Truyện Không Tên Số 29

Chương 127




34127

“Hà Hà, bạn trai của cô có tốt với cô không?” Bùi Lâm Xung đột nhiên mở miệng hỏi. “À! Tôi hỏi điều này có vẻ như hơi mạo muội, nhưng cô cứ xem như là sự quan tâm của bậc cha chú trong nhà dành cho cô đi! Một cô gái tốt bụng và đáng yêu như cô, tôi hy vọng cô sẽ hạnh phúc vui vẻ!”

Tiêu Hà Hà hơi ngạc nhiên rồi lại mỉm cười bình thản. “Dạ được! Thật ra anh ấy cũng tốt với tôi lắm!”

Nếu tối qua, anh ta thực sự là cả đêm không ngủ, chỉ đứng trước cửa nhà cô mà hút hết ba gói thuốc, thì cô nghĩ rằng Tần Trọng Hàn thực sự đối xử không tệ với cô.

Có điều, giữa họ vẫn cần thêm nhiều sự thông cảm nữa. Còn về tương lai, cô thực sự không biết.

“Hình như cô hơi bối rối thì phải?” Bùi Lâm Xung không bỏ qua chút cay đắng lóe lên trong mắt Tiêu Hà Hà. “Bộ có chuyện gì xảy ra hả?”

Tiêu Hà Hà chợt nhớ Ngô Tân Tuyên. Ngô Tân Tuyên vẫn yêu Mễ Kiệt, nhưng có vẻ như chị ấy lại đi theo tổng tài Bùi. Cô cảm thấy hơi khó hiêu, vừa định mở miệng hỏi thì dằn lại, vì không biết nên hỏi thế nào.

Còn nữa, sao tổng tài Bùi lại quen biết Mai Tây Vịnh? Và rất rõ ràng rằng Mai Tây Vịnh vừa nhìn thấy Bùi Lâm Xung thì liền ngất đi. Trong ấn tượng của cô, Mai Tây Vịnh là một người không dễ rơi nước mắt, chứ đừng nói gì đến ngất xỉu.

“Cô định nói gì?” Bùi Lâm Xung nhận ra cô muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Tiêu Hà Hà nhìn vào ánh mắt quan tâm của Bùi Lâm Xung. “Tổng tài à, chú và Mai Tây Vịnh quen biết thế nào vậy?”

Tay của Bùi Lâm Xung hơi run lên, ông ta vội siết hai tay lại với nhau. “Hà Hà, tại sao cô không chịu nhận bà ấy?”

Tiêu Hà Hà chỉ mím chặt môi khi đối mặt với vấn đề này: “Là bà ta không nhận tôi!”

Nói ra với chút cay đắng, bởi vì vào năm ba cô qua đời, Mai Tây Vịnh đột ngột bỏ lại hai chị em cô, sau khi lấy ông họ Cung đó thì không còn lo đến sự sống chết của hai chị em cô nữa. Cô đã khóc và đến cầu xin Mai Tây Vịnh, nhờ bà ta bỏ tiền ra để chữa bệnh cho Tiêu Tiêu, nhưng Mai Tây Vịnh chỉ đưa cho cô 30 ngàn. Tiêu Hà Hà không còn cách nào khác nên đành phải bán căn nhà cũ đi, nhưng vẫn không gom đủ chi phí điều trị cho Tiêu Tiêu. Khi cô đến cầu xin Mai Tây Vịnh một lần nữa, bà ta lại nói rằng cô đừng đến tìm bà ta nữa, bà ta không thể giúp được gì cả!

Một người phụ nữ mà ngay cả con ruột của mình cũng bỏ mặc, một người mẹ như vậy, không có cũng chẳng sao!

“Bà ấy không nhận cô?” Lông mày của Bùi Lâm Xung nhíu lại. “Bà ấy là một người như vậy sao?”

“Mẹ ruột của tôi đã chết rồi, đã chết cách đây tám năm rồi!” Tiêu Hà Hà nói với giọng đầy cay đắng: “Tôi cũng chỉ có thể xem như bà ta đã chết!”

