Truyện Không Tên Số 29

Chương 171




34171

“Hà Hà, em hãy tha thứ cho mẹ em đi. Bao nhiêu năm qua bà ấy sống cũng không vui vẻ, bên ngoài rất nở mày nở mặt, nhưng sau lưng thì bị hành hạ. Sống trong hoàn cảnh như vậy, tính cách của bà ấy khó tránh khỏi việc bị bóp méo!”

“Thật ra em đã không trách bà ấy từ lâu rồi!” Cô thở dài. “Bà ấy cũng là một người khổ mạng!”

“Ừm, bây giờ nhà họ Cung chỉ còn lại mình Luyến Nhi, nói ra cũng thật tội nghiệp, cô ấy là một cô hai ngàn vàng, bây giờ phải tự mình lèo lái một gia sản lớn đến vậy.”

Tiêu Hà Hà sực nhớ ra chuyện Cung Luyến Nhi đang mang thai, một mình quản lý công ty, lại còn đang mang bầu! Cô nhớ lại trước đây khi mình có bầu, khi thấy cô độc một mình, chỉ có một người bạn là Mig. Cô không thể kìm nén chút thương cảm, cắn chặt răng rồi đột nhiên hỏi: “Mig à, dạo này anh Mễ luôn đến tìm Luyến Nhi thật à?”

“Ừm!” Mig gật đầu. “Có lẽ không phải anh hai không có tình cảm với Luyến Nhi đâu, dạo này anh hai cứ như kẻ mất hồn vậy, chắc vì nhất thời không chấp nhận được chuyện Luyến Nhi không thèm đếm xỉa tới mình! Cả nhà chị ai cũng mong anh hai sẽ bắt đầu lại!”

“Vậy chị kêu anh Mễ cầu hôn lẹ lẹ đi!” Tiêu Hà Hà nói, nếu còn để muộn hơn, bụng to ra thì e rằng mặc váy cưới sẽ không đẹp nữa.

Mig cười cười: “Chuyện này chị không quyết định được. Chuyện của anh hai, ai mà biết được!”

Mễ Kiệt lại một lần nữa tìm đến nhà họ Cung.

Khi chú quản gia nhìn thấy anh ta thì lập tức nói: “Cậu Mễ à, cô hai nhà tôi đến công ty rồi!”

“Ủa, không phải cô ấy không được khỏe à?” Mễ Kiệt khó che giấu được sự quan tâm. “Sao lại đi làm rồi?”

Chú quản gia liếc Mễ Kiệt một cái và nói: “Không đi thì phải làm sao? Chuẩn bị họp đại hội cổ đông, cô hai không đến thì ai mà chủ trì được? Thật khó cho cô hai nhà chúng tôi, còn nhỏ vậy mà đã phải gánh vác cả gia đình!”

Trái tim Mễ Kiệt nhói đau. “Cô ấy khỏe hơn chút nào chưa?”

“Vẫn vậy, dạo này bao tử không được khỏe, cứ nôn ói hoài!” Chú quản gia nói.

“Hả! Vậy con đến công ty tìm cô ấy!” Mễ Kiệt lo lắng nói.

Dạo này Cung Luyến Nhi không chịu gặp anh ta. Lần nào anh ta đến, Cung Luyến Nhi không phải đang ngủ thì lại nói không được khỏe. Anh ta đã xông vào nhà mấy lần, lần nào Luyến Nhi cũng đang ngủ, còn ngủ rất say. Anh ta nghĩ chắc vì cô ấy mệt mỏi quá nên lúc nào cũng muốn ngủ, hoàn toàn không nghĩ đến khả năng nào khác.

Phụ nữ có thai sẽ thường buồn ngủ, đáng tiếc Mễ Kiệt không biết chuyện Luyến Nhi đã mang thai.

Khi Mễ Kiệt đến công ty, Luyến Nhi cũng vừa họp xong, thư ký báo với cô ấy rằng Mễ Kiệt đã đến, cô ấy liền nói thẳng: “Tôi mệt lắm, chị cứ nói là tôi không có ở đây!”

“Tại sao lại tránh mặt anh?” Mễ Kiệt bất thình lình đẩy cửa bước vào.

