318
Ngay sân sau, bà Du đang giúp Đổng Lam Yên xử lý những vết thương đầy máu trên tay cô ấy.
Bạch Nhã Hân nhìn thấy hai người đó, liền cười một cách lạnh lùng.
“Ơ, hôm nay tôi mới biết được, thì ra phủ Thiếu Soái chúng tôi lại tiêu tiền để nuôi một đám người nhàn rỗi ngồi phơi nắng như vậy!”
Bà Du vội vàng kéo Đổng Lam Yên đứng dậy chào, “ xin phu nhân thông cảm, tay của Đổng cô nương đã bị thương, tôi giúp cô ấy đơn giản xử lý một chút sẽ khỏi.”
“Đổng cô nương? Phủ Thiếu Soái chúng tôi chỉ có chủ nhân và đầy tớ, cái gọi là Đổng cô nương thật chẳng ra cái gì cả…” Bạch Nhã Hân hứ một tiếng khinh thường, “chẳng lẽ lại là người từ kỹ viện ra, đã nghe quen những người đàn ông ấy gọi là cô nương rồi sao?”
Những lời cay nghiệt khó nghe của cô ta khiến cho vẻ mặt bà Du cứng đơ ra, và sắc mặt của Đổng Lam Yên cũng trở nên trắng bệch, nhưng cô ấy không hề tranh cãi gì cả, chỉ mỉm cười một cách nhẹ nhàng, “phu nhân hạ mình đến nơi bẩn thỉu như thế này, không biết có việc gì không?”
Trên gương mặt Bạch Nhã Hân hiện lên một nụ cười nham hiểm, sau đó tiện tay giũ mạnh chiếc ra giường trên tay, “ tôi đặc biệt rất thích tấm ra giường tơ lụa mà tôi và Quang Thành đã dùng qua trong đêm động phòng hoa trúc, nhưng lại sợ những người hầu kia tay chân thô bạo mà giặt hư nó, nên mới kêu cô giặt sạch nó cho tôi, tôi không cho phép trên đó sót lại một vết máu nào cả, với lại tối nay tôi và Quang Thành còn phải dùng tới nó nữa, mặc kệ cô dùng cách gì, cũng phải giặt sạch và phơi khô nó, sau đó trải lại lên giường cho tôi! Nếu không thì, đừng trách tôi nhẫn tâm trừng phạt cô!”
Trên chiếc gấm vóc thượng hạng màu hồng nhạt có thêu cặp đôi long phụng ấy, rãi đầy những vết máu li ti.
Mỗi một vết máu, như những cái gai đâm sâu vào mắt của Đổng Lam Yên, trái tim cô ấy như bị lửa đốt, khiến cô ấy bất giác nhớ lại cảnh trước cửa phòng của họ đã phát ra những âm thanh làm tình chói tai đó.
Trái tim cô ấy như từ từ nứt ra một lỗ hở, và máu đã không ngừng tuôn trào ra từ lỗ hở đó, khiến cô ấy đau đến nỗi gần như nghẹt thở…
Bà Du nhìn thấy tay của Đổng Lam Yên bị thương như vậy, liền nhẹ nhàng nói, “ tay của cô ấy đã bị thương rất nặng, thấm vào nước e rằng sẽ bị nhiễm trùng, nếu phu nhân không chê, thì hãy để tôi giặt cho, bảo đảm sẽ khiến phu nhân hài lòng.”
Vừa dứt lời, Bạch Nhã Hân liền tiến tới cho bà ấy một bạt tai thật mạnh vào mặt.
“Người đâu, hãy đánh 20 cái vào miệng bà ấy cho ta! Mệnh lệnh của chủ nhân, mà một người đầy tớ như ngươi cũng dám mặc cả sao?”
Tất cả các người hầu đều đứng ngớ người ra đó.
Ngay cả Thiếu Soái trước giờ đều lễ phép, khiêm nhường với bà Du, thậm chí là vô cùng kính trọng, vậy mà vị phu nhân mới này không ngờ lại còn dám đánh bà ấy?
