Truyện Không Tên Số 29

Chương 79




3479

“Nhưng anh để cho rất nhiều cô gái được chia sẻ anh!” Cô thì thầm.

“Ờ!” Anh ta ngây người ra. “Dạo này không có! Dạo này chỉ có mình em!”

“Tần Trọng Hàn!” Mặt cô đỏ còn hơn trái cà chua.

“Sau này sẽ không cho người khác xài nữa, để cho mình em xài thôi được không?” Anh ta tiếp tục nói rất khẽ, giọng khàn khàn.

“Tần Trọng Hàn, anh đừng nói nữa!” Cô mắc cỡ hét lên, hơi run rẩy trong vòng tay anh ta. Và sự run rẩy này lại làm cho trái tim và cơ thể anh ta cũng rung động theo.

“Tại sao không được nói?” Anh ta cười.

Bỗng nhiên dỡ bỏ được gánh nặng làm cho cả con người anh ta nhẹ nhõm hơn nhiều. Chức tổng tài của Tần thị, anh ta cũng không tiếc nuối, nhưng đó là sản nghiệp của nhà họ Tần, và anh ta là đứa con trai duy nhất của ba anh ta! Cộng thêm sự áy náy của anh ta đối với mẹ mình, vậy nên mấy năm qua, anh ta mới ở lại Tần thị làm tổng tài, không ngờ lần này ba anh ta lại tức giận đến vậy. Còn anh ta, cũng không biết phải đối mặt với ông ấy như thế nào!

Anh ta dùng một tay nâng cằm cô lên, tay còn lại thì ôm chặt eo cô, để mặt cô nghiêng về phía mình. Đôi mắt anh ta lấp lánh, nhìn chằm chằm vào cô, sâu thẳm. “Mắc cỡ hả?”

Cổ họng anh ta khàn khàn.

Ánh mắt cô nói cho anh ta biết, đúng vậy!

“Cô gái ngốc nghếch!” Anh ta khẽ cười. “Tôi thất nghiệp rồi! Em cũng không được đi làm nữa!”

Cô ngạc nhiên, nhớ đến bản tính ngang ngược của anh ta: “Sao anh lại nói với anh Mễ là tôi xin nghỉ việc hả?”

“Tại sao không? Làm việc ở chỗ anh ta quá vất vả, tôi không muốn người phụ nữ của tôi đứng ở sảnh rồi bị bọn dê xòm đó chiêm ngưỡng!” Anh ta nói với vẻ ngạo mạn.

Một nụ cười nhút nhát kéo lên bên môi cô, làm như ai cũng mê gái như anh ta vậy đó. Anh ta mới là kẻ dê xòm nhất, kẻ dê xòm nhất nhất trên đời này. Đúng là một kẻ ngốc tự cho mình là đúng!

Anh ta nhìn chằm chằm vào nụ cười đó, bất giác cúi đầu xuống, gần như mang theo tâm trạng ngoan đạo và thiêng liêng, đặt môi lên trên nụ cười đó một cách thật nhẹ-nhẹ-nhẹ-nhẹ nhàng.

Ầm… Trong đầu cô lại bùng nổ! Nụ hôn của anh ta lúc ngang ngược, lúc lại chứa đầy sự hung hăng, nhưng lần này lại rất dịu dàng, rất quan tâm, làm cô không biết phải thích ứng thế nào.

Cả người Tiêu Hà Hà đang run rẩy, và căng cứng, tay không biết phải đặt ở đâu. Cô vẫn đang ngồi trên đùi của anh ta. Tư thế này thật ám muội, khiến người ta phải đỏ mặt và tim đập nhanh.

“Ha ha.” Tần Trọng Hàn cười lớn, tiếng cười đó càng làm cô xấu hổ hơn. Cô muốn giãy giụa, nhưng anh ta lại dùng hai chân kẹp chặt chân cô. “Đừng cử động! Nguy hiểm lắm đó!”

Tiêu Hà Hà ngỡ ngàng ngẩng đầu lên, tay anh ta hơi dùng sức, kéo cô nghiêng về phía mình, há cái miệng nhỏ xinh ra với vẻ mặt ngạc nhiên.

Tiêu Hà Hà đỏ mặt vì mắc cỡ, siết chặt vạt áo và lẩm bẩm: “Anh buông tôi ra!”

“Không buông! Tôi đói rồi!”

“Để tôi đi nấu cơm cho anh ăn!” Cô vội vàng nói.

“Không phải đói ở đó!” Anh ta đột nhiên giữ chặt cằm cô.

Cô chưa kịp phản ứng thì khuôn mặt đẹp trai của anh ta đã sáp tới, hôn lên môi cô một cách ngang ngược. Đây mới là nụ hôn của anh ta, vẫn ngang ngược như vậy, vẫn đầy tính chiếm hữu như vậy.

