3111
Đêm hôm đó trong phủ Thiếu Soái, bầu không khí ngột ngạt, như đang đối diện với cường địch.
Đổng Lam Yên được thu xếp trở về phòng ngủ lúc trước của mình, bác sĩ Từ và những người bác sĩ phương Tây khác, tay chân luống cuống đi ra đi vào.
Lục Quang Thành luôn ngồi cạnh giường canh giữ cô ấy, từ đầu đến cuối đều nắm chặt bàn tay cô ấy, ánh mắt căng thẳng và nghiêm ngặt ấy không lúc nào rời khỏi gương mặt tái nhợt của cô ấy.
Khi trời gần sáng, sắc mặt cô ấy cuối cùng cũng có chút huyết sắc, nhưng anh ấy vẫn chưa kịp vui mừng, thì lại bị lời nói của một bác sĩ người Tây kích động làm cho suy sụp.
“Chúng tôi đã cho cô Đổng dùng liều lượng thuốc cao nhất để cho cô ấy hạ sốt, nếu cứ tiếp tục tăng thêm liều lượng thì e rằng sẽ khiến cho cơ quan ngũ tạng cô ấy bị suy kiệt, nhưng nếu như cô ấy vẫn không chịu hạ sốt, thì sẽ ảnh hưởng đến não và nguyên hiểm đến tính mạng. Bây giờ chúng tôi sẽ lập tức đi liên hệ với những bác sĩ khác, để xác nhận phương án trị liệu tốt nhất. Nếu như Trung y của quý quốc gia có cách làm cho cô ấy nhanh chóng hạ sốt, thì như vậy càng tốt!”
Sau khi bác sĩ người Tây rời khỏi, Lục Quang Thành nhìn vào bác sĩ Từ với ánh mắt chứa đầy sự kỳ vọng, nhưng ánh mắt của bác sĩ Từ lại có đôi chút lẫn tránh.
“Lão phu sẽ đi bào chế một vài loại thuốc đến, để cho cô Đổng dùng thử.”
Lục Quang Thành vốn luôn quan sát nhạy bén, nhưng vì giờ đây trong lòng sốt ruột như đang bị lửa đốt, nên đã không hề phát hiện ra trong ánh mắt bác sĩ Từ, một thần sắc cực kỳ không tự nhiên kia…
Sau khi mọi người đều rời khỏi, chỉ còn lại hai người trong một không gian yên tĩnh, trong đầu của Lục Quang Thành, lại rầm vang kịch liệt.
Bàn tay anh ấy nhẹ nhành vuốt ve lên gò má nóng bừng của Đổng Lam Yên, trong lòng rối bời…
Khi Bạch Nhã Hân nói với anh ấy, rằng Đổng Lam Yên điên cuồng khóc lóc om sòm, thà chết cũng phải trốn ra khỏi phủ, anh ấy bán tín bán nghi mà vội vã chạy về.
Và khi anh ấy chặn Phùng Nguyên lại, thì thấy anh ta ôm chặt Đổng Lam Yên, lại còn động tay động chân trước ngực cô ấy, nên anh ấy tưởng rằng hai người họ đã không kiềm chế nỗi mà ở ngay trên xe làm những chuyện tằng tịu…
Sự phẫn nộ khiến anh ấy mất đi lý trí, anh ấy suýt chút nữa đã bắn chết hai người họ ngay trên đường rồi!
Chính vì một câu nói “cứu cô ấy quan trọng” của Phùng Nguyên, mới kéo lại lý trí của anh ấy trở về…
Anh ấy hận cô ấy đã phụ tấm lòng chân thành của mình, anh ấy hận đến nỗi muốn hành hạ cô ấy sống không bằng chết! Nhưng khi anh ấy chính mắt nhìn thấy hơi thở cô ấy ngày càng yếu đi và cận kề cái chết, thì trái tim anh ấy đau đến nỗi gần như ngừng đập.
Trong đầu đột nhiên xuất hiện cảnh ba năm trước, anh ấy hiếm khi có một lần dẫn cô ấy ra ngoài, vào một mùa đông đi săn bắn, nửa đường đột nhiên có bão tuyết, khiến hai người bị nhốt trong một hang núi. Những thuộc hạ vẫn chưa kịp tới cứu giúp, thì trời dần dần tới tối, nhiệt độ không khí nhanh chóng giảm xuống, anh ấy sợ cô ấy bị cảm lạnh, bèn cởi áo ấm của mình ra và quấn vào người cô ấy, và ôm chặt lấy cô ấy, cơ thể tê cứng cứ thế mà ngồi vậy suốt cả đêm.