“Bao nhiêu năm qua, cô đã sống thế nào?” Tay của Bùi Lâm Xung càng run rẩy hơn, khi nhìn thấy thái độ của Hà Hà đối với Mai Tây Vịnh, tim ông ta cũng nhói đau theo. “Cô có vui vẻ không?”

Tiêu Hà Hà hơi ngạc nhiên, bởi vì giọng nói của Bùi Lâm Xung có vẻ rất thận trọng. Cô hơi bối rối, sao tổng tài lại nhìn mình với ánh mắt rất lạ, giống như một chú mèo con đi lạc, đầy lòng thương xót.

“Tổng tài à, chú đừng nhìn tôi với ánh mắt thương hại như vậy. Thật ra tôi cảm thấy tôi rất may mắn mà! Tôi không phải là một đứa trẻ bơ vơ, với lại tôi còn có một người ba thương tôi, một người em trai thương tôi. Tuy em trai tôi đã qua đời vì bệnh tim bẩm sinh, nhưng chúng tôi đã dựa vào nhau mà sống trong nhiều năm, tôi nghĩ tôi rất giàu có, bởi vì tôi có tình thân!”

Trong lòng Bùi Lâm Xung run rẩy, thấy hơi chua xót. “Cô đúng là một cô bé lạc quan!”

“Tổng tài, cách nói chuyện của chú giống hệt như ba tôi!” Tiêu Hà Hà bật cười, ánh mắt hơi xa xăm. Thật sự nhớ ba lắm! Không biết ba sống ở trên trời có tốt không! “Nhưng ba tôi đã mất nhiều năm rồi!”

Bùi Lâm Xung bỗng đứng phắt lên vì lo lắng, tâm trạng hơi kích động. “Hà Hà, thật ra tôi...”

Ông ta muốn nói rằng, thật ra ông ta mới là ba của cô! Nhưng, câu nói vừa ra đến miệng thì đã bị nuốt xuống lại!

Cuối cùng Bùi Lâm Xung không nói gì cả, chỉ nói với Tiêu Hà Hà rằng cuối tuần mời cô và Thịnh Thịnh đến nhà chơi. Tiêu Hà Hà cũng không từ chối.

Đến giờ tan ca, Tiêu Hà Hà vừa bước ra khỏi văn phòng.

Đúng lúc nhìn thấy Đỗ Cảnh, anh ta đứng từ xa liếc nhìn cô nhưng không chào hỏi gì, rồi giả vờ như không nhìn thấy, bước vào thang máy.

“Đỗ...” Tiêu Hà Hà hơi sững sờ, không biết Đỗ Cảnh bị gì, nụ cười yếu ớt của cô cứ nằm cứng trên môi, nhìn về hướng thang máy bằng ánh mắt nghi ngờ.

Đỗ Cảnh bị gì vậy? Sao không chào hỏi gì thì đã bỏ đi rồi?

Tiêu Hà Hà nhất thời không hiểu được.

Khi cô đi ra khỏi tòa nhà, từ xa đã nghe thấy các đồng nghiệp đang bàn tán: “Wow! Anh chàng soái ca kìa!”

“Tổng tài của Tần thị! Là tổng tài của Tần thị đó!”

“Bó hoa này sẽ tặng cho Tiêu Hà Hà à?”

Tiêu Hà Hà bước vội vài bước về phía trước, ngẩng đầu lên nhìn, thấy ở đằng xa hình dáng mảnh khảnh của Tần Trọng Hàn đang đứng dưới ánh hoàng hôn rực rỡ, trong tay đang cầm một bó hoa, đứng ở trước cửa tòa nhà, mặc đồ tây và giày da.

Tiêu Hà Hà bất giác ngây người ra. Anh ấy mà lại cầm hoa đứng dưới cửa của tòa nhà công ty cô? Anh ấy định làm gì đây?

