3229
Từ ngày quyết định thi nghiên cứu sinh, cuộc sống của Yên Lương Thần bỗng trở nên bận rộn vô cùng, bận đến nỗi không còn thời gian làm chuyện khác, bận đến nỗi khi ngủ cũng mơ đến những kiến thức đó.
Nhưng cô vẫn dành thời gian đưa Mục Lỗi về nhà mẹ đẻ, công bố chuyện hai người kết hôn cho mọi người biết.
Ba mẹ rất kinh ngạc, nhưng do hắn là người thật thà, tâm địa lương thiện nên họ cũng không làm khó Mục Lỗi.
Cũng vào hôm đó, Yên Lương Thần biết tin Hạ Viễn Hàng bị tai nạn xe gãy chân. Mặc dù hơi bất ngờ nhưng cô cũng không bận tâm cho lắm.
Ba mẹ thầm khuyên cô quay lại với hắn nhưng cô kiên quyết không chịu.
Cô và Hạ Viễn Hàng đã là quá khứ rồi.
Hôm đó, họ ăn lẩu ở nhà ba mẹ, vừa ăn lẩu, vừa uống bia, cảm giác sảng khoái không gì bằng.
Yên Lương Thần rất ít khi uống rượu, tửu lượng cũng kém tệ hại. Nhưng cô nhất định đòi uống mấy ly liền, cuối cùng cũng đã say. Đầu óc tỉnh táo nhưng tay chân lại không nghe lời mình.
Ba mẹ muốn giữ họ ở lại nhưng Yên Lương Thần một mực đòi về Hoa viên Hạnh Phúc.
Mục Lỗi không còn cách nào khác đành bế cô lên, bắt taxi về nhà.
Trên đường, Yên Lương Thần rúc vào lòng Mục Lỗi, nói linh tinh rất nhiều lời. Nói những gì thì đến bản thân cô cũng không rõ.
Nhưng Mục Lỗi đều nghe hết, hơn nữa còn liên tục trả lời cô.
Về đến nhà, Mục Lỗi định đặt cô lên giường, nhưng cô lại một mực đòi đi tắm rồi mới ngủ.
“Em uống say rồi, mai hãy tắm.”
Mục Lỗi sợ cô ngã trong bồn tắm.
“Không muốn, bây giờ em phải đi tắm. Anh yên tâm, em không say, đầu óc em vẫn tỉnh táo lắm.”
Mục Lỗi không làm gì được, đành giúp cô chỉnh nước ấm, ôm cô vào phòng tắm. “Cẩn thận, có chuyện gì thì kêu tôi.”
Hắn quay người, định rời đi, nhưng cô lại vồ lấy người hắn từ phía sau, ôm lấy eo hắn.
“Đừng đi mà.”
Cơ thể Mục Lỗi trấn động, nhưng vẫn kéo cánh tay cô ra, không muốn nhân lúc cô say mà chiếm lợi. “Mau tắm đi.”
Ra khỏi phòng tắm, Mục Lỗi vẫn đứng nguyên trước cửa, dỏng tai lên nghe động tĩnh bên trong, tránh cô xảy ra chuyện gì bất chắc.
Yên Lương Thần vẫn chưa say đến hồ đồ, sau khi tắm nước nóng, đầu óc bỗng tỉnh táo hơn chút. Tắm xong, cô lau người, quấn một tấm khăn tắm, đi thẳng ra ngoài.
Mỹ nhân xuất dục.
Đây là lần đầu tiên Mục Lỗi hiểu được ý nghĩa của bốn chữ này một cách triệt để.
Mặc dù khăn tắm dày cộp không lộ rõ được đường cong trên cơ thể nữ tính, nhưng vẫn lộ ra đôi chân thon dài, xương quai xanh tinh tế, chiếc cổ trắng ngần, còn có làn da bị khí nóng làm cho bốc hơi, ôm lấy đôi môi đỏ hồng, đôi mắt long lanh... Tất cả đều toát ra vẻ mê hoặc vô biên, hung hăng hủy diệt dây thần kinh kìm chế của người đàn ông.
Yết hầu của Mục Lỗi chuyển động lên xuống, khó khăn lắm mới quay người đi được.
“Em ngủ sớm đi, tôi cũng đi tắm.”
Yên Lương Thần lại ôm lấy hắn từ phía sau. “Mục Lỗi, chúng ta đến với nhau đi.”
