Truyện Không Tên Số 26

Chương 3




313

Đổng Lam Yên không biết mình còn sống, hay là đã chết rồi.

Cô ấy chỉ biết cơ thể mình càng ngày càng nhẹ, có lẽ là do máu đã chảy cạn hết rồi,nên cô ấy cảm thấy mình như đang bay lơ lửng trên không vậy…

“Yên Nhi?”

“Em đây, Ngũ gia.”

“Sau này đừng gọi anh là Ngũ gia nữa, gọi anh là anh Thành đi.”

“Anh… Thành…Không được, ba sẽ trách em vô lễ đó!”

“Ha ha, ngốc à. Không lẽ nhất định phải đợi anh đem sính lễ qua rước dâu, thì em mới chịu thay đổi cách xưng hô sao?”

“Cái, cái gì? Ngũ gia đừng có nói bậy…”

“Cô ngốc này, anh luôn đợi em trưởng thành, đợi em làm cô dâu của anh đó…anh sẽ không giống như những người khác, có nhiều phụ nữ như vậy, cả đời anh chỉ cần có một mình em…”

…..

Đổng Lam Yên cười thầm lên một tiếng.

Chắc có lẽ cô ấy thật sự đã chết rồi.

Nếu không thì cô ấy sao có thể nhìn thấy một thiếu niên thanh nhã của nhiều năm về trước, đang nâng gương mặt đỏ như ráng chiều của cô ấy, đồng thời thì thầm tuyên thệ bên tai cô ấy…

Chỉ vì một câu tuyên thệ khắc ghi trong lòng ấy, mà cô ấy đã ngớ ngẩn đợi chờ suốt 12 năm…

Cho dù có tuyệt vọng đến mấy cô ấy cũng có thể cắn răng chịu đựng, những lần đại nạn không chết, chống đỡ cô ấy sống lại, tất cả cũng chỉ vì câu nói đó của anh ấy…

Nhưng giờ đây lại đợi được anh ấy cưới một người phụ nữ khác, và buộc cô ấy phải chết…

Cô ấy không trách anh ấy.

Anh ấy là một Thiếu Soái chỉ huy Giang Bắc, tạo phúc cho nhân dân, thậm chí sau này có thể trở thành một nhân vật nổi tiếng thống nhất thiên hạ và thay đổi triều đại, anh ấy sao có thể cưới một cô nhi không nơi nương tựa như cô ấy được!

Là do cô ấy quá ngu ngốc, không ngờ lại tin một lời nói đùa thời thiếu niên của anh ấy.

Cô ấy chỉ biết cười và cười, nhưng trong khóe mắt lại bắt đầu rơi lệ…

Vậy thì chết thôi…

Chết rồi sẽ không còn chướng mắt anh ấy nữa, và cũng sẽ không còn đau khổ nữa.

Chết rồi thì có thể gặp lại cha mẹ mà xưa kia từng ngày trông đêm ngóng, và còn đứa con tội nghiệp của cô ấy, có thể đoàn tụ rồi…

Trong không gian lơ lửng ấy, đột nhiên phát ra một giọng trầm của một người đàn ông đã kéo lại linh hồn xa xôi của cô ấy trở về.

“Cái chết của cha mẹ cô, hoàn toàn không phải do tai nạn. Nếu không muốn báo thù thì, cô cứ việc chết đi.”

Cô ấy liền bị câu nói đó làm cho kinh ngạc.

Ý chí muốn sống đó đang dần dần trổi dậy.

Hai nắm tay của cô ấy vốn đã không còn chút sức lực nào, nhưng cô ấy vẫn cố gắng từ từ mà siết chặt lại…

Khi Đổng Lam Yên mở mắt ra, dường như đã nhìn thấy ánh mắt chứa đầy sự lo lắng và đau khổ của Lục Quang Thành.

Nhưng khi tầm nhìn dần dần rõ nét hơn, thì gương mặt lạnh lùng vô tình của anh ấy lại ngày càng rõ ràng hơn, lúc đó cô ấy mới biết được rằng, mình lại hoang tưởng nữa rồi.

“Không giả chết nữa à?”

Lục Quang Thành lạnh lùng cười một cách châm biếm.

Đôi mắt trống rỗng của Đổng Lam Yên nhìn thằng vào anh ấy, trong cổ họng chứa đầy hơi thở mùi tanh của máu.