Cô ngước mắt lên và nhìn về phía đó, anh ta đang mỉm cười với cô. Có lẽ do khuôn mặt của anh ta bị ngược sáng, nên cô không thể nhìn rõ nét mặt của anh ta, tự nhiên tim cô đập nhanh thình thịch. Cô ngẩn ra, bối rối và nhìn đi chỗ khác, nhìn thấy xe của Đỗ Cảnh đang chạy như bay ra khỏi bãi đậu xe của công ty.

Tay của Tiêu Hà Hà siết chặt lại, và từng bước từng bước đi về phía anh ta.

Sau lưng là những đồng nghiệp đã bị Tần Trọng Hàn làm cho choáng váng!

Tần Trọng Hàn miệng cười, tay cầm hoa, ánh mắt chỉ dồn vào một mình cô, ánh mắt thắm thiết.

Ở chỗ cách anh ta một trăm mét, Tiêu Hà Hà dừng bước lại. Khi bốn mắt nhìn nhau, nụ cười của cô xấu hổ và e thẹn, và có hơi căng thẳng.

Cô vừa định mở miệng thì Tần Trọng Hàn đã nói với giọng điềm tĩnh: “Bà xã à, làm vợ anh nha!”

Tiêu Hà Hà sững sờ!

Sau đó, trong lúc cô vẫn đang sững sờ, Tần Trọng Hàn đã quỳ một chân xuống đất, bất chấp ánh mắt của mọi người, chỉ nhìn Tiêu Hà Hà bằng ánh mắt chứa chan, và nói một câu. “Bà xã à, em làm vợ anh nha! Bây giờ anh xin hứa, từ hôm nay trở đi, anh sẽ cố hết sức mình để bảo vệ em, yêu thương em, để em được hạnh phúc! Cám ơn em, dù xảy ra chuyện gì cũng đều mỉm cười đối mặt, không hề trách móc anh. Tại anh quá lơ là, anh không nghĩ đến cảm nhận của em! Từ nay về sau, anh xin hứa, dù có xảy ra chuyện gì thì cũng không quan trọng bằng em. Anh sẽ luôn nghĩ đến cảm nhận của em đầu tiên, sẽ không làm em bị tổn thương một lần nào nữa!”

“A! Cảm động quá đi!” Không biết ai đã hét lên.

Tiêu Hà Hà chỉ cảm thấy tim mình đang đau âm ỉ, từng cơn từng cơn, đau rất nhiều.

Chưa nghe được câu trả lời của cô, Tần Trọng Hàn vẫn qùy một chân dưới đất, nhìn thẳng vào mắt cô. “Bà xã, hãy tha thứ cho anh! Còn nữa, em đồng ý lấy anh đi!”

“Cô Tiêu à, mau nhận lấy bó hoa đi!” Thấy cô vẫn đứng ngây ra đó, cuối cùng đã có người hét lên.

Mặt của Tiêu Hà Hà lập tức đỏ bừng lên, khẽ nói: “Tần Trọng Hàn, anh mau đứng lên đã!”

“Em đồng ý với anh trước đã!” Anh ta chớp chớp đôi mắt đen nhánh.

Cô nhanh chóng cầm lấy bó hoa rồi giơ tay ra kéo anh ta đứng dậy. Sao anh ta lại làm chuyện xấu hổ vậy nè? Cô không khóc vì bất ngờ mà ngược lại còn cảm thấy rất xấu hổ. “Tần Trọng Hàn, anh mau đứng lên đi. Nếu anh còn không đứng lên, em sẽ mặc kệ anh đó!”

Tần Trọng Hàn thấy cô đã nhận hoa, nên liền đứng dậy.

Tiêu Hà Hà cầm bó hoa và đi ra ngoài. Cô bối rối chết đi được, có chết cô cũng không ngờ rằng một người đàn ông như Tần Trọng Hàn mà lại làm những chuyện như vậy. Bộ anh ta bị thiểu năng à?

Nhưng trong tim lại rất rạo rực, thì ra anh ta cả đêm không ngủ là để nghĩ ra chiêu này, đúng là làm người ta bất ngờ.

