3113
Tết nguyên đán sắp đến, Thiếu Soái phu nhân có tin mừng, cả phủ Thiếu Soái đều tràn ngập bầu không khí vui mừng.
Đổng Lam Yên đã vô thức sờ lên cái bụng bằng phẳng của mình, lòng đau như cắt.
Ở đó, đã từng mang qua đứa con nối dõi đầu tiên của Thiếu Soái, và đứa con vốn nên có một đời cao quý đó, lại vì người mẹ với thân phận thấp hèn này, mà đã bị giết một cách tàn nhẫn.
Cho dù cô ấy có thể ép mình quên đi người vô tình Lục Quang Thành đó, nhưng thân là một người mẹ, cô ấy lại không thể quên đi cái chết của con mình.
Cô ấy gần như bị chìm ngập trong sự đau khổ dày đặc ấy.
Lần đầu tiên, cô ấy bước ra khỏi căn phòng tựa như cái lồng chim ấy, tự do đi dạo trong phủ để hít thở không khí trong lành, thì lại chạm phải Lục Quang Thành đang cẩn thận ôm lấy Bạch Nhã Hân, và cùng cô ta ngắm hoa mai.
Đã hơn hai tháng không gặp, cô ấy tưởng rằng, trái tim không còn yêu anh ấy nữa sẽ rắn chắc và không một con dao nào đâm vào được, nhưng nào ngờ khi chạm phải anh ấy đang dịu dàng yêu thương Bạch Nhã Hân, thì trái tim cô ấy lại bị đâm đến tan nát, đau đến rỉ máu…
Cô ấy vội vàng hoảng hốt quay người lại, bước đi loạng choạng mà trốn đi.
Nhưng lại bị đôi mắt sắc bén của Bạch Nhã Hân thấy được và dịu dàng gọi lại.
“Chào em Lam Yên, lâu quá không gặp, sao không chào hỏi một tiếng mà đã đi rồi vậy?”
Giọng nói của cô ta khiến cho Lục Quang Thành đang chìm đắm trong tâm tư của mình bỗng bừng tỉnh, và khi anh ấy quay đầu lại, vừa đúng lúc Đổng Lam Yên quay người lại, thì nhìn thấy đôi mắt bi thương ấy…
Trái tim anh ấy đột nhiên thắt lại…
Ánh mắt thất thần nhưng lại hiện lên vẻ oán hận trong lòng ấy, là ánh mắt mà anh ấy không muốn nhìn thấy nhất.
Là vì không thể với Phùng Nguyên bên nhau, nên cô ấy mới ấm ức khó chịu đến như vậy sao?
Nhưng không phải vì anh ấy không chịu thả cô ấy đi, mà vì Phùng Nguyên đã rời khỏi Thành Uyển thi hành quân vụ vẫn chưa trở về, với tình hình bất lợi như hiện giờ, người Nhật Bản luôn hùng hổ hăm doạ khu vực Giang Bắc, xã hội đang trong tình trạng hỗn loạn, cô ấy chỉ còn có thể dưới sự bảo hộ của anh ấy mới được an toàn, vậy thì anh ấy làm sao mà dám thả cô ấy ra khỏi phủ được?
Anh ấy chăm chăm nhìn vào cô ấy, nhưng cô ấy lại không thèm nhìn anh ấy một lần nào cả, chỉ qua loa chào hỏi hai người một tiếng, sau đó liền quay lưng đi và rời khỏi. Và trong giây phút cô ấy quay lưng đi, anh ấy rõ ràng nhìn thấy, cô ấy đã che miệng lại nhợn lên.
Không ngờ cô ấy lại chán ghét anh ấy đến mức độ này…
Anh ấy không kềm được mà nắm chặt nắm đắm, trong lòng là giận, là hận, hay là đau, bản thân anh ấy cũng không biết rõ…
Phản ứng của anh ấy, Bạch Nhã Hân đã nhìn rõ mồn một, trong lòng căm phẫn khiến cô ấy như muốn nghiến nát hàm răng mình ra vậy.