Cô đánh anh ta, anh ta tiện tay giữ chặt tay cô lại, bàn tay to lớn bao phủ bàn tay nhỏ bé của cô. “Em phải đút cho tôi ăn thật no!”

“Tần Trọng Hàn!” Cô nói với vẻ nhút nhát và tức giận, nhưng một lần nữa đã bị anh ta chặn lại. “U…m…”

Cô nghĩ, hôm nay chắc mặt cô đỏ đến chết luôn quá. Cô cảm thấy mặt mình đã đỏ lên vô số lần, và còn rất nóng. Nhịp tim của cô cũng tăng lên vô số lần, cứ tiếp tục như vậy sẽ chết người thật đó!

Lúc nghĩ như vậy, nụ hôn của anh ta lại ập đến. Tiêu Hà Hà ngượng ngùng né tránh, nhưng không thể nào tránh được, nụ hôn kéo dài đến khi hơi thở sắp cạn. Anh ta đè cô xuống ghế, không biết đã thay đổi tư thế từ khi nào.

Tiêu Hà Hà đột nhiên đẩy anh ta ra một cách lo lắng. “Tần Trọng Hàn, đừng mà!”

Anh ta hơi khựng người lại, hơi thở hơi gấp gáp, nhưng môi vẫn không rời khỏi cô, chỉ là thả lỏng ra một chút. Môi anh ta dính chặt vào môi cô, mùi thuốc lá dễ chịu ập đến, cô cảm thấy hơi chóng mặt, bụng cô cũng đột nhiên đau theo.

Tiêu Hà Hà lúng túng một hồi mới nói ra một câu. “Tôi có khách!”

Nói xong câu này, mặt cô lại đỏ bừng.

Anh ta ngây người ra, một lúc sau mới có phản ứng. Thì ra, “khách” tức là tới ngày à? Rồi anh ta thẩn thờ: “Hôm trước vẫn chưa có! Em đang nói dối!”

Anh ta lại hôn cô như thể muốn trừng phạt, bàn tay lớn bắt đầu không tuân thủ phép tắc.

Tiêu Hà Hà thở hổn hển và nói: “Thật mà, sáng nay mới đến!”

Ôi!

Tần Trọng Hàn cau mày. Đúng là mất hứng! Vậy chẳng phải anh ta sẽ phải nhịn một tuần à?

Nhớ đến thì lại thấy buồn, chớp mắt không còn việc làm, đang được ăn no mặc ấm, cuộc sống lại nhàn hạ, nên bắt đầu hay nghĩ đến chuyện đó hơn!

Xem ra người xưa có một câu thật sự kinh điển – No cơm rửng mỡ.

Đúng là vậy thật!

Anh ta đè lên cô, kéo bàn tay nhỏ nhắn của cô đến, để bàn tay nhỏ nhắn của cô vỗ về sự nồng cháy trong anh ta.

Tiêu Hà Hà ngẩng người ra, gần như sắp nghẹt thở. Sao anh ta lại kêu cô sờ vào chỗ đó chứ? Cô lập tức rụt tay lại. Bàn tay to lớn của anh ta nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn của cô, không cho phép cô rút lui.

Tiêu Hà Hà bỗng bắt đầu hoảng hốt, vừa ngước đôi mắt sợ hãi lên thì liền đâm sầm vào đôi mắt sâu thẳm đang rực lửa của anh ta. Ánh mắt của anh ta khiến cô càng sợ hãi hơn nữa.

“Tần Trọng Hàn, anh còn dám lưu manh như vậy, tôi sẽ cắt của anh đó!” Cô thở hổn hển, mắc cỡ lên tiếng rồivùi mặt vào ngực anh ta, không nhìn anh ta, tay cũng tê dại để mặc cho anh ta cầm nắm. Tóm lại, cô sẽ không sờ lung tung đâu!

Vùi mặt vào lồng ngực anh ta, cô nghe thấy nhịp tim của anh ta, thình thịch thình thịch, đập nhanh không ngừng.

“Ha ha...” Anh ta nhịn cười rồi buông cô ra, đứng dậy khỏi ghế sofa. “Được rồi, tha cho em!”

Anh ta nghĩ, mình phải ra nước ngoài một chuyến, nhân cơ hội này!

Cô có được tự do liền lập tức đứng lên, xấu hổ kéo lại áo của mình, làm phẳng các nếp gấp trên áo, sau đó vuốt lại đầu tóc một cách vô thức.

“Đi nào!” Anh ta nhìn cô, tâm trạng rất vui.

“Đi đâu?” Cô hỏi với vẻ gượng gạo.

Nhìn vào cái mũi nhỏ bướng bỉnh và đôi môi hơi cong lên của cô, trong tim có thứ gì đó đang dần tuôn chảy, thầm thở dài, Tần Trọng Hàn nói: “Đi mua sắm thôi! Hiếm khi được rảnh rỗi!”

