Truyện Không Tên Số 26

Chương 5




315

Trời vẫn chưa sáng, Đổng Lam Yên đã bị mụ bà nổi giận linh đình chửi mắng và lôi dậy.

Đầu cô ấy đau đến nỗi như sắp bị nổ tung vậy, và cô ấy phát hiện ra mình vẫn nằm ở nhà củi, nếu như không phải phần bụng và thân dưới khiến cô ấy cảm thấy khó chịu, thì cô ấy gần như tưởng rằng trận hành hạ của đêm qua, chỉ là một cơn ác mộng kinh khủng mà thôi.

Vì vậy, cô ấy thật sự đã bị người khác làm nhục rồi sao…

Nhận thức này khiến nước mắt cô ấy lập tức tuôn trào.

Trước đó cô ấy từng nghe nói, trong phủ có một số nam đinh không chịu được sự cô đơn nhưng lại không có tiền đi kỹ viện, nên thỉnh thoảng đã cưỡng hiếp những người hầu nữ trong phủ. Tuy rằng những việc này trong phủ Soái đã được ra lệnh cấm rõ ràng, nhưng những người phụ nữ đã bị làm nhục ấy làm sao mà dám lên tiếng rêu rao, họ chỉ còn có thể chịu đựng nỗi đau mà chấp nhận số phận.

Nhưng giờ đây, sự việc này lại rơi vào cô ấy…

Đổng Lam Yên bịt miệng lại mà khóc nức nở.

Cho dù là Lục Quang Thành đã không cần cô ấy nữa, cô ấy cũng chưa từng nghĩ đến sẽ xảy ra quan hệ với người đàn ông khác, huống hồ là bị nam đinh cưỡng hiếp…

Vị mặn của nước mắt, từng giọt từng giọt rơi xuống ngón tay bị dây đàn cắt đứt ấy, khiến cho cô ấy đau ray rứt…

Nhưng cô ấy vẫn kịp có thời gian để đau buồn, thì đã bị người khác lôi ra ngoài.

Chặt củi, thêm củi vào bếp lò, nấu cơm…và sau đó lại bị Bạch Nhã Hân ra lệnh gọi đích danh đi đến sân trước để hầu hạ bữa sáng.

Bạch Nhã Hân ăn mặc xinh đẹp, sắc mặt hồng hào,toàn thân gần như được khoác trên người Lục Quang Thành, và được Lục Quang Thành ôm xuống lầu thang.

Đổng Lam Yên lập tức cuối đầu xuống, giấu đi ánh mắt.

Cho dù là chỉ nhìn thêm một chút nữa thôi, trái tim cô ấy e rằng cũng sẽ bị chia năm xẻ bảy...

“Mời Ngũ gia và phu nhân dùng bữa.”

Đổng Lam Yên cẩn thận bưng chén đến trước mặt hai người.

Ánh mắt Lục Quang Thành, khi cô ấy để lộ ra vết thương trên ngón tay, đã nhẹ nhàng lướt quá.

Ánh mắt sắc bén của Bạch Nhã Hân đã bắt gặp vẻ mặt lúc đó của anh ấy, trong lòng nảy sinh sự đố kỵ như một cây cỏ dại đang sinh trưởng vậy, cô ta bỗng nhiên đạp mạnh lên chân của Đổng Lam Yên đang đưa bữa ăn đến cho cô ta, tay của Đổng Lam Yên liền giật mạnh, Bạch Nhã Hân nhân tiện va vào chén cháo nóng hổi ấy, làm đổ xuống tay của mình.

“A…Quang Thành… đau quá…”

Bạch Nhã Hân rưng rưng nước mắt hoảng hốt kêu lên, Lục Quang Thành đang cuối đầu xuống ăn cháo không nhìn thấy đã xảy ra chuyện gì cả, lúc ngẩng đầu lên nhìn, thì nhìn thấy vẻ mặt của hai người phụ nữ ấy đều đau khổ như nhau, khiến cho anh ấy có đôi chút ngơ ngác.

Ánh mắt anh ấy không kìm lòng nổi mà nhìn chăm chăm vào gương mặt Đổng Lam Yên vì sự đau đớn mà trở nên nhăn nhó.

“Quang Thành, tay của em…tay của em bị phỏng nổi ra bọt nước rồi!”

Tiếng kêu của Bạch Nhã Hân khiến cho Lục Quang Thành bừng tỉnh, anh ấy liền bế cô ta lên đi dội nước lạnh vào chỗ phỏng ấy, đồng thời dịu dàng an ủi, “Đừng sợ, có anh đây!”

Nước mắt khiến cho tầm nhìn của Đổng Lam Yên lờ mờ mà nhìn theo bóng lưng của anh ấy.

Sự dịu dàng đó của anh ấy…

Không lâu về trước, chỉ dành cho một mình cô ấy…

Nhưng giờ đây, đừng nói là anh ấy đã không cần cô ấy nữa, cho dù là anh ấy vẫn cần, thì với một cơ thể đã bị dấy bẩn của cô ấy, đã không còn xứng đáng nữa rồi…

Cô ấy cố kìm nén nỗi đau trong lòng, lập tức thu dọn tàn cuộc, sau đó liền nghe thấy âm thanh nghẹn ngào của Bạch Nhã Hân phát ra.

“Quang Thành, anh đừng giận, em không tin cô ấy là cố ý đâu…chắc có lẽ do cô ấy mới mất đi đứa con tinh thần chưa ổn định lắm nên mới sơ ý làm phỏng tay em thôi… anh đừng trừng phạt cô ấy nữa, bỏ qua đi…”

Đổng Lam Yên không thể chịu được mà nhếch mép lên cười gượng vì không thể làm gì được.

Sự sắc bén của những mảnh chén vụn ấy đã không cẩn thận cắt đứt lòng bàn tay cô ấy, từng giọt từng giọt máu đỏ tươi nhỏ xuống chén cháo trắng như sữa ấy, khiến cô ấy lóa mắt kinh sợ.

Nếu Lục Quang Thành nhìn thấy cảnh này nói không chừng, sẽ có một cảm giác khó chịu tích tụ trong lòng…

Anh ấy sẽ còn vì người phụ này mà đau lòng?

Cả đời Lục Quang Thành, chỉ duy nhất đối với mình cô ấy gật qua đầu, tỏ qua tình, lập qua lời thề…

Anh ấy từng xem cô ấy là châu báu trong cuộc đời mình!

Còn cô ấy thì sao, cô ấy lại còn chà đạp lên trái tim chân thành của anh ấy, một lần lại một lần mà vô tình nghiền nát nó cho đến khi trở thành những mảnh vụn…

Lần đầu gặp mặt của 12 năm trước, từ lúc anh ấy mới biết yêu là gì thì đã nhận định rằng, cô ấy chính là người phụ nữ mà anh ấy muốn, mỗi một nụ cười , mỗi một cử chỉ tay chân của cô ấy đều là dáng vẻ khiến anh ấy ngưỡng mộ, thế là anh ấy hết sức dịu dàng mà che chở cô ấy, kiên nhẫn chờ đợi cô ấy trưởng thành…

Những năm tháng luôn bên nhau ấy, có lẽ là khoảng thời gian hạnh phúc nhất ấm áp nhất trong cuộc đời anh ấy…

Nhưng hạnh phúc của anh ấy, đã hoàn toàn kết thúc vào 8 năm trước, cái năm mà cha mẹ cô ấy qua đời.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.