“Em chắc chắn không?” Giọng nói của hắn khàn khàn, người có kinh nghiệm liền hiểu ngay đây là chuyện gì.
Yên Lương Thần nhếch môi cười, mắt ngấn nước, nhưng không phải vì đau buồn.
“Em chắc chắn. Em muốn trở thành vợ chồng thực sự với anh, muốn cùng anh sống những ngày tháng còn lại.”
Mục Lỗi kéo tay cô ra, nhưng vẫn nắm lấy cô tay cô, xoay người bế cô lên.
Yên Lương Thần ôm lấy cổ hắn, cảm nhận được dưới lồng ngực rắn chắc của hắn đang nóng dần lên, còn có trái tim đang rung động mạnh mẽ.
Lúc bị Mục Lỗi đặt lên chiếc giường mềm mại, chiếc khăn tắm trên người Yên Lương Thần liền tuột ra, để lộ cơ thể đầy đường cong nữ tính.
Đôi mắt hắn cảng trở nên thâm trầm, dục vọng đang bao trùm lấy nó.
“Bây giờ em hối hận vẫn còn kịp đó.”
Yên Lương Thần mỉm cười ôn nhu, đưa tay về phía hắn.
Mục Lỗi không do dự nữa, cơ thể to lớn liền đè xuống.
Sau khi uống, đầu óc của Yên Lương Thần phản ứng chậm đi rất nhiều, nhưng cảm giác trên cơ thể lại rất mẫn cảm. Lúc hắn công thành, cô đột nhiên nhớ đến bàn phẫu thuật lạnh giá, cơ thể không ngừng run lên.
Mục Lỗi ôm lấy cô, an ủi cô hết lần này đến lần khác, mãi đến khi cô thả lòng cơ thể lần nữa mới tiếp tục thâm nhập.
Thời khắc hoàn toàn hòa làm một, Yên Lương Thần rơi một giọt nước mắt nóng bỏng.
Mục Lỗi chưa từng có kinh nghiệm về chuyện nam nữ, cho nên động tác lúc bắt đầu hiển thị rõ sự lúng túng, nhưng rất nhanh liền nắm được cách ân ái. Hai người quấn lấy nhau, vừa sâu vừa mạnh.
Cả đêm, chăn bị lay động mãnh liệt, sau khi nghỉ giữa hiệp, lại tiếp tục lay động, mãi đến khi trời sáng mới thôi.
Gân cốt Yên Lương Thần đã sớm giã rời, sau khi kết thúc, đến mắt cũng không mở ra nổi, liền mất đi ý thức. Nhưng trong lúc mơ hồ, cô cảm nhận được có một vòng tay luôn ôm lấy cô, khiến cô cảm thấy ấm áp, cảm thấy yên lòng.
Người đàn ông và đàn bà như cá với nước, không thể tách rời.
Sau khi Mục Lỗi và Yên Lương Thần có lần thân mật đầu tiên, tình cảm lập tức có bước đột phá, hai người bên nhau cũng tự nhiên và hòa hợp hơn.
Mục Lỗi là người thật thà, trước giờ hắn không hề quan tâm vấn đề yêu hay không. Trong mắt hắn, một người phụ nữ cam tâm tình nguyện sống quãng đời còn lại với một người đàn ông, đó không phải là yêu, chẳng lẽ là hận chắc?
Ngày nào Yên Lương Thần cũng vùi đầu ở tiệm sách, như đang quay lại thời cấp ba, quên ăn quên ngủ muốn giành đại thắng trong trận chiến thi đại học.
Chớp mắt đã đến kỳ nghỉ tết.
Đây là cái tết đầu tiên Mục Lỗi và Yên Lương Thần ở bên nhau, ý nghĩa vô cùng to lớn.
Trước khi nghỉ lễ, Yên Lương Thần đã tự mình đi mua đồ đạc cần thiết để đón tết, trong đó có cả hoành phi, câu đối năm mới.
Không chờ Mục Lỗi động tay, cô đã trang trí xong tất cả mọi thứ, lập tức căn phòng như tràn đầy sự vui mừng và ấm cúng.
Những kỳ nghỉ tết trước, Mục Lỗi đều ở lại đội phòng cháy chữa cháy để trực ban. Bởi vì rất nhiều đội viên đội phòng cháy chữa cháy là người ngoại địa, đều muốn về nhà ăn tết, nên hắn liền chủ động thay họ trực ban.