Nhìn thấy con người hầu theo sát Bạch Nhã Hân tiến về phía trước tay năm tay mười mà quát thật mạnh những cái bạt tai vào bà Du tuổi tác đã cao như vậy, tất cả mọi người ngay cả thở mạnh cũng không dám thở.
Đổng Lam Yên vô cùng căm phẫn, cô ấy bắt lấy tay con người hầu ấy, trợn mắt lên nhìn về Bạch Nhã Hân, “phu nhân có biết rằng bà Du và mẹ của Ngũ gia có tình cảm tốt như chị em không? Không biết khi Ngũ gia nhìn thấy bà Du bị đánh đến như vậy, thì sẽ đồng tình với phu nhân, hay là sẽ trách phạt phu nhân đây?”
Quả nhiên, lời nói của cô ấy khiến cho sắc mặt Bạch Nhã Hân liền thay đổi .
Nói không sợ thì là giả đó…
Nhưng kêu một đại tiểu thư cao quý như cô ta đi xin lỗi một người hầu, dù cho người hầu đó là người của mẹ Lục Quang Thành đi chăng nữa, cô ta vẫn không làm được!
Vì vậy, cô ta đã trút hết toàn bộ cơn giận đó, lên trên người của Đổng Lam Yên…
Cô ta liền giương tay lên và cho Đổng Lam Yên một cái bạt tai vang dội.
Lúc sớm đã phải chịu cái bạt tai tàn bạo của Lục Quang Thành, khiến cho gò má Đổng Lam Yên đến giờ vẫn còn sưng tấy lên, giờ đây lại còn phải chịu thêm một bạt tai trước mắt nữa, cô ấy cảm thấy mắt phải của mình gần như không thể mở lên nỗi…
“Ai cho cô cái gan để giáo huấn tôi vậy, tôi đường đường là một Thiếu Soái phu nhân, cũng không có quyền trừng trị mấy người hầu này sao? Cô bây giờ lập tức đi giặt sạch cái ra giường đó cho tôi, ngoài ra, tấm gấm vóc kia nhất định phải giặt bằng nước lạnh, nếu còn lưu lại vết máu nào trên đó, hôm nay tôi sẽ phế đi đôi tay vô dụng này của cô!”
Vào thời gian lạnh nhất của mùa đông, Đông Lam Yên vừa mới bị sẩy thai được một tháng mà đã phải quỳ trên mặt đất lạnh cóng, dùng đôi tay đầy rẫy vết thương của mình, giúp Bạch Nhã Hân giặt tấm ra giường trong thao nước lạnh cóng…
Nước lạnh thấu xương, không những khiến đôi tay cô ấy dần dần bị tê cóng, mà ngay cả phần bụng dưới của cô ấy cũng bắt đầu co giật lên.
Những vết máu trên tấm ra giường ấy giặt mãi vẫn không sạch, mà những vết thương trên đôi tay cô ấy lại rướm máu ra và dần dần thấm vào tấm ra giường ấy…
Tóc tai cô ấy rối bù, gò má thì sưng tấy lên, đôi mắt thì đờ đẫn.
Cơ thể đung đưa dường như có thể ngất đi bất cứ lúc nào, trông cả con người cực kỳ thảm hại.
Mặc dù thảm hại như vậy, nhưng khí chất tao nhã thanh thoát vốn có trong cô ấy, vẫn khiến cho Bạch Nhã Hân như bị cái gai đâm sâu vào trong mắt vậy!
Vừa nghĩ đến cô ấy từng đê tiện phóng đãng nằm dưới cơ thể của Lục Quang Thành mà lấy lòng anh ấy, hơn nữa không những mang qua con của anh ấy, mà còn dám để lại dấu răng suồng sã trên bờ vai anh ấy như vậy, Bạch Nhã Hân đã bị sự đố kỵ và sự phẫn nộ làm cho đầu óc hồ đồ!
Đi chết đi, con tiện nhân!
Dám cướp người đàn ông của tôi à?
Tôi sẽ giết chết cô đơn giản như là giẫm chết một con kiến vậy!
Cô ta bỗng nhiên xông đến trước mặt Đổng Lam Yên, bưng một thao nước bên cạnh lên, cứ thế mà giội cả thao nước từ trên đầu Đổng Lam Yên…