bách hóa Hán Quang trở về liền mất nửa tiếng đồng hồ tập trung tinh thần sửa ảnh của em ở trường quay. Vừa mới đăng lên không đầy một tiếng, em đoán điều gì đã xảy ra?” Tăng Tuyết cố ý thần bí nói.

“Chuyện này không phải đã xảy ra từ trước rồi sao? Hình như lúc chiều chị đã khoe trong tin nhắn rồi mà?” Lâm Lam bất đắc dĩ dang hai tay làm động tác đầu hàng.

“Em nghĩ chỉ như vậy thôi sao?” Tăng Tuyết kêu to trong điện thoại.

“Vậy thì còn chuyện gì nữa?” Lâm Lam đổi điện thoại qua tai kia. Chị Tuyết cái gì cũng tốt chỉ có điều quá dễ dàng kích động.

“Em đoán xem?” Nói cả nữa ngày Tăng Tuyết đến cuối cùng vẫn thốt ra ba chữ này. Lâm Lam bị kinh hoảng suốt cả buổi tối nên không có tâm trạng cùng Tăng Tuyết chơi trò đoán chữ, cô dứt khoát: “Em cúp máy đây!”

“Nè, được rồi, bà cô của tôi, tôi nói là được chứ gì? Giám đốc thiết kế Dr đã mời em rồi.” Tăng Tuyết không thể kìm được kích động liên thanh hét to.

“Nhanh như vậy sao?” Lần này đến lượt Lâm Lam cảm thấy bất ngờ.

“Chị cũng không có nghĩ đến đâu, nhưng đây là sự thật. Chị còn đặt biệt đi xác nhận rồi, nếu không sao muộn như thế này chị còn gọi nói với em.” Tăng Tuyết không thể nào che giấu được niềm vui thông qua lời nói. Đối với Tăng Tuyết mà nói, cô ấy và Lâm Lam giống như hai con châu chấu cùng buộc trên một sợi dây thừng, cùng vinh, cùng bại. Nếu Lâm Lam đạt được thành công Tăng Tuyết còn vui mừng hơn cả cô.

“Em biết rồi.” Lâm Lam không ngờ tin tốt lành lại đến nhanh như vậy. Cô chỉ cho rằng chương trình ngày hôm nay lên sóng, bản thân sẽ thu hút sự quan tâm của rất nhiều người, thậm chí có thể đạt được ghi nhận kỷ lục về doanh thu bán hàng chứ không hề mơ tưởng có thể được Dr ưu ái.

“Cái gì gọi là em biết rồi chứ, em không thể phản ứng kích động một chút sao? Chị mới nghe được tin tức này mừng điên lên được đấy.” Đối với phản ứng của Lâm Lam, Tăng Tuyết không hài lòng chút nào.

“Cần khiêm tốn, hiểu không?” Lâm Lam mỉm cười, người bên cạnh luôn thành tâm thành ý giúp đỡ Lâm Lam cảm thấy thật oan ức.

“Khiêm tốn quỷ gì, ở nhà không cần khiêm tốn. Nhưng mà, em xác định giám đốc nghệ thuật của Dr bị đánh thành đầu heo không liên quan gì đến em. Tối nay chị vừa mới nghe nói bối cảnh của tên đáng chết này có chút phức tạp, chúng ta làm hắn tức giận như thế này thật sự không sao chứ?” Tăng Tuyết nói được một nửa lại nghĩ đến hôm nay nghe được một ít thông tin.

“Bối cảnh phức tạp? Là phức tạp dạng nào mới được?” Lâm Lam lạnh lùng nói.

“Điểm này chị cũng không nắm rõ, chỉ nghe qua một số chuyện không được sạch sẽ. Nói tóm lại, chúng ta sau này càng thêm cẩn thận mới được.” Nói đến điều này Tăng Tuyết có chút mê tín, cô ấy phát hiện hình như năm nay Lâm Lam xung khắc với đàn ông, đặc biệt là những người đàn ông ẻo lả. Xem ra nếu có thời gian Tăng Tuyết cần phải tới đền thờ xin cho hai người chút bùa, có thể đem lại bình an, thuận tiện xua đuổi ma quỷ.

“Ừm, chị cũng phải cẩn thận. Sau này đừng gọi taxi nữa, cố gắng tự mình lái xe đi. Dạo gần đây có rất nhiều vụ buôn bán thiếu nữ do tài xế “đen” gây ra. Nếu là chiếc xe nhỏ màu xanh của chị chạy không tốt lắm thì đợi tiền của bên Dr rót xuống để chị đổi chiếc xe mới tốt hơn.”