“Ồ!”

Anh ta sải bước đi ra ngoài, và cô chỉ có thể đi theo. Khi ra tới bên ngoài, cô đột nhiên nói: “Tôi không đi mua sắm nữa, tôi muốn đi làm!”

“Tiêu Hà Hà!” Giọng yếu ớt của anh ta lộ ra một chút răn đe. “Xin nghỉ đi, sau này tôi sẽ nuôi em!”

“Nhưng mà...” Tiêu Hà Hà cau mày.

“Nhưng cái gì?”

“Anh cũng thất nghiệp rồi!” Cô nói.

“Thất nghiệp thì cũng vẫn nuôi nổi em!” Anh ta nắm lấy tay cô rồi nhét cô vào xe, ngang ngược nhưng vẫn rất cẩn thận. “Đi thôi, đi mua sắm với bổn thiếu gia nhé!”

Lên xe rồi, anh ta thắt dây an toàn cho cô một cách chu đáo. Cô nín thở, vì anh ta ở quá gần. Anh ta liếc nhìn cô rồi mỉm cười.

Chiếc xe từ từ di chuyển về phía trước. Chiếc xe cũng có đích đến, nhưng Tiêu Hà Hà lại không biết đích đến của mình nằm ở đâu...

Đến trước một cửa hàng trang sức, Tần Trọng Hàn dừng xe lại. “Xuống xe đi!”

“Ồ!” Bộ não của Tiêu Hà Hà không kịp xử lý, vẻ mặt vốn trầm tĩnh bỗng lộ ra vẻ kinh ngạc, lẩm bẩm với vẻ nghi ngờ. “Vằo đây làm gì?”

“Mua nhẫn!” Anh ta nói rồi bước xuống xe.

Mua nhẫn làm gì? Tiêu Hà Hà thật sự không hiểu, đành bấm bụng mà xuống xe, đi theo sau anh ta. Anh ta cao quá, chắc cũng hơn 1 mét 8 ha? Có vẻ như cô không thể theo kịp bước chân của anh ta, vừa đi được vài bước là đã thở hổn hển.

Còn anh ta, đã nhận ra điều gì đó nên đột nhiên dừng lại, nắm lấy tay cô, đi về phía cửa hàng trang sức.

Tiêu Hà Hà rút tay lại nhưng anh ta càng nắm chặt hơn. Trong lòng Tiêu Hà Hà đầy nghi hoặc. Tại sao anh ta lại nắm tay cô vậy? Đây có phải là tổng tài của Tần thị mà các báo lá cải đã đưa tin không?

Anh ta mà lại chủ động nắm tay của một người phụ nữ nhỏ bé như cô? Không phải trước giờ đều là phụ nữ đeo bám anh ta à?

Tiêu Hà Hà cúi gầm mặt nhìn xuống đất, ngẩn ngơ trong lòng.

Tủ kính trưng bày của cửa hàng trang sức rất sáng, có thể phản chiếu rõ bóng họ đang đi cùng nhau. Tiêu Hà Hà vô thức nhìn về phía đó, đột nhiên cảm thấy người đàn ông trong gương thật đẹp trai, còn mình như một con vịt xấu xí đang đi cạnh chàng thiên nga trắng, rất nhỏ bé, thật sự không xứng đôi!

Tự nhiên cô thấy hơi tự ti, tự ti đến mức muốn khóc!

Vô thức lùi lại một bước, muốn tránh xa anh ta một chút, nhưng anh ta lại dừng lại. “Sao vậy?”

“Không... Không có gì!” Nhìn dòng người và dòng xe qua lại, rồi nhìn vào người đàn ông cao lớn, phong độ bên cạnh đang nắm lấy bàn tay nhỏ bé của mình, cô vẫn bấm bụng nói: “Để tôi tự đi được không? Anh làm vậy, tôi không biết đi thế nào nữa!”

“Ha ha ha...” Nghe vậy, Tần Trọng Hàn phì cười, rất kiêu ngạo, làm những người đi đường bất giác phải chú ý đến. Anh chàng này chắc bị điên thật rồi!

Tiêu Hà Hà cúi đầu với vẻ mặt giận dữ. Bộ vui đến vậy à?

Bị anh ta kéo vào cửa hàng trang sức, nhân viên ở đó vừa thấy có hai người khách bước vào liền tươi cười đón tiếp. “Xin chào quý khách.”

Cô nhân viên ở cửa hàng tiế đón rất nhiệt tình, nhanh chóng bước đến. “Chào anh chị! Cho hỏi anh chị cần gì? Cửa hàng chúng tôi có mấy kiểu nhẫn mới ra! Rất đẹp! Nhẫn cặp tình nhân là hợp nhất với anh chị đó!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.