3116
Lục Quang Thành không phải một mình đến kiểm tra thi thể.
Tự nói rằng đã ăn phải chất độc của Đổng Lam Yên, làm hại đến thai nhi khiến mình không dậy nỗi giường là Bạch Nhã Hân, không ngờ lại cùng anh trai và chị dâu theo đến đây.
Lục Quang Thành vô cùng dịu dàng, ôm ngang bụng cô ấy vào lòng suốt chặng đường, từ từ bước đến.
Người Đổng Lam Yên không một cử động nằm sấp trên nền nhà lạnh băng của sân sau, màu đỏ đậm và màu đỏ tươi của máu pha lẫn với nhau trên lưng áo và phần mông cô ấy, khiến cho mọi người không dám nhìn thẳng vào.
Lục Quang Thành nhẹ nhàng buông Bạch Nhã Hân ra, và bước đến chỗ Đổng Lam Yên, đôi giày ủng của anh ấy không hề nể tình mà đá cho Đổng Lam Yên trở mình, khi mọi người nhìn vào Đổng Lam Yên bị phủ đầy máu kia thì đã sớm không nhận ra diện mạo khuôn mặt của cô ấy, và bất giác phát ra tiếng khóc thút thút…
Lục Quang Thành ngồi xổm người xuống, kiểm tra hơi thở cô ấy.
Sau đó anh ấy đứng dậy, lạnh lùng nhìn mọi người nói, “Đổng Lam Yên chết không đáng tiếc, lập tức lôi ra khỏi phủ, vứt xác ngoài đồng hoang. Hôm nay giết một người để làm gương cho mọi người thấy, sau này nếu ai còn dám nảy sinh lòng hiểm ác với phu nhân, thì sẽ có kết cục như thế này.”
Mọi người đều gật đầu lia lịa, và không dám nhìn tiếp nữa.
Bạch Nhã Hân yếu đuối tựa vào lòng Lục Quang Thành, khóc thút thít, “vốn không muốn để anh trừng trị cô ấy nặng đến như vậy, dù sao cô ấy cũng từng hầu hạ qua anh…Hay là, đem cô ấy đi chôn đi, nếu cứ để vậy mà cho dã thú móc hết tim gan ra, em thật sự không nhẫn tâm…dù gì thì cũng từng là chị em…”
Anh trai và chị dâu nhà họ Bạch liên tục lắc đầu, và sau đó chị dâu nói, “người em của tôi là vậy, luôn rất lương thiện…”
Lục Quang Thành bế Bạch Nhã Hân lên, giọng nói dịu dàng, “em cứ việc dưỡng tốt cái thai này, còn những việc khác em không cần bận tâm. Nếu như anh đã có em rồi, thì sau này nhất định cũng sẽ không kiếm người phụ nữ khác, và em cũng không cần lo lắng sẽ có người tranh sủng gì đó muốn làm hại em nữa.
Bạch Nhã Hân cười ngượng ngùng, sau đó vòng tay qua cổ và ôm chặt lấy anh ấy.
Anh trai không ngừng gật đầu, khen ngợi không ngớt, chị dâu thì chua xót lườm qua chồng của mình, “chừng nào anh mới chịu học theo Thiếu Soái, mà đuổi hết những người vợ lẻ ra khỏi nhà đây!”
Anh trai liền trợn mắt nhìn cô ta, cô ta lập tức ỉu xìu mà im miệng lại.
Những người đó đã nhanh chóng rời khỏi, dường như cái thi thể dưới đất này, và cảnh bi kịch này, hoàn toàn không hề tồn tại…
Mạng sống con người, từ khi sinh ra đã có sự phân biệt cao quý và thấp hèn, từ trước đến giờ vẫn vậy.
Tất cả người hầu nhìn thấy cảnh này đều thương xót cho số phận mình, sau đó tất cả giải tán trong vẻ u ám.
Chỉ có bà Du ở lại, vừa nhẹ nhàng dùng tay giúp Đổng Lam Yên lau đi những vết máu trên mặt, vừa đau khổ khóc thầm.
Triệu Đình than thở một hơi dài, sau đó chỉ huy hai nam đinh đem Đổng Lam Yên lôi ra ngoài, rồi nhìn qua bà Du, “Ngũ gia nói, tuổi tác bà Du đã cao, không thích hợp ở lại trong phủ lao lực như vậy. Nếu như bà đồng ý rời khỏi phủ, thì Ngũ gia nhất định sẽ thu xếp ổn thoả cho bà. Mà nếu như bà không đồng ý, thì Ngũ gia cũng không miễn cưỡng.
Bà Du vì cái chết thê thảm của Đổng Lam Yên mà vô cùng tuyệt vọng với phủ Thiếu Soái và người phu nhân mới độc ác không ai bằng này, không hề có một chút do dự mà gật đầu đồng ý ngay, “xin Triệu sĩ quan bẩm báo lại cho Ngũ gia, tôi đồng ý rời khỏi phủ, và sẽ không quay lại!”
Tối hôm đó, dưới sự giám sát của Triệu Đình, xác của Đổng Lam Yên đã được vứt ở đồng hoang phía nam ngoại thành, còn bà Du và bác sĩ Từ đều cáo lão rời khỏi phủ Thiếu Soái.
Bạch gia đối với cách làm này của Lục Quang Thành vô cùng hài lòng, nên cha mẹ Bạch Nhã Hân đã đích thân đến nhà bày tỏ sự cám ơn, sau đó hai gia đình cùng nhau uống rượu và trò chuyện vui vẻ, cùng trải qua một buổi tối cực kỳ vui mừng.
Rượu quá ba tuần, Lục Quang Thành sau khi tiễn Bạch gia đi về , và tiếp tục nén tính khí lại dỗ cho Bạch Nhã Hân ngủ, sau đó anh ấy liền trở về phòng sách và ngồi yên lặng một mình.
Anh ấy như một pho tượng điêu khắc vậy, đôi mắt nhìn thẳng ra ngoài cửa sổ, không một cử động gì.
Không ai có thể nhìn thấy, trong đôi mắt đen kịt còn hơn cả màn đêm của anh ấy, có những giọt nước lấp lánh…
Cô ấy đi rồi.
Cô ấy khiến quãng đời còn lại của anh ấy, Mãi mãi sống trong tăm tối…
Triệu Đình đột nhiên đẩy cửa đi vào, đôi tay dâng lên một mảnh giấy đã được gấp lại.
“Ngũ gia, đây là của bác sĩ Từ nhờ tôi mang đến cho người.”
Lục Quang Thành từ từ mở nó ra, vẻ mặt vốn bị tê liệt ấy, đột nhiên thay đổi, khi đọc được những chữ viết trên mảnh giấy đó!
Ngay sau đó, anh ấy lại lúc cười lúc khóc, nhẹ nhàng che lại đôi mắt…