“Tôi đã quen biết Ngũ gia được 12 năm , cận thân hầu hạ Ngũ gia cũng đã được 4 năm, sau nhiều năm như vậy, Ngũ gia chán ghét tôi cũng là chuyện thường tình...Nhưng Ngũ gia đuổi tôi đi là được rồi, tại sao…”

Khi nghĩ đến cốt nhục mà mình xem như là bảo bối ấy lại chết thảm như vậy, sự đau buồn của Đổng Lam Yên lại dâng trào lên, khiến cho thân dưới của cô ấy lập tức tuôn ra một dòng máu tươi.

“Tại sao phải...giết chết con...của em…”

Cô ấy cố chịu đựng nỗi đau dữ dội ấy, lấy hơi thật sâu và thở ra liên tục, nước mắt không ngăn được mà chảy xuống.

Dáng vẻ bi thảm và tuyệt vọng của cô ấy, khiến cho trái tim Lục Quang Thành co thắt lại…

Anh ấy hít một hơi thật sâu, sau đó cười một cách lạnh lùng và nói, “không phải cô đã nói rồi sao, đó là con của cô, liên quan gì đến tôi?”

Đổng Lam Yên sửng sốt trợn mắt to ra, chưa kịp mở miệng ra nói đã bị Lục Quang Thành chặn họng lại.

“Lão Từ nói, cái thai này vẫn chưa được một tháng, mà tôi đã đi công tác một tháng rưỡi, cô giải thích như thế nào?”

Đổng Lam Yên hết sức kinh hãi, liều mình bắt lấy Lục Quang Thành và bóp chặt đôi tay của anh ấy, gồng mình thốt lên, “Không…thể...nào...”

“Ha ha, cô nghi ngờ y thuật của lão Từ sao? Vậy có người trong phủ báo cho tôi rằng, lúc tôi không có ở đây, cô đã có mấy đêm không về phủ, cũng là giả sao?

“Ơ...”gương mặt Đổng Lam Yên chuyển sang màu đỏ tím, không còn sức để phát ra tiếng.

Lục Quang Thành một tay xách cô ấy lên và quăng xuống chân giường, ngay sau đó liền cầm điểm tâm từ trên bàn lên, ném xuống đất một cách bạo lực, và vừa dùng chân nghiền nát chúng, vừa nhìn cô ấy cười một cách lạnh lùng.

“Mê man giả chết mười mấy ngày liền, mà khi người tình cô vừa đến thăm, thì cô đã lập tức tỉnh dậy rồi? Vậy thì mau ngồi dậy, mà ăn hết những điểm tâm của người tình cô mang đến cho cô này, như vậy thì sẽ nhanh chóng khỏe lại thôi, ha?”

Đổng Lam Yên nhìn xuống những chiếc bánh hoa quế và trà gừng đã bị anh ấy giẫm nát ấy, thì biết ngay đó là của người bạn đồng hương khiêm ân nhân cứu mạng của cô ấy Phùng Nguyên mang đến, đó là những điểm tâm quê nhà mà cô ấy thích nhất.

8 năm trước, cô ấy mất đi cha mẹ và trở thành cô nhi, sau đó ngớ ngẩn dựa vào lời nói của Lục Quang Thành, mà ở lại ngôi nhà tối tăm lạnh lẽo đó, đợi chờ anh ấy đến rước cô ấy đi, cô ấy không bao giờ quên được, vẻ mặt dứt khoát của Lục Quang Thành lúc 20 tuổi đã ôm 14 tuổi của cô ấy vào lòng và nói “anh sẽ chăm sóc cho em một đời được chu toàn”…

Cô ấy tin tưởng anh ấy như vậy, khổ sở chờ đợi anh ấy suốt hai ngày hai đêm nhưng vẫn không thấy bóng dáng anh ấy đâu cả, chỉ đợi được một đám thổ phỉ chạy tới, ngay khi cô ấy sắp bị đám thổ phỉ làm nhục, thì Phùng Nguyên đi ngang qua thấy vậy liền không tiếc mạng sống mà cứu cô ấy đi. Nỗi đau bị mất đi người thân và nỗi đau bị hành hạ ấy khiến cho cô ấy bị ngã bệnh, sau khi tỉnh lại thì đã bị Phùng Nguyên dẫn về quê nhà Giang Nam rồi…

Thời kỳ đang loạn lạc, một cô gái như cô ấy muốn quay về Giang Bắc sẽ vô cùng khó khăn! Cô ấy đã gửi vô số lá thư cho anh ấy, ngày nhớ đêm mong mà đợi anh ấy đến Giang Nam rước cô ấy...

