345
Xuống miền Nam công tác liên tục một tuần, ký được mấy hợp đồng ấn tượng trở về, Tần Trọng Hàn chưa nghỉ ngơi thì đã đến công ty, đích thân phỏng vấn tuyển dụng nhân viên mới.
“Không gặp cô ấy hả?”
“Tăng Ly!” Một giọng nam trầm và lạnh lùng đột nhiên vang lên, rất nhẹ nhàng, có ý cảnh cáo. Trong hai từ đơn giản này dường như không thể nghe ra biểu hiện gì, nhưng Tăng Ly lại biết rằng anh ta đã nổi giận.
“Được rồi, xem như tôi chưa nói gì!” Một trận cười khẽ khẽ theo đó vang lên, hai ngón tay đang cầm điếu thuốc của Tăng Ly dường như hơi run rẩy. “Tôi đi ra ngoài đây, xem thử hôm nay có món gì đặc biệt không, luôn tiện sửa soạn lại chút!”
Nuốt một ngụm khói thuốc, gương mặt của Tần Trọng Hàn u ám, làm cho vẻ mặt của anh ta càng kỳ lạ hơn.
Mặc một bộ vest cổ điển xuất hiện ở Tần thị, lúc này Tiêu Hà Hà mới phát hiện ra những cô gái đến xin việc đều đang rất mong chờ điều gì đó. Họ trang điểm rất xinh đẹp và quyến rũ.
Và lúc này, các cô gái ngồi gần bên bắt đầu thì thầm bàn tán.
“Cô biết không, đợt tuyển dụng lần này do tổng tài Tần đích thân phỏng vấn đó!”
“Phải đó! Tổng tài Tần đẹp trai lắm, cuối cùng chúng ta cũng được nhìn thấy người thật rồi!”
“Người tình trong mộng của tôi đó! Còn cả Tăng Ly nữa, anh chàng có nụ cười quyến rũ suốt ngày đi theo bên cạnh tổng tài Tần đó nữa! Tôi nghe nói anh ấy cũng giống như tổng tài Tần, đều là những anh chàng độc thân giàu có!”
“Suỵt! Giám đốc Tăng đến rồi kìa!” Không biết ai đã lên tiếng nhắc nhở.
Những tiếng thét bất thình lình vang lên làm Tiêu Hà Hà ngớ người ra, nhìn theo ánh mắt của mọi người, vô cùng kinh ngạc!
Đó rõ ràng là gương mặt của một người đàn ông, nhưng lại mềm mại như một người phụ nữ.
Da mặt trắng bóc, dưới ánh đèn có vẻ trong suốt, ngũ quan tinh tế kết hợp với nhau một cách hoàn hảo. Anh ta đang đứng ở cửa phòng tiếp tân và huýt sáo, nở một nụ cười lười biếng, làm cho không ít cô gái bắt đầu la hét.
“Này! Các người đẹp, đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?” Giọng nam trầm êm tai vang lên. “Cuộc phỏng vấn sắp bắt đầu rồi đó nha!”
“Giám đốc Tăng, tổng tài kêu cậu lập tức vào phòng họp chuẩn bị!” Đột nhiên, thư ký Cao ở sau lưng kéo kéo áo của Tăng Ly, vào lúc này mà anh ta ở đây huênh hoang thì sẽ ảnh hưởng đến việc tuyển dụng của công ty.
Tiêu Hà Hà không tiến lên phía trước mà ngồi rụt vào một góc, nhìn hoàn toàn không ăn nhập gì với những cô gái trang điểm lộng lẫy kia. Vốn ăn mặc như một cô trinh nữ quê mùa, nhưng lại thu hút được sự chú ý của Tăng Ly - anh chàng bên ngoài lạnh lùng nhưng bên trong nhiệt tình đó. Có lẽ do cô đứng một mình trong góc, một bóng người quá cô đơn, làm cho Tăng Ly phải nhìn chăm chú. Ồ! Người đẹp tiềm ẩn ha! Làn da rất đẹp!
Tặc tặc! Nhưng cách ăn mặc này, đã quá lỗi thời rồi!
“Giám đốc Tăng, tổng tài sắp đến rồi đó!” Thư ký Cao hơn 40 tuổi lại hét lên lần nữa.
“Được rồi, chị Cao, chị đến thời kỳ mãn kinh thì nói một tiếng, thằng em này sẽ mua cho chị ít thuốc hỗ trợ và dưỡng da!”
“Thằng nhóc, chê chị nói nhiều chứ gì?” Thư ký Cao liếc nhìn những người muốn cười nhưng không dám cười đang có mặt ở đó, lạnh lùng nói: “Được rồi, bắt đầu phỏng vấn, mọi người chuẩn bị một chút đi!”
Tăng Ly đá lông nheo với mọi người rồi quay người đi vào phòng họp một cách khoan thai.
Và cánh cửa thang máy được mở ra ngay vào lúc này, Tần Trọng Hàn sải bước về phía trước, phía sau là vài người ăn mặc phẳng phiu như hội đồng giám khảo. Họ trò chuyện với nhau và đi về phía phòng họp.