Nhưng năm nay đã khác, hắn muốn ở bên Yên Lương Thần vào đêm giao thừa, cùng chờ đợi tiếng chuông báo hiệu năm mới.
Hai người cùng làm cơm tất niên, tất cả có mười món, thập toàn thập mỹ.
Mục Lỗi còn đặc biệt chuẩn bị một chai rượu vang ngon.
Yên Lương Thần cầm ly rượu vang đứng bên cửa sổ, nhìn pháo hoa đang bắn lên từ quảng trường Chính Phủ phía xa xa, rõ ràng là hoàn cảnh nên vui đùa nhưng trong lòng cô lại rất yên tĩnh.
Hơi thở ấm áp đột nhiên đến gần, bắt đầu bao chùm lấy cô từ đằng sau, sau đó, một đôi tay rắn chắc ôm trọn lấy eo của cô.
“Tôi sống ba mươi năm rồi, đây là năm hạnh phúc nhất, đáng nhớ nhất mà tôi có được.” Hắn áp vào tai cô nói.
Yên Lương Thần bị lời nói của hắn làm cho xao động, sự ôn nhu nữ tính bỗng dâng lên, cô quay lại hôn mũi của hắn.
“Không sao, sau này chúng ta vẫn còn ba mươi năm năm hạnh phúc khác, không chỉ hai chúng ta! Có điều, em sợ anh sẽ chê em già, em xấu.”
Mọi người đều được hưởng niềm vui có con, nhưng họ thì không. Có lẽ, họ nên suy nghĩ chuyện nhận con nuôi.
Mục Lỗi đột nhiên nắm lấy cổ tay cô, dốc nốt chỗ rượu còn lại trong ly của cô vào miệng mình. Sau đó, nâng càm cô lên, cúi đầu mớm rượu vào miệng cô.
“Ừ...”
Yên Lương Thần cũng không thèm bận tâm đến thứ đã được hắn uống qua.
Lúc này, bên ngoài tòa nhà của bọn họ, một chiếc xe màu đen âm thầm đỗ trong màn đêm.
Hạ Viễn Hàng ngồi trên xe, ngẩng đầu nhìn cửa sổ tầng sáu. Đúng lúc nhìn thấy bóng dáng một lớn, một nhỏ của đôi tình nhân đang chuyển động.
Xa xa, quảng trường Chính Phủ không ngừng vang lên tiếp pháo hoa, náo nhiệt tưng bừng.
Hạ Viễn Hàng nhả ra một làn khói, nhưng không thể thổi bay nỗi cô đơn trong đáy lòng.
Biết mẹ mình đang đợi ở nhà, hắn hút nốt điếu thuốc, rồi lái xe rời đi.
Yên Lương Thần.
Trong lòng Hạ Viễn Hàng thầm nhắc lại cái tên này, trong miệng chợt cảm thấy đắng ngắt.
Trong màn đêm, chiếc xe chầm chậm rời đi, rất nhanh liền biến mất, lặng lẽ như lúc đến.
...
Sau một hồi quấn quýt ướt đẫm mồ hôi, Yên Lương Thần đề nghị chuyện nhận con nuôi với Mục Lỗi.
“Nếu em muốn làm vậy, tôi cũng không có ý kiến. Nhưng bây giờ em còn phải thi, còn phải học thêm hai năm, chắc là bận lắm đó. Đợi em tốt nghiệp nghiên cứu sinh rồi, nếu vẫn muốn như vậy thì chúng ta sẽ đi nhận một đứa.”
Yên Lương Thần cảm thấy hắn nói rất đúng, tạm thời gác kế hoạch này sang một bên.
...
Ba năm sau.
Hôm nay là lễ tốt nghiệp nghiên cứu sinh của Yên Lương Thần.
Mục Lỗi cố ý xin nghỉ đến tham dự.
Còn có ba mẹ, em trai, em dâu của Yên Lương Thần cũng đến.
Sau khi chụp ảnh cả lớp và của học viện, cả nhà cùng chụp ảnh lưu niệm ở khắp nơi trong khuôn viên trường.
Mục Lỗi giống nhiều người đàn ông khác, không thích chụp ảnh, cho nên đã vào vai thợ chụp ảnh. Đến khi bị gọi vào chụp cùng thì hắn liền đưa máy cho bạn học của Yên Lương Thần.
