Truyện Không Tên Số 30

Chương 42




3542

Tiêu Xán lạnh lùng khinh bỉ Hoắc Viễn Phàm, "Ngươi đừng tự mình đa tình, tôi làm nhiều như vậy, cũng là vì tiểu Dực."

Hoắc Viễn Phàm giống bị tạc một bồn nước lạnh, khuôn mặt tuấn tú ngượng ngùng, cúi đầu xuống, nghiêm túc nấu cơm.

Tiêu Xán tựa ở trên tủ lạnh yên tĩnh mà nhìn, cũng không bắt tay vào làm.

Thái độ của Hoắc Viễn Phàm, khiến đến Tiêu Xán không hài lòng, sau bữa cơm tối, giúp tiểu Dực tắm rửa xong liền chuẩn bị rời khỏi, tiểu Dực lại giương mắt nhìn mà nắm lấy đầu ngón tay của cô, yếu ớt mà nói: "Mami, bụng của con không được thoải mái, mẹ ở lại xoa xoa giùm con, được không?"

Nhìn thấy ánh mắt sáng lán nhu hòa của con trai, Tiêu Xán làm sao nỡ lòng cự tuyệt?

Ngồi vào mép giường, xoa nhè nhẹ cho nó, nó lại muốn nghe nhạc, cô cũng ngâm nga, ở trong phòng ngủ bầu không khí ấm áp, Hoắc Viễn Phàm nhìn thoáng qua, vẫn đi vào phòng tắm rửa mặt.

Lúc Tiêu Xán lại muốn đi, tiểu Dực tội nghiệp mà hỏi: "Mami, bố mẹ của tiểu Minh trong nhà trẻ đều là ngủ chung với nhau đấy, mẹ đêm nay cũng ngủ chung với bố được không?"

Trước mắt của Tiêu Xán tối lại, xém chút nữa ngất đi.

"Tiểu Dực, mẹ..." Đối mặt với tiểu Dực, cô có chút nói không ra lời.

Hoắc Viễn Phàm mặc đồ ngủ đi tới lành lạnh mà mở miệng: "Nếu như em thật sự yêu tiểu Dực, liền ở chỗ này mà cùng nó ngủ chung một đêm, lại không ai ăn em."

Tiêu Xán mím môi, Hoắc Viễn Phàm vừa tắm rửa xong, mặc áo ngủ, lộ ra một mảng da lớn ở ngực, giọt nước quẹt qua lồng ngực rắn chắc, nhìn đến nỗi người cũng miệng đắng lưỡi khô.

"Tôi đi về tắm rửa trước, tắm rửa xong liền tới nữa." Cô quay người liền rời khỏi.

Trở về đối diện lề mà lề mề mà tắm rửa, nửa giờ sau cửa phòng bị gõ vang lên, tiểu Dực trần trụi chân đứng ở trước cửa, trong mắt tràn đầy hi vọng ngẩng đầu nhìn cô, kế hoạch muốn đợi nó ngủ thiếp đi của Tiêu Xán hoàn toàn bị nhỡ rồi, chỉ đành theo nó qua bển.

Lúc cô đến, Hoắc Viễn Phàm nằm ở một bên của giường mà lướt điện thoại, cô đi tới hắn cũng không ngẩng đầu.

"Mami, đọc cái này cho tiểu Dực nghe." Tiểu Dực đem một quyển vẽ đưa cho Tiêu Xán, Tiêu Xán để đặt nó xong, ngồi ở bên cạnh nó bắt đầu đọc một đoạn văn ở cuối trang bìa: "Lúc bạn rất yêu, rất yêu một người, có lẽ, bạn sẽ muốn đem loại cảm giác này miêu tả ra. Nhưng, như con thỏ nhỏ và con thỏ lớn phát hiện vậy: Tình yêu, thật sự không phải là một vật dễ dàng đo lường được."

"Đoán xem tôi yêu bạn đến cỡ nào..."

Giọng nữ thướt tha ở trong phòng ngủ lẳng lặng mà chảy xuôi, rất nhanh, tiểu Dực nghe câu chuyện ấm lòng từ từ nhắm lại hai mắt, Tiêu Xán ngáp ngủ một cái, xê dịch xuống dưới cũng nhắm mắt theo.

Một lớn một nhỏ rất nhanh ngủ thiếp đi rồi.

Hoắc Viễn Phàm để điện thoại xuống, ánh mắt rơi vào trên người của Tiêu Xán, cô ấy mặc một váy ngủ dài đến cẳng chân, kiểu mẫu bảo thủ, nhưng khi cô ấy lật qua lật lại, làn váy trượt lên, lờ lờ mờ mờ lộ ra vòng eo trắng như tuyết.

Trong ngực, nóng lên.

Thịt bày ở trước mặt lại không thể ăn, cảm giác này, thật không dễ chịu.

Ai cũng không biết, một đêm này hắn đã đi tắm ba lượt nước lạnh, thật vất vả mới chịu đến sáng ngày hôm sau, kết quả là hắn bị cảm, Tiêu Xán thấy hắn không ngừng mà đánh hắt xì, cho đây là cớ không cho hắn đem tiểu Dực mang đến công ty.

Ngược lại là bản thân tiểu Dực là có chủ ý, lôi kéo Tiêu Xán muốn cô đưa mình đi đến nhà trẻ, Tiêu Xán có chút đau lòng, "Con thật sự muốn đi?" Nó còn nhỏ như vậy liền đi nhà trẻ, cô luôn cảm thấy không tốt.

Tiểu Dực lại là khẳng định mà gật đầu, giòn giòn giã giã mà nói: "Con muốn mami cùng đi với con, con muốn nói cho tiểu Minh buổi tối hôm qua bố mẹ của con cũng ngủ chung với nhau rồi."

Tiêu Xán một hồi im lặng.

Đã đến nhà trẻ, tiểu Dực quả nhiên kéo Tiêu Xán đến trước mặt tiểu Minh khoe khoang một lần, sau đó lại kéo Tiêu Xán đến trước mặt giáo viên, cho bọn họ cũng đều biết nó cũng là bạn nhỏ có mami yêu thương đấy.

Tiêu Xán thấy nó như vậy, trong lòng ê ẩm, kìm lòng không được muốn gấp bội gấp bội mà yếu thương nó.

"Được rồi mami, mẹ đến công ty đi làm đi, tiểu Dực hôm nay liền trôi qua ở nhà trẻ." Tiểu Dực cùng Tiêu Xán vẫy tay tạm biệt, Tiêu Xán cười theo gật đầu.

Hoa hồng của Tiêu thị bây giờ là chỉ nhiều không ít mà gửi tới tài khoản của cô, cô cũng mua cho mình một chiếc xe, lúc này liền lái xe chuẩn bị đến Tiếu thị đi làm.

Trên đường, chiếc điện thoai mà Hoắc Viễn Phàm cưỡng ép đưa cho cô đột nhiên reo lên, cô bắt máy, nghe thấy giọng nói của Hoắc Viễn Phàm vô cùng lo lắng căng thẳng mà truyền tới: "Xán, em đang ở đâu? Kiều Ni Ni vượt ngục rồi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.