Truyện Không Tên Số 26

Chương 7




317

Bạch Nhã Hân đuổi theo Lục Quang Thành trở về phòng, đúng lúc gặp ngay anh ấy đang cởi chiếc áo sơ mi đã bị vấy bẩn ra và chuẩn bị thay chiếc áo mới lên, cô ta lập tức giúp anh ấy cầm chiếc áo mới lên, đôi mắt say đắm và nhẹ nhàng vuốt ve lên lồng ngực cường tráng và rắn chắc của anh ấy.

Người đàn ông này, không những có một khuôn mặt gần như hoàn mỹ, mà còn có một cơ thể cường tráng anh dũng của một người lính phải có, mỗi một động tác tay chân của anh ấy đều thể hiện sự quý phái và sự uy quyền hoàn toàn có thể khiến nữ giới mê mẫn.

Hơn nữa, người đàn ông này hoàn toàn khác với những người đàn ông khác, anh ấy chưa bao giờ ra vào những nơi trăng gió, còn công khai nói rõ cả đời này chỉ cưới một người vợ và không nạp thêm thiếp, điều này càng khiến cho anh ấy trở nên sạch sẽ và quyến rũ hơn.

Vì vậy, cô ta cũng giống như những người phụ nữa khác, khi lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy, đã yêu anh ấy đến nỗi không thể tự giải thoát ra được.

Nhưng cho dù cô ta là con gái của nhà họ Bạch nổi tiếng giàu nhất năm tỉnh Giang Bắc, có một vẻ đẹp không ai sánh bằng đi chăng nữa, anh ấy cũng không bao giờ giống như những người đàn ông khác, chỉ mới lần đầu tiên gặp mặt thì ánh mắt đã hiện ra vẻ ngưỡng mộ và còn nhiệt tình với cô ta, bất luận cô ta lấy lòng anh ấy như thế nào đi chăng nữa, thì trong đôi mắt lạnh lùng của anh ấy, cũng chưa từng có một ánh mắt khác biệt nào đối với cô ấy cả.

Ngay lúc cô ta đang ủ rủ và không can tâm vì anh ấy mà ngày đêm sốt ruột, thì bỗng nghe được một tin vui từ cha cô ta, rằng anh ấy lại chủ động nói ra muốn cưới cô ta làm vợ…

Bạch Nhã Hân hoàn toàn không thể hình dung được tâm trạng lúc đó!

Cô ta chỉ cảm thấy, cả đời này, nếu như có thể trở thành người phụ nữ của anh ấy, cho dù bắt cô ta phải chết, thì cũng không có gì phải hối tiếc cả.

Đặc biệt là sau đêm hôm qua, cô ta đã sâu sắc cảm nhận được khí thế hùng mạnh , tràn đầy sự dũng mãnh và ham muốn chiếm hữu của anh ấy, tuy rằng lần đầu tiên của cô ta đau đến nỗi như muốn chết đi sống lại, nhưng trái tim cô ta, đã rất hài lòng, rất ngọt ngào…

Bởi vì, người đàn ông hoàn hảo đó, đời này kiếp này, đều chỉ thuộc về một mình Bạch Nhã Hân mà thôi!

Với cái suy nghĩ như thế này, khiến cho bên trông cơ thể của Bạch Nhã Hân nóng bừng lên, cô ta không thể nhịn được mà cuối đầu xuống, thầm gợi tình mà hôn lên cơ ngực của anh ấy, đôi tay để trên lưng anh ấy, cứ thế mà vuốt ve…

Nhưng không ngờ anh ấy lại không như đêm qua điên cuồng mà đè cô ta xuống, trái lại một tay đã đẩy cô ta ra.

“Quang Thành?” Đôi mắt hoang mang của cô ta nhìn vào anh ấy.

Tâm trạng không được tốt của anh ấy, hiện lên vẻ mặt lạnh nhạt, “anh còn có việc.”

Ý thức được sự mất kiểm soát của mình, Bạch Nhã Hân liền nở nụ cười tỏ ra vẻ thanh cao hiểu chuyện, “em chỉ là muốn giúp anh hả giận thôi… Quang Thành, em xin lỗi.”

Lục Quang Thành chỉ lắc đầu nhẹ một cái, ngay cả một câu anh ấy cũng lười không muốn nói.

Bạch Nhã Hân nhanh chóng giúp anh ấy thay đồ, nhưng vì nhìn thấy một dấu răng bị bầm tím ngay trên bờ vai bên phải của anh ấy, nên cô ta đã đơ người ra đó.

Mặc dù đêm qua họ đã làm tình rất kịch liệt , nhưng cô ta chắc chắn khẳng định rằng, bản thân mình tuyệt đối không hề cắn trên vai anh ấy và để lại một dấu răng sâu như vậy…cô ấy làm gì có cái gan lớn như vậy?!

Lục Quang Thành hiển nhiên không hề hay biết cô ta đang nghĩ gì, nhìn thấy cô ta ngừng tay lại, anh ấy liền nhanh chóng tự mặc áo vào, trong nháy mắt đã vung cửa ra mà rời khỏi.

Bạch Nhã Hân nhìn vào cánh cửa đã bị đóng lại, trong đầu toàn hiện lên những hình ảnh của dấu răng đó…

Đêm qua anh ấy đã điên cuồng đòi cô ta không dưới ba bốn lần, cho dù anh ấy có khoẻ mạnh đến cỡ nào, cũng không thể tiếp tục ra ngoài kiếm người phụ nữ khác mà chơi tiếp, vả lại lúc sáng sớm tỉnh dậy anh ấy rõ ràng vẫn còn ngủ bên cạnh cô ta mà! Vậy là, dấu răng đó nhất định là của một đêm nào đó trước lúc họ cưới nhau, là của người phụ nữ nào đã để lại trên người anh ấy!

Cô ta tin rằng anh ấy tuyệt đối sẽ không kiếm những loại phụ nữ không sạch sẽ, vậy là… lại là còn tiện nhân Đổng Lam Yên gần quan được ban lộc đó sao?

Khi vừa nghĩ đến Đổng Lam Yên rất có khả năng là người phụ nữ đầu tiên của Lục Quang Thành, thậm chí là người phụ nữ duy nhất của anh ấy trước cái đêm hôm qua anh ấy đã đòi cô ta và trong những ngày tháng dài đằng đẵng trước đó, Ngọn lửa đố kỵ trong lòng Bạch Nhã Hân gần như muốn đốt cháy cả căn phòng!

Cô ta xoay người lại nhìn xuống những vết máu trinh nữ thuần khiết của mình trên tấm ra giường, vẻ mặt giận dữ mà kéo nó xuống, sau đó mang theo cơn giận, đi về hướng sân sau của phủ Soái…

Đổng Lam Yên, xem tôi hôm nay làm sao không giết chết cô!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.