Cung Luyến Nhi sững sờ, nhìn chằm chằm vào anh ta. Mới mấy ngày không gặp, anh ta có vẻ đã tiều tụy đi, râu cũng không thèm cạo. Cô đưa mắt nhìn sang chỗ khác rồi nói với thư ký: “Chị ra ngoài trước đi!”

Cho đến khi trong phòng chỉ còn lại hai người, Cung Luyến Nhi cũng không nhìn anh ta, chỉ nói với vẻ thờ ơ: “Nói đi, anh Mễ đến tìm tôi có chuyện gì?”

Giọng nói rất thờ ơ, giọng điệu rất xa cách, Mễ Kiệt cảm thấy có hơi không quen. Anh ta nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ấy, đã ốm đi nhiều quá, trong giọng đầy quan tâm. “Luyến Nhi à, dạo này công ty gặp vấn đề gì hả? Sao có vẻ như em ốm đi nhiều vậy?”

“Đâu có, dạo này tôi đang giảm cân!” Giọng của Luyến Nhi vẫn thờ ơ. “Anh Mễ à, nếu không có chuyện gì nữa, anh có thể ra ngoài được rồi. Tôi còn nhiều công việc phải làm!”

Ở New York.

Tần Trọng Hàn đột nhiên nhận được điện thoại của Tăng Ly. “Hàn, xảy ra chuyện rồi!”

“Nói đi!” Tần Trọng Hàn điềm tĩnh nói.

“Vừa rồi trong hộp thư của tôi tự nhiên xuất hiện một thông điệp như vầy, không giống như uy hiếp tống tiền, vì không thấy số tiền yêu cầu. Nhưng một khi đã xuất hiện thông tin bất lợi cho Tần thị như vậy, có lẽ công ty sẽ rơi vào khủng hoảng! Tôi nghĩ có ai đó chuyên đi tung tin đồn nhảm về công ty của chúng ta.” Tăng Ly nhấn chuột. “Tôi đã gửi tập tin vào hộp thư của anh, anh mở ra xem thử đi!”

Tần Trọng Hàn mở laptop lên, nhấn mở tập tin ra xem, đôi chân mày lưỡi mác bỗng nhíu chặt lại. “Chuyện này là sao?”

Tập tin này giống như một bản thảo mẫu, trên đó viết rõ mồn một về những sự kiện của tập đoàn Tần thị.

“Được biết, sở dĩ tập đoàn Tần thị đạt được những thành tựu rực rỡ như ngày hôm nay, là nhờ năm đó Tần Lăng Hàng đã trốn thuế và đầu cơ vào một vụ buôn lậu nên mới giàu lên sau một đêm. Hiện nay, chủ tịch Tần Lăng Hàng của Tần thị đã lui về ở ẩn, giao sản nghiệp lại cho con trai Tần Trọng Hàn, bắt đầu làm ăn kinh doanh hợp pháp, nhưng rất khó để che giấu tội ác đằng sau đó. Bạn muốn biết rõ chân tướng năm xưa, vui lòng theo dõi thêm!”

Trên tập tin đó viết một tin như vậy!

Tin này chưa được gửi đi, một khi bị rò rỉ thì rất có thể sẽ gây ra thảm họa lớn cho tập đoàn Tần thị.

Không chỉ thị trường chứng khoán bị sụt giảm, e rằng cả Tần thị đều sẽ bị ảnh hưởng bởi nó. Mặc dù tin tức này chỉ là tin đồn nhảm và phỉ báng, nhưng bất kỳ thông tin bất lợi nào cũng đều có thể hủy diệt Tần thị ngay lập tức.

“Tôi biết rồi! Trước tiên cậu hãy điều tra xem tin này xuất phát từ đâu, ngày mai tôi về nhất định sẽ trấn an các phương tiện truyền thông đại chúng, điều tra ra kẻ chủ mưu đằng sau trong vòng hai mươi bốn giờ!” Tần Trọng Hàn bình tĩnh nói: “Còn nữa, đừng để ba tôi biết chuyện này, dạo này tim và huyết áp của ông ấy không tốt lắm.”

“Tôi biết rồi!” Tăng Ly gật đầu.

Ở Lục Thành.