Tiêu Hà sải bước đi ra bên ngoài, trong tay vẫn cầm bó hoa. Bó hoa này cũng rất thơm, khóe miệng không kìm được nụ cười, nhưng vẻ mặt bỗng ngay lập tức sa sầm lại.

“Bà xã, chờ anh với. Xe đậu ở đây nè!” Tần Trọng Hàn thấy cô sắp đi quá khỏi chiếc xe nhưng lại không có ý định ngồi lên xe, liền lập tức chạy đến nắm lấy tay cô, còn tay kia thì mở cửa xe, Tiêu Hà Hà đã bị anh ta nhét vào xe như vậy đó.

Anh ta cũng lên xe, và cuối cùng cũng rời khỏi ánh mắt của các đồng nghiệp.

Ở trong xe, Tiêu Hà Hà ngồi ôm bó hoa một cách lặng lẽ, không nói gì, cũng không nhìn Tần Trọng Hàn, chỉ nhìn thẳng về cảnh đường phố phía trước.

Tần Trọng Hàn đang lái xe mà thấy cô không nói câu nào, anh ta cứ liếc mắt sang nhìn cô. Ánh mắt đó giống như lưu ly, phản chiếu ánh sáng rực rỡ.

“Bà xã!” Anh ta đột nhiên hét lên.

Cô vẫn không nói gì.

Anh ta liền dừng xe lại bên đường với vẻ mặt giận dữ và lúng túng.

Cô hít một hơi thật sâu và nghiêng đầu nhìn với vẻ nghi ngờ.

Anh ta bỗng giữ chặt phía sau đầu cô, người hơi cúi xuống và ghé sát vào cô. Cái lưỡi ấm áp chui vào miệng cô và hôn cô một cách ngọt ngào. Nâng lưỡi của cô lên, khuấy đảo một hồi triền miên. Trong ánh tà dương còn sót lại, khuôn mặt đẹp trai của anh ta trở nên mờ ảo, và cô hoàn toàn không có phản ứng gì.

Bó hoa trong tay cô không biết đã bị anh ta để ra ghế sau từ lúc nào, còn môi của anh ta thì vẫn không rời khỏi môi cô, cô không kìm được phải nhắm mắt lại.

“Chúng ta kết hôn đi, đám cưới vào tuần tới!” Đôi mắt anh ta long lanh, nhìn vào cô và thốt ra tiếng lòng.

Cái gì? Anh ấy nói gì? Đang nôn nóng muốn cưới cô à? Cô đang nghi ngờ không biết anh ta đã suy nghĩ kỹ chưa!

Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch vì kinh ngạc đó rất dễ thương. Cô hơi hé đôi môi đang đỏ lên vì vừa mới bị anh ta hôn, rất quyến rũ, dường như đang mong đợi anh ta mặc sức thưởng thức lần nữa. Anh ta hơi cong môi lên, ánh mắt rực lửa.

Tiêu Hà Hà nhất thời chưa hoàn hồn lại kịp, rất lâu vẫn không có phản ứng gì.

“Bà xã! Anh nói chúng ta hãy kết hôn đi!” Cho đến khi tiếng hét khe khẽ của anh ta vang lên lần nữa, cô mới có phản ứng.

Từ từ tỉnh táo và khôi phục ý thức, khuôn mặt đẹp trai của anh ta thật là xấu xa ở trước mắt. Tiêu Hà Hà bỗng giống như nhớ ra điều gì đó, tự nhiên nhíu mày lại, rồi cắn chặt môi. Những cử động nhỏ này đều bị anh ta nắm bắt được.

Anh ta cũng bắt đầu căng thẳng theo, vì mỗi khi cô như vậy, có nghĩa là anh ta sẽ có khả năng bị từ chối, trái tim anh ta bỗng hoảng loạn lên. “Bà xã à, đừng từ chối mà!”

“Em không muốn lấy anh!” Giọng cô run rẩy và nói ra gần như cùng một lúc với anh ta.

“Tại sao vậy?” Lông mày của anh ta nhướng cao lên, mắt nheo lại, trong giọng hets lên như có một chút bất mãn. “Hà Hà, em vẫn còn trách anh à?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.