Từ ngày hôm đó, Lục Quang Thành đã đưa cô ấy trở về phủ, cho đến vài ngày sau khi Đổng Lam Yên tỉnh dậy, anh ấy mới lần đầu tiên bước lại vào phòng của họ.
Lúc đó vẻ mặt lạnh lùng của anh ấy nhìn vào cô ta, từng câu từng chữ một mà nói với cô ta, sau này cấm không được làm khó dễ Đổng Lam Yên nữa, nếu không, đừng trách anh ấy không nể tình.
Mặc dù trong lòng Bạch Nhã Hân rất ấm ức, nhưng cô ta lại rất sợ Lục Quang Thành, cô ấy vừa khóc lóc nức nở mà biện minh cho mình, vừa thề non son sắt mà đồng ý nhận lời.
Nhưng cũng từ ngày hôm đó trở đi, thái độ của Lục Quang Thành đối với cô ta bắt đầu thay đổi một trăm tám mươi độ.
Lúc thì anh ấy không về ngủ, không thì nửa đêm mới trở về nhà, hơn nửa vừa về đến nhà anh ấy liền bắt cô ta dậy và hung bạo với cô ta, khiến cô ấy phải chịu cảnh như địa ngục vậy, vô cùng khổ sở…cho đến sáng ngày hôm sau lúc cô ta tỉnh dậy, thì lại không thấy bóng dáng anh ta đâu cả.
Hôm nay là lần đầu tiên trong hai tháng nay cô ta gặp được Lục Quang Thành trong lúc trời còn sáng, cô ấy nhõng nhẽo mà lấy cớ đứa con trong bụng ra, đòi bằng được anh ấy ra ngoài cùng cô ấy ngắm hoa… nhưng không ngờ lại gặp phải âm hồn bất tán của Đổng Lam Yên, khiến cho tâm trạng đang vui vẻ của cô ấy bỗng chốc bị tan biến!
Trên mặt cô ta hiện lên vẻ như không có chuyện gì cả mà tiếp tục khoác tay Lục Quang Thành đi dạo, nhưng trong đầu cô ta đã nghĩ ra một mưu kế, lần này, cô ta sẽ tìm cơ hội làm chết Đổng Lam Yên một cách triệt để, anh ấy nhất định cũng chẳng làm được gì cô ta…dựa vào đứa con của anh ấy trong bụng cô ta, là bùa hộ mệnh tốt nhất của cô ấy!
Và Đổng Lam Yên loạng choạng chạy về phòng mình, là vì cô ấy đột nhiên cảm thấy buồn nôn mà khiến cho lòng dạ rối bời.
Từ sau khi cô ấy bị sẩy thai đến giờ vẫn chưa xuất hiện kinh nguyệt, và gần đây lại cảm thấy chán ăn và buồn nôn, cảm giác rất giống với lần trước cô ấy mang thai!
Nếu như cô ấy thật sự có thai rồi, vậy đứa con này, chắc chắn là nghiệt chủng của nam đinh nào đó trong phủ này để lại rồi…
Đổng Lam Yên muốn khóc mà không có nước mắt.
Chẳng lẽ lại bỏ đi đứa con không biết rõ người cha là ai này sao? Nhưng đối với một người đã một lần mất đi đứa con của mình mà nói, cô ấy thật sự rất khó đưa ra quyết định này, dù sao thì đây cũng là cốt nhục của cô ấy…
Nhưng nếu như cứ để mặc đứa con này trong bụng cô ấy mà lớn lên, trước sau gì Lục Quang Thành cũng sẽ phát hiện ra, vậy thì, bất luận là đứa con hay là cô ấy, có thể đều bị Lục Quang Thành một lúc phẫn nộ mà giết chết…
Cô ấy đã mất đi tình yêu, và lý do cô ấy vẫn phải sống trong thoi thóp, không phải để ôm lấy một tia hy vọng nhờ Phùng Nguyên điều tra chân tướng cái chết năm xưa của cha mẹ cô ấy, để trả thù sao?
Vì vậy, cô ấy không thể đợi chết được…
Cô ấy nhất định phải trốn…