355
Kiều Ni Ni cười khẩy, "Cho dù là thừa nhận thì thế nào, cô một chút chứng cứ cũng không có, Hoắc Viễn Phàm cũng không tin cô, người mà anh ấy tin là tôi, không phải sao?"
Tiêu Xán hận đến sắc mặt trắng bệch, "Cô yêu Hoắc Viễn Phàm thì đi thổ lộ với anh ấy, tại sao phải hại chết cha của tôi?"
Kiều Ni Ni một vẻ mặt như việc không liên quan đến mình mà lắc đầu, "Tôi không có a, cha của cô là sợ tội mới đi tự sát liên quan gì với tôi."
Tiêu Xán tức giận đến mức hàm răng cắn chặt, "Cha tôi cả đời cương trực công chính, chịu không được nổi nhất là bất công, nếu không phải cô cố ý hãm hại ông ấy, ông ấy cũng sẽ không lấy cái chết để chứng minh trong sạch."
Ở trong mắt của người đời, cha của cô là sợ tội tự sát, chứng thực tội danh.
Nhưng sự thật hoàn toàn là trái ngược nhau.
"Kiều Ni Ni, cô hại chết cha mẹ của tôi, buổi tối đi ngủ không sợ bọn họ tới tìm cô lấy mạng sao?"
Kiều Ni Ni hất môi mà cười, "Cái này thì không cần cô phải quan tâm rồi, cô vẫn là quan tâm bản thân mình đi."
Nói xong, cô ấy đột nhiên quỷ dị mà cười, kéo Tiêu Xán đi đến ban công, sắc mặt của Tiêu Xán căng thẳng, "Kiều Ni Ni cô muốn làm gì?"
"Cô không phải không đồng ý ly hôn sao? Tôi đợi tí nữa liền khiến cho cô thay đổi chủ ý."
Chẳng biết lúc nào bầu trời đã âm u, một đường tia chớp lướt qua, sáng loáng soi sáng khuôn mặt điên cuồng của Kiều Ni Ni.
Thân thể của Tiêu Xán yếu ớt lại mang cái bụng lớn, hoàn toàn không có cách nào đẩy Kiều Ni Ni ra.
Trong giãy giụa, đã bị cô ấy kéo đến méo ban công, cô ấy mở ra cửa sổ, lạnh lùng nắm chặt tay của cô, "Tiêu Xán, cô đi chết đi."
Đôi mắt của Kiều Ni Ni lộ ra sự dữ tợn, Tiêu Xán cảm thấy không ổn, sử dụng hết sức lực của toàn thân đẩy tay của cô ấy, trong lúc hai người xô đẩy kịch liệt nhất, một tiếng gào thét truyền tới, là Hoắc Viễn Phàm.
Tiêu Xán chỉ cảm thấy toàn thân buông lỏng, lúc phản ứng lại chỉ thấy Kiều Ni Ni đã nhảy ra khỏi ban công, cô ấy cực kỳ bi thương lại đầy mắt hận thù mà nhìn bọn họ "Anh Viễn Phàm, mạng của em quá ti tiện, không xứng với anh, kiếp sau xin anh hãy yêu em được không."
Hoắc Viễn Phàm trong lúc chi mành treo chuông đã bắt được tay của Kiều Ni Ni, hắn muốn kéo Kiều Ni Ni đi lên, nhưng Kiều Ni Ni lại một vẻ mặt tuyệt vọng bi thương, "Anh Viễn Phàm, anh buông tay, em sống sẽ chỉ làm Xán Xán không vui..."
"Ni Ni —— đừng làm chuyện ngốc, anh sẽ cưới em, em sẽ là phu nhân của anh, anh sẽ yêu em."
Mắt to của Kiều Ni Ni ngập đầy nước mắt, vừa khóc vừa cười mà buông tay một cách dứt khoát, "A —— "
Cô ấy thảm thiết mà rơi xuống.
Hoắc Viễn Phàm lòng đau nhức mà gào thét, hắn quay đầu lại trừng mắt nhìn Tiêu Xán, trong ánh mắt có nhiều cảm xúc phức tạp như không dám tin, căm hận, thất vọng.
"Tiêu Xán, người đáng chết rõ ràng là cô!"
Hắn cực kỳ tức giận, một cước tàn nhẫn đá vào chân của Tiêu Xán.
Tiêu Xán ùm một tiếng quỳ rạp xuống đất, còn chưa kịp la đau, chân của Hoắc Viễn Phàm đè lên tay của cô, như nổi điên mà lao xuống lầu.
Ngoài cửa sổ, mưa to tầm tả.
Hoắc Viễn Phàm xông vào trong mưa, trước tiên là đưa Kiều Ni Ni đến bệnh viện, đồng thời, Tiêu Xán bị hắn phái người cưỡng ép cũng mang đi theo.
Trong hành lang của bệnh viện, Hoắc Viễn Phàm một phát bóp lấy cổ của cô, lôi cô đi đến trước cửa của phòng phẫu thuật, bức ép cô quỳ xuống, "Tiêu Xán, cô quỳ xuống cầu nguyện cho Ni Ni, cầu nguyện cho em ấy không có việc gì, nếu không em ấy bị thương ở đâu tôi sẽ làm cho cô tàn phế ở đó."
Tiêu Xán mím môi cười nhạo, từ trong túi lấy ra một cấy bút ghi âm, "Trong cái này có lời nói của Kiều Ni Ni vừa mới nói, cô ấy chính miệng thừa nhận cô ấy là cố ý hãm hại cha của tôi đấy, bởi vì cô ấy muốn đem tôi từ bên cạnh anh đuổi đi, cô ấy muốn làm Hoắc phu nhân."
Bút ghi âm bút mở lên, sau một hồi âm thanh xào xoạt, truyền ra đối thoại:
"Cô tới làm gì?"
"Tôi đến xem một chút đứa con tương lai của tôi á."
"Cút ra ngoài, nơi đây không chào đón cô."
...
Nghe tới đây, lông mày lưỡi mác của Hoắc Viễn Phàm nhéo một cái, lúc này, cửa phòng phẫu thuật đột nhiên mở ra, bác sĩ cầm lấy thư thông báo bệnh tình nguy kịch đi ra, "Hoắc thiếu gia, lá lách của người bệnh rạn nứt ra máu nhiều, có nguy hiểm đến tính mạng."