Truyện Không Tên Số 30

Chương 35




3535

Tiểu Dực một vẻ mặt ngấm ngầm chịu đựng mà nhìn Tiêu Xán rời khỏi.

Khi đi qua trước mặt của Hoắc Viễn Phàm, sắc mặt của hắn khó coi cực kỳ, hai tay buông ở bên người nắm thật chặt thành nắm tay, dường như sau một giây thì sẽ bóp chặt lấy cánh tay của Tiêu Xán, nhưng hắn không có.

Năm lần bảy lượt mà cưỡng cầu, sẽ chỉ khiến Tiêu Xán tăng thêm càng nhiều sự bực mình và căm ghét.

Sau khi Tiêu Xán rời đi, tiểu Dực đi đến bên người Hoắc Viễn Phàm kéo vạt áo của hắn, quan tâm mà an ủi: "Bố, kiên nhẫn một chút, mami nhất định sẽ trở lại bên cạnh chúng ta đấy."

Hoắc Viễn Phàm ngồi xổm xuống, kéo qua thằng bé ôm vào trong lồng ngực.

Lúc Tiêu Xán quay đầu lại, nhìn thấy bộ dang dựa dẫm lẫn nhau của hai cha con, trong lòng không khỏi bị đâm một cái, người con mà cô liều chết sinh hạ bây giờ lại thân với người bố từng làm tổn thương cô.

Lúc nhìn thấy Đỗ Trạch, tâm trạng của cô u sầu đến tột cùng, trong bữa ăn liền lấy đi một chai rượu, Đỗ Trạch thấy tâm trạng của cô tệ thấu rồi, cũng liền cùng cô ấy từ từ nhâm nháp uống rượu, thời gian dần trôi qua, mặt của Tiêu Xán đỏ lên, lời nói cũng nhiều rồi.

Cô gục xuống bàn, nhiều lần nói bản thân hận Hoắc Viễn Phàm, hận đến nghiến răng, thế nhưng mà tiểu Dực rất thương hắn, cô phải làm sao?

Đỗ Trạch yên tĩnh mà nhìn Tiêu Xán đang băng khoăn, không khỏi cười khổ, người ta thường nói không có yêu thì sẽ không có hận, cô ấy sở dĩ hận như vậy, còn không phải là bởi vì quá yêu người kia rồi sao?

"Xán Xán, cô quyết định ở lại thành phố S sao?" Hắn nghiêng về phía trước, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của Tiêu Xán đang đặt ở trên mặt.

Tiêu Xán gật đầu, "Tiểu Dực không thích với môi trường nên chỗ nào cũng không thể đi, tôi chỉ có thể ở lại chỗ này rồi." Huống chi với bản lĩnh của Hoắc Viễn Phàm, bất kể cô mang tiểu Dực đi đến đâu, hắn đều có thể tìm tới được.

Đáy mắt của Đỗ Trạch xẹt qua sự thất vọng.

"Cô uống say rồi, tôi đưa cô quay về nghỉ ngơi." Sau khi tính tiền, Đỗ Trạch tới đỡ dậy Tiêu Xán rồi rời khỏi, bước chân của Tiêu Xán như nhũn ra, cả nửa người đều treo ở trên người Đỗ Trạch, cô khóc hề hề mà nói mình sớm đã không có nhà rồi.

Lúc trước Tiêu thị xảy ra chuyện không may, cô đem biệt thự của nhà mình bán đi đem đến công ty để ứng phó nhu cầu bức thiết, sau này cùng Hoắc Viễn Phàm kết hôn liền với biệt thự của hắn là nhà, nhưng biệt thự của hắn, là vì Kiều Ni Ni mà chuẩn bị.

Nghĩ tới Kiều Ni Ni, ngực liền vô cùng đau đứng lên.

"Đỗ Trạch, tôi muốn đến nhà của anh, mang tôi đến nhà của anh." Cô níu lấy cổ áo của Đỗ Trạch, mở một đôi mắt to long lanh mà năn nỉ.

Đỗ Trạch giống như là đã bị mê hoặc, gần như là mở cờ trong bụng mà đem Tiêu Xán mang về nhà, đỡ cô ấy mới vừa vào cửa, Tiêu Xán liền chủ động đưa đến môi hồng, cô ngã sấp trên vai của hắn, mơ hồ không rõ mà nói nhỏ: "Đỗ Trạch, muốn em ~ "

Tim của Đỗ Trạch đập bịch bịch, đỡ lấy bờ vai của Tiêu Xán, vẻ mặt tràn đầy kích động mà hỏi: "Cô là nghiêm túc đấy sao?"

Tiêu Xán liên tiếp gật đầu, "Anh bây giờ không phải là bạn trai của em sao?"

Đỗ Trạch dùng sức gật đầu, cúi đầu định hôn lên môi của Tiêu Xán, lúc này, cửa phòng ầm một tiếng bị một sức lực lớn cho đá ra, kinh ngạc mà quay đầu lại, nhìn thấy Hoắc Viễn Phàm xanh mặt đi vào.

Tiêu Xán còn chưa kịp phản ứng lại chuyện gì đang xảy ra, đã bị người lôi kéo xuống cầu thang, cô theo bản năng mà hai chân đá lung tung, trong miệng còn gọi Đỗ Trạch, còn đưa tay hướng ra sau.

Hoắc Viễn Phàm thấy bộ dạng này của cô ấy, tức giận đến mức một hơi ngai ngái xém chút nữa nôn ra, dứt khoát trực tiếp đem cô ấy ném lên vai vác lấy rời khỏi.

Đỗ Trạch muốn đuổi theo, lại bị bảo vệ của Hoắc Viễn Phàm ngăn cản, ngay cả cửa cũng ra không được, "Hoắc Viễn Phàm, Tiêu Xán bây giờ hận ngươi, ngươi nếu dám làm tổn thương cô ấy, cô ấy chỉ sẽ càng hận ngươi hơn."

Hoắc Viễn Phàm đem Tiêu Xán nhét vào trong xe, Tiêu Xán khó chịu, "Thả tôi xuống dưới, tôi muốn cùng Đỗ Trạch với nhau." Có lẽ cùng Đỗ Trạch đến với nhau, sẽ là một lựa chọn tương đối tốt.

Như vậy cô sẽ không buồn và băng khoăn như vậy rồi.

"Đáng chết." Mu bàn tay của Hoắc Viễn Phàm cũng nổi ra gân xanh, khởi động động cơ lái đến khách sạn cao cấp gần nhất, ẫm lấy Tiêu Xán trực đến'phòng tổng thống'.

Tiêu Xán bị ném vào trên giường lớn, bị ném đến chóng mặt, "Bệnh tâm thần, ngươi tránh ra, tôi muốn cùng Đỗ Trạch với nhau."

Hoắc Viễn Phàm chịu đựng tới cực điểm, đi lên trước một phát giật lấy quần áo trên người của Tiêu Xán, làn da cảm thấy mát lạnh, cảm giác say cũng tỉnh táo được chút ít, tầm nhìn cũng đã có tiêu cự, "Hoắc Viễn Phàm?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.