Trên con đường cây xanh râm bóng mát trong trường, một chiếc xe Bentley đang yên lặng đỗ bên đường. Từ khi dừng xe đến giờ, cánh cửa kia chưa hề được mở ra.
Hạ Viễn Hàng tựa vào ghế, âm thầm nhìn đoàn người đang đi qua lại trên thảm cỏ.
Không hiểu tại sao, cự ly xa như vậy nhưng hắn vẫn nhìn ra được Yên Lương Thần trong đoàn người đó.
Cô như một con bướm vui vẻ bay qua bay lại, cười vô cùng rạng rỡ.
Rõ ràng lớn hơn bạn học gần mười tuổi nhưng không hề nhìn ra sự chênh lệch tuổi tác trên người cô. Người không quen biết nhìn thấy, có khi còn cho rằng họ cùng tuổi.
Hạ Viễn Hàng không thể không thừa nhận, Mục Lỗi chăm sóc cô rất tốt.
Bốn năm trước, cô ở bên hắn, tuy có cười nhưng lại có chút cẩn trọng. Chưa từng cười vui vẻ đến vậy, như thể trong lòng không có lấy một chút gánh nặng nào.
Cô cười ôm lấy cánh tay Mục Lỗi, ôm lấy eo hắn, thậm chí còn nhảy cả lên lưng hắn.
Từ đầu đến cuối, Mục Lỗi đều rất cưng chiều, không thèm để tâm đến sự tùy tiện của cô. Không chỉ vậy, hắn còn lấy khăn giấy lau mồ hôi cho cô.
Hạ Viễn Hàng nhớ rằng, cô rất thích dính lấy hắn, nhưng luôn không dám làm bừa. Bây giờ xem ra, bốn năm đó cô không hề vui vẻ gì.
Không nhớ ra được ở đâu đó có câu nói : Cô là người phụ nữ được gả cho hạnh phúc.
Nhìn Yên Lương Thần ở trước mắt, Hạ Viễn Hàng đã hoàn toàn hiểu được ý nghĩa của câu nói đó.
Hắn đột nhiên thở dài một hơi, uể oải dựa vào ghế, chậm rãi mở mắt.
Bên kia, Mục Lỗi đã phát hiện ra xe của Hạ Viễn Hàng. Hắn vỗ vai Yên Lương Thần, chỉ về phía xe: “Có muốn qua đó chào hỏi không?”
Yên Lương Thần ngẩn người, sau khi nhận thức được đó là xe của ai, cô liền yên lặng vài giây. Sau đó hôn Mục Lỗi một cái, nhấc chân chạy qua đó.
“Cộc cộc cộc...” Cửa sổ xe bị gõ.
Hạ Viễn Hàng đột nhiên mở mắt, một khuôn mặt cười tươi như hoa đang dán lên cửa sổ. Trái tim hắn run lên bần bật, đến cánh tay đang ấn nút kéo cửa sổ cũng run rẩy.
“Chào, đã lâu không gặp.”
Cô cười tươi, thoải mái chào hỏi hắn, cứ như trước kia giữa hai người chưa từng có những chuyện đau lòng kia.
Hạ Viễn Hàng khẽ nhếch môi, cố làm ra vẻ bình tĩnh. “Đã lâu không gặp.”
“Anh đến tham gia lễ tốt nghiệp của tôi ư?”
“Không, tôi đến có chút việc.”
Cô “ồ” một tiếng, sau đó cười nhíu mắt nói: “Nếu đã gặp mặt thì tôi nói luôn cho anh một tin tốt, tôi mang thai rồi. Hạ Viễn Hàng, tôi đã rũ bỏ được quá khứ rồi, cũng đã rất hạnh phúc. Anh cũng phải hạnh phúc đó nhé, cố lên.”
Không đợi hắn trả lời, cô liền vẫy tay, vui vẻ chạy đến bên Mục Lỗi.
Hạ Viễn Hàng vẫn kinh động về tin cô mang thai, lúc phản ứng lại, hắn liền bật cười. Có điều trong đáy lòng vẫn có cảm giác đau đớn không ai hiểu được.
Bọn họ kết hôn bốn năm, cô không hề mang thai. Bác sỹ nói cô không thể mang thai nên cô mới đi làm phẫu thuật cấy phôi thai.
Kết quả, sau khi gả cho Mục Lỗi, cô đã từ bỏ hoàn toàn rồi, nhưng không ngờ lại mang thai.
Đúng là ông trời còn có mắt mà.
Lương Thần...