“Ngôn à, uống thêm một ly nữa đi!” Mạc Lam Tịnh ánh mắt mơ màng, tay nâng ly lên, giọng thì thầm, ngả vào ngực của người đàn ông bên cạnh. Cơ thể đầy đặn và mềm mại của cô gái trong cái váy ngủ mỏng, mờ mờ ảo ảo như cảnh xuân trêu người.

Mao Chi Ngôn dựa lưng ra sau ghế, ừ một tiếng lạnh lùng, cầm lấy ly rượu trong tay cô ta và uống cạn, nhưng đôi mắt lại âm u và hung ác.

Lúc này, chuông điện thoại reo lên.

Mao Chi Ngôn đẩy Mạc Lam Tịnh ra, trong mắt đầy vẻ nghiêm khắc, giọng cũng lạnh như băng. “Alo! Thưa cô An thân mến, tại sao đến giờ này mà tôi vẫn chưa nhìn thấy nó?”

Mạc Lam Tịnh không nói gì, cầm ly và rót rượu vào, trên mặt vẫn không có biểu cảm gì, nhưng hai tay lại mân mê trên bộ ngực trần của Mao Chi Ngôn, làm anh ta đang nghe điện thoại mà vẻ mặt rất căng thẳng.

“Nếu ngày mai vẫn chưa lên báo, cô biết tôi sẽ làm gì rồi đó!” Mao Chi Ngôn gác máy cái rụp.

“Ngôn à, anh lại đang giở trò gì vậy?” Giọng của Mạc Lam Tịnh rất nhỏ.

Đôi mắt của Mao Chi Ngôn lạnh lùng, nhưng bàn tay to lớn lại luồn vào trong cái váy ngủ để hở nửa ngực của Mạc Lam Tịnh, rồi ra sức mà nhào nặn.

“Ưm... A...” Tiếng rên rĩ đầy quyến rũ vang lên.

“Muốn anh đến vậy à?” Giọng nói thấp trầm nhưng đầy gian xảo, và đôi môi của anh ta lại nhếch lên một tia cười giễu cợt. “Hay em nghĩ anh là Tăng Ly?”

“Hừ! Chẳng phải anh cũng xem em là chị hai đó à?” Bàn tay nhỏ nhắn của Mạc Lam Tịnh vẽ vòng tròn trước ngực anh ta, rồi thuận thế nằm úp lên người anh ta, bàn tay cũng mạnh dạn tiến xuống phía dưới bụng bằng phẳng của anh ta. “Chúng ta đều có được thứ mình cần!”

Mao Chi Ngôn không nói gì nữa, ngã vật cơ thể mềm mại của cô ta xuống giường, lật người lại và cởi cái váy ngủ mỏng tanh trên người cô ta xuống, không hề thương tiếc. Cả hai người cùng sung sướng, như thể đang trút bỏ những cơn giận dữ.

Trong không khí lẩn quẩn mùi ngây ngấy đó, và cả tiếng rên rỉ và thở dốc liên tục không ngừng...

“Mẹ ơi, mẹ đã làm hòa với chú Tần thật hả?” Thịnh Thịnh lo lắng hỏi.

Trong phòng chỉ có Tiêu Hà Hà và Thịnh Thịnh, còn Ngữ Điền và Ngô Tân Tuyên đang xem phim hoạt hình.

“Ừm! Thịnh Thịnh à, mẹ và chú Tần kết hôn với nhau có được không con?” Mặc dù Tiêu Hà Hà đã quyết định, nhưng cô vẫn muốn hỏi ý con trai mình. “Sau này chú Tần sẽ là ba con, được không?”

Thịnh Thịnh suy nghĩ rồi nói: “Mẹ thích chú Tần phải không?”

“Thịnh Thịnh không thích hả?” Tiêu Hà Hà hơi căng thẳng. Nếu con trai không thích, cô sẽ rất lo lắng, bởi vì cô và Thịnh Thịnh đã nương tựa vào nhau mà sống trong nhiều năm qua, cô rất quan tâm đến suy nghĩ của con trai mình.

Thịnh Thịnh lắc đầu rồi đột nhiên ôm lấy Tiêu Hà Hà, thì thầm: “Mẹ thích chú Tần, Thịnh Thịnh cũng thích. Mẹ kết hôn sớm đi, rồi sinh cho tụi con một em gái.”