Nhưng cô ấy đã ròng rã đợi anh ấy suốt 4 năm trời, cũng không đợi được bóng dáng của anh ấy...

Sự nhớ nhung mòn mỏi ấy, cuối cùng cũng khiến cô ấy quyết định, cho dù phải mất đi mạng sống cũng phải tiến về Bắc tìm anh ấy…

Và khi cô ấy không tiếc mạng sống mà trở về trên con đường đầy trắc trở, cuối cùng cũng tìm tìm được anh ấy, ánh mắt anh ấy khi nhìn thấy cô ấy lạnh lùng như một người lạ vậy, ngay sau đó anh ấy liền xé rách quần áo của cô ấy, thô bạo và tàn nhẫn mà chiếm lấy cô ấy…

Sau khi trở thành người phụ nữ của anh ấy, cô ấy đã ở lại trong phủ dưới một thân phận ngượng ngùng như vậy, thấm thoát đã 4 năm. Trong thời gian 4 năm ấy, anh ấy ngoài việc điên cuồng mà đòi cơ thể cô ấy ra, thì anh ấy ngay cả vài câu cũng chẳng thèm nói với cô ấy.

Cô ấy chỉ nghĩ rằng anh ấy là vì sự qua đời của Đại Soái nên bị gánh nặng đè lên vai, cộng thêm sự lo lắng hết lòng với thời thế hỗn loạn này, nên đã đối xử với cô ấy không còn dịu dàng và chu đáo như trước nữa. Nào ngờ anh ấy lại xem cô ấy thấp hèn vô đối như vậy, lại còn nghi ngờ sự trung thành của cô ấy…

“Ngũ gia đừng giận, giận dữ sẽ có hại cho sức khỏe đó...Ngũ gia muốn em làm gì, thì em làm theo. Như vậy có được không?”

Trái tim Đổng Lam Yên tan nát, mỉm cười với đôi mắt không hồn, phịch một tiếng ngã quỵ xuống đất, tay run rẩy mà lượm những điểm tâm đã bị anh ấy giẫm đạp lên, ra sức mà nhét vào miệng mình…

Cho dù bị nghẹn đến nỗi không ngừng nhợn ra, đôi tay cô ấy vẫn không ngừng dùng sức mà nhồi nhét vào trong miệng, dường như chỉ cần làm cho cơ thể càng đau đớn, thì mới có thể làm giảm đi nỗi đau cực độ của trái tim cô ấy…

Dáng vẻ của cô ấy khiến cho ngọn lửa trong lòng Lục Quang Thành vốn đang rực cháy, giờ đây càng bùng cháy điên cuồng hơn.

Đường đường là đầu bếp của phủ Soái làm ra những điểm tâm, cũng không bằng tên giang phu của cô ấy mang đến?

“Tiện nhân, cô thích cái tên họ Phùng đó đến như vậy à?”

Anh ấy đưa chân lên liền đá một phát, khiến cô ấy văng ra vách tường.

Anh ấy vừa nói vừa bóp lấy cổ cô ấy, bắt cô ấy phải nôn ra lại những điểm tâm mà cô ấy đang nuốt vào, âm thanh nghiến răng ấy thật khiến người khác phải lạnh run người.

“Cô tưởng tôi không biết là cô theo tôi 4 năm nay, là có ý đồ riêng sao, thân xác thì nơi này mà trong lòng thì hướng về nơi khác sao? Rất tiếc, cả đời này, cho đến khi chết, cô cũng không có cơ hội ở bên hắn ta đâu! Ha ha, người phụ nữ mà bổn Soái đã chơi qua, bổn Soái thà rằng chính tay giết chết, cũng tuyệt đối không cho người khác có được! Người họ Phùng đó…trước sau gì bổn Soái cũng sẽ chính tay bắn chết đôi cẩu nam nữ nhà ngươi!”

Sự sỉ nhục ăn không nói có ấy, khiến cho lồng ngực và phần bụng của Đổng Lam Yên như muốn tuôn máu ra vậy…

Nhưng sau khi dòng máu ấy đã tìm được vết thương hở và tuôn trào ra ngoài, đôi mắt cô ấy liền tối sầm lại, đã không còn nhìn thấy khuôn mặt mà cô ấy yêu thương nhưng lại khiến trái tim cô ấy tan vỡ…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.