“Đợi chút... đợi chút... em gái của tôi. Ý em là em giúp chị đổi xe?” Tăng Tuyết không vội vàng phản ứng mà dè dặt hỏi lại.

Lâm Lam đảo trắng mắt: “Chị có cần kích động như thế không?”

“Đương nhiên cần!” Tăng tuyết cười tươi, sau đó lập tức nói: “Ngày mai chị sẽ kêu con bé Tăng Lị chết tiệt mang xe lại đây, còn chuyện mua xe mới để sau rồi nói đi. Chút tiền hiện tại có đủ mua đồ ăn ngon không? Chị đợi em trở thành hồng nhân sau đó sẽ dựa phúc của em vậy!” Tăng Tuyết liền nói, cô ấy biết rõ tình cảnh hiện giờ của Lâm Lam không tốt cho lắm.

Trước không cần nói đến tiền thuốc men, viện phí của cha Lâm cũng là một số tiền trong chi phí thường ngày của Lâm Lam. Tuy rằng còn có Diêm Quân Lệnh nhưng người phụ nữ nhỏ bé này nhìn thì có vẻ mềm yếu nhưng lại có sự kiên cường từ trong xương tủy. Người khác tốt với cô một chút cô sẽ trả gấp ba. Diêm Quân Lệnh đưa cho cô những thứ kia, cô đều tâm tâm niệm niệm khắc ghi để sau này có cơ hội gửi lại anh. Cho nên, nếu có thể chỉ cần tiêu một đồng là đủ cô nhất định không tiêu sang hai đồng. Tăng Tuyết không muốn chỉ vì mình mà Lâm Lam lại làm cho chính mình càng thêm vất vả.

“Hờ, đừng mơ tưởng.” Nghe Tăng Tuyết nói, Lâm Lam cười nhẹ ra tiếng, tinh thần chiến đấu được nâng lên. Cô nhất định phải bước về phía trước, bằng không, làm thế nào xứng đáng với tấm lòng của bạn bè và cộng sự dành cho cô. Đối với những gì diễn ra tối hôm nay, chính là như Diêm Quân Lệnh nói đi, không phải là việc cô nên biết, nên nhúng tay vào.

Ngắt điện thoại của Tăng Tuyết xong, Lâm Lam xoay người đi tắm. Tới lúc đi ra vẫn không nhìn thấy bóng dáng Diêm Quân Lệnh đâu, biết chính mình lo lắng cũng vô ích nên cô sấy khô tóc sau đó đi ngủ.

Cũng không biết trải qua bao lâu Diêm Quân Lệnh mới quay trở lại, Lâm Lam mơ màng cảm thấy chính mình đang nhận được cái ôm ấm áp. Hơi thở ấm áp ấy khiến tim cô nảy sinh sự tin tưởng và dựa dẫm lại có chút đau lòng. Cô cố tình dụi dụi vào ngực anh sau đó lại thiếp đi lần nữa.

Như ban đầu anh đã nói, không ai có thể bảo đảm được những gì xảy ra trong thương lai, họ chỉ cần nắm giữ hiện tại.

Lâm Lam cố gắng kiềm chế suy nghĩ tham lam của mình, chỉ mong rằng khoảnh khắc này có thể dừng lại lâu hơn một chút và kéo dài thêm một chút nữa...

Diêm Quân lệnh ôm lấy người phụ nữ bé nhỏ, nhưng không tài nào ngủ được. Việc hôm nay nằm ngoài dự đoán cũng quá nguy hiểm, nhớ đến sự có mặt của cô khi đó, cùng với dáng vẻ rõ ràng đã bị dọa tới run rẩy lại giả vờ kiên cường cứng cõi, thật làm anh đau lòng.

Nhiều năm như vậy có thể đứng vững ở Bắc Kinh, thậm chí là cả nước, tuy không dùng cách thức trắng trợn như một số nhà khác nhưng một ít thủ đoạn là tất nhiên phải có. Có điều mặt đen tối này anh lại không muốn phơi bày trước mặt người phụ nữ nhỏ bé này.

Trong suy nghĩ của Diêm Quân Lệnh, người phụ nữ của anh nên được bao bọc trong ánh sáng, không bị bóng đen lây nhiễm, dù chỉ là một chút, giống như những thiếu nữ chưa trải sự đời vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.