“Ôi… Đẹp trai quá!” Hơn hai mươi cô gái đều nghệch mặt ra.
Tiêu Hà Hà quay đầu lại một cách vô thức, nhìn thấy một bóng người mảnh khảnh, chỉ cảm thấy người đó đang mặc một bộ vest phẳng phiu, không hề có nếp gấp, trông giống như người mắc hội chứng sợ bẩn.
Sau đó liền nghe thấy thư ký Cao cầm danh sách hét lên: “Người đầu tiên, Tiêu Hà Hà, có mặt ở đây chưa?”
“Dạ có.” Tiêu Hà Hà nghe thấy tiếng hét liền giơ tay lên một cách vô thức.
Tầm mắt của mọi người đổ dồn về phía sau, nhìn thấy Tiêu Hà Hà đang mặc một bộ vest màu xám, để mặt mộc nhưng da lại rất trắng, nhưng cách ăn mặc không dễ làm cho người khác để mắt tới. Mọi người đều nhìn với vẻ khinh thường. Bộ dạng này mà muốn vào Tần thị, có vượt qua được không?
Tiêu Hà Hà cúi đầu xuống và đi theo thư ký Cao vào phòng họp.
Bên trong phòng họp có một hàng người đang ngồi, người ngồi ở chính giữa nhất cúi đầu xuống giống như đang suy nghĩ điều gì đó. Ánh sáng mặt trời từ bên ngoài cửa sổ đúng lúc rọi vào, làm mờ đi hình dáng của anh ta, giống như Satan ra ngoài vào ban đêm, khôi ngô tuấn tú.
“Cô Tiêu, nghe nói cô là thủ khoa của khoa Tài chính thuộc đại học X, từng kiêm nhiệm rất nhiều công việc, vậy tính ra cô cũng có ít kinh nghiệm rồi ha?”
Câu hỏi của hội đồng phỏng vấn đưa ra rất chuyên nghiệp, câu trả lời của Tiêu Hà Hà cũng làm cho mọi người gật gù. Nhưng ngay lúc này, người nãy giờ luôn cúi đầu không nói gì - Tần Trọng Hàn, lại ngẩng đầu lên, đôi mắt hơi híp lại của anh ta nhắm thẳng vào mặt Tiêu Hà Hà, ánh mắt hơi khựng lại. Tiêu Hà Hà cũng ngước mắt lên, bốn mắt nhìn nhau, cô bỗng hơi cúi đầu xuống một cách vô thức.
Có một khoảnh khắc bất ngờ, sau đó Tần Trọng Hàn hỏi: “Cô tên là Tiêu Hà Hà?”
“Dạ phải!” Tiêu Hà Hà gật đầu.
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên, tại sao tổng tài lại hỏi một câu không đạt tiêu chuẩn như vậy?
Tăng Ly cau mày lại, quay sang nhìn Tần Trọng Hàn.
Còn đôi mắt sắc bén của Tần Trọng Hàn lại nhìn chằm chằm Tiêu Hà Hà với ánh nhìn phức tạp, có một thoáng lờ mờ lóe qua.
Mọi người đều đang chờ tổng tài Tần đặt câu hỏi tiếp theo, nhưng chờ hoài vẫn không thấy có phản ứng gì.
“Hàn à!” Tăng Ly đang ngồi cạnh đá anh ta một cái.
Tần Trọng Hàn hoàn hồn lại: “Cô Tiêu, tôi đã hỏi xong rồi, mời cô ra ngoài trước. Nếu cô trúng tuyển, chúng tôi sẽ gọi điện thông báo cho cô!”
Ơ này…
Tiêu Hà Hà không biết anh ta có ý gì, nhưng đành phải đi ra ngoài.
“Hàn à, có chuyện gì xảy ra với anh vậy?” Sau khi Tiêu Hà Hà đi ra ngoài, Tăng Ly không nhịn được phải hỏi thẳng ngay trước mặt hội đồng phỏng vấn.
“Cô ta được nhận!” Tần Trọng nói và đứng dậy.
“Nè! Hàn à, vẫn chưa phỏng vấn xong mà!” Tăng Ly hét lên.
“Tôi mệt rồi, phần còn lại làm phiền mọi người!” Tần Trọng Hàn sải bước rời khỏi.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, không biết chuyện gì đã xảy ra, sao tổng tài chỉ phỏng vấn một người rồi đi mất?
Chờ đợi trong bồn chồn lo lắng, Tiêu Hà Hà đã chờ được cuộc gọi từ Tần thị, thông báo cô đã trúng tuyển.
“Yeah! Tuyệt quá!” Bỏ điện thoại xuống, Tiêu Hà Hà nhảy cẫng lên. Được một công ty lớn như Tần thị tuyển dụng, có nghĩa là sau này sẽ có thu nhập đáng kể hơn, cô và Thịnh Thịnh sẽ có một cuộc sống tốt đẹp hơn rồi!