Tiêu Hà Hà cảm động và ôm chặt con trai, đột nhiên nhớ ra Tần Trọng Hàn nói không cho cô ôm bất kỳ người đàn ông nào, cũng không cho cô ôm Thịnh Thịnh và Ngữ Điền, nên bất giác không thể nhịn được cười.

Đây là con trai của cô mà, không ôm người đàn ông khác thì được, không ôm con trai thì sao mà được chứ?

“Chẳng phải Thịnh Thịnh không thích con gái à?” Tiêu Hà Hà nói.

“Không thích con gái nhà người ta, nhưng thích mẹ và em gái chứ!” Trên khuôn mặt nhỏ bé của Thịnh Thịnh đầy vẻ khao khát. “Nếu con có em gái, con sẽ bảo vệ cho em...”

“Ừm! Nhưng nếu là em trai nữa thì phải làm sao đây?” Tiêu Hà Hà hỏi mà đỏ mặt.

Thịnh Thịnh lại suy nghĩ. “Thì mẹ và chú Tần phải tiếp tục cố gắng để sinh được em gái, mà nếu có thêm em trai cũng tốt. Mẹ đừng lo quá, Thịnh Thịnh và Ngữ Điền đều sẽ thích em mà!”

“Con trai ngoan! Con trai ngoan của mẹ!” Tiêu Hà Hà lại ôm cậu bé vào lòng.

Vào lúc này, chuông điện thoại reo lên. Tiêu Hà Hà cầm máy lên, tim cô bỗng đập nhanh thình thịch.

“Mẹ ơi, chú Tần gọi tới hả mẹ?” Thịnh Thịnh nhìn thấy bộ dạng của mẹ liền đoán được Tần Trọng Hàn đang gọi tới.

“Sao con biết?”

“Mẹ mắc cỡ kìa!” Thịnh Thịnh in một nụ hôn thật lâu lên mặt Tiêu Hà Hà. “Mẹ ơi, con ra ngoài tìm Ngữ Điền với bà ngoại Tân Tuyên để xem tivi đây!”

“Bà ngoại Tân Tuyên?” Tiêu Hà ngây người ra, chuông điện thoại vẫn đang reo.

“Tại ông ngoại nói sau này phải gọi dì Tân Tuyên là bà ngoại, bà là bà ngoại nhỏ đó! Mẹ ơi, sau này dì Tân Tuyên sẽ là vợ nhỏ của ông ngoại đó!”

“Trời ạ!” Tiêu Hà Hà sững sờ.

“Mẹ mau trả lời điện thoại đi!” Thịnh Thịnh nhắc nhở, sau đó giúp Tiêu Hà Hà đóng cửa lại một cách chu đáo.

Tiêu Hà Hà hít một hơi thật sâu rồi mới trả lời điện thoại. “Alo!”

“Có nhớ anh không?” Đầu bên kia vang lên giọng trầm và lôi cuốn của Tần Trọng Hàn.

Mặt Tiêu Hà Hà nóng ran lên. “Anh đã quen với múi giờ bên đó chưa?”

“Bà xã, anh nhớ em rồi!” Tần Trọng Hàn lại nói, giọng lôi cuốn vang lên từ bên kia đại dương xa xôi, như thể đang trong giấc mơ, khiến trái tim của Tiêu Hà Hà đập loạn nhịp.

Đương nhiên cô rất nhớ anh ta, nhưng nói với anh ta như vậy thì xấu hổ lắm.

Không nghe thấy câu trả lời của cô, Tần Trọng Hàn hơi thất vọng. “Không nhớ anh hả? Vậy anh cúp máy đây!”

Vừa nghe thấy anh ta nói sẽ cúp máy, Tiêu Hà Hà căng thẳng hẳn lên, vội nói nhanh: “Nhớ…”

Đầu bên kia lập tức vang lên một tiếng cười vui vẻ êm tai.

“Anh cười em!” Bàn tay nhỏ nhắn của cô bỗng đưa lên che mặt. “Đừng cười nữa!”

“Bà xã à, trong thời gian anh không có ở nhà, em có ngoan không đó?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.