Sau khi trở về phủ, cơ thể vốn luôn khoẻ mạnh của anh ấy, lại bị phát bệnh và sốt cao.
Nhưng khi anh ấy mê mê mang mang ngủ đến nửa đêm, thì bỗng nhiên cảm thấy có một cơ thể lạnh như băng nhưng lại vô cùng mềm mại, đang ôm chặt lấy anh ấy, khiến toàn thân khô nóng của anh ấy hết sức dễ chịu…anh ấy đã bị sốt đến mơ mơ hồ hồ, nên đã tưởng rằng cô ấy vì cảm thấy lạnh nên mới đến bên anh ấy mà tìm lấy sự ấm áp, anh ấy cực kỳ khinh miệt cô ấy với sự lợi dụng bất tận đối với mình…và mỗi khi cơ thể cô ấy được anh ấy chườm nóng, thì cô ấy liền bước xuống giường và chạy đi, một lát sau cô ấy lại chạy đến ôm chặt lấy anh ấy với một cơ thể lạnh băng… cứ như vậy mà lặp đi lặp lại, cho đến trời sáng.
Anh ấy đã nhanh chóng khỏi bệnh, nhưng cô ấy lại vì nhiễm phải phong hàn nên đã mắc phải bệnh nặng, và suýt nữa mất mạng. Anh ấy mới biệt được, hoá ra lúc anh ấy đang mê man ngủ, cô ấy đã mặc một chiếc áo mỏng chạy ra ngoài phòng với thời tiết rét lạnh chỉ để cho cơ thể của mình lạnh đến thấu xương, rồi sau đó làm cho nhiệt độ cơ thể anh ấy giảm xuống. Lặp đi lặp lại như vậy, cô ấy đã khiến cho mình bị lạnh cả đêm. Cơ thể vốn yếu đuối cộng thêm chu kỳ nguyệt san lại đến với cô ấy, tuy rằng đã tai qua nạn khỏi, nhưng cũng chính vì lần đó cô ấy đã mắc phải chứng tử cung lạnh…
Nhưng anh ấy lại áp chế sự cảm động trong lòng ấy, liên tục tự nói với bản thân mình, cô ấy làm như vậy, cũng chỉ vì muốn lấy lòng anh ấy, với ý đồ tiếp tục ở bên cạnh anh ấy, lợi dụng anh ấy…
Lục Quang Thành từ từ đứng dậy, cởi áo khoác trên người xuống, và chạy ra ngoài sân.
Khi bị gió lạnh thổi đến lạnh thấu xương, anh ấy cực kỳ muốn quay trở về phòng để lấy lại hơi ấm, cuối cùng anh ấy cũng đã cảm nhận được, ý chí kiên cường của một người lính như anh ấy còn như vậy, mà một cô gái yếu đuối như cô ấy, năm xưa đã dựa vào ý chí kiên định như thế nào, không ngại làm cho mình bị lạnh cóng, cũng chỉ vì muốn hạ nhiệt cho anh ấy…
Giờ đây nghĩ lại, cho dù là cô ấy muốn lợi dụng anh ấy đi chăng nữa, nhưng hành động như vậy của cô ấy, cũng đủ sưởi ấm trái tim anh ấy…nhưng anh ấy lại lòng gan dạ sắt như vậy!
Những chuyện năm xưa thật khiến anh ấy đau lòng.
Lục Quang Thành bị thổi lạnh đến nỗi như băng đá vậy, sau đó ôm chặt lấy cơ thể nóng bừng của Đổng Lam Yên vào trong lòng, nhiều cảm xúc đan xen nhau…
Có lẽ do sự kích thích của nhiệt độ, cô ấy bỗng nhiên ríu lên một tiếng, giống như nắm lấy một nắm rơm cứu mạng vậy, mà ôm chặt lấy Lục Quang Thành.
“Xin lỗi… em đã bị người khác làm nhục rồi… anh có thể tha thứ cho em không… đừng bỏ rơi em…”
Cô ấy đột nhiên mơ mơ hồ hồ lẩm bẩm trong vòng tay anh ấy…
Nước mắt không ngừng tuôn trào, làm ướt cả lòng ngực anh ấy.
Trái tim Lục Quang Thành, như bị một lưỡi sao sắc bén moi móc ra vậy, vô cùng đau đớn…
Cô ấy lại đem sự chiếm lấy của anh ấy nói thành làm nhục?!
Cô ấy là sợ Phùng Nguyên chê mình từng nương thân vào anh ấy, mà không cần cô ấy nữa sao?
Bên tai lại vang lên tiếng than khóc yếu đuối và cách quãng…
“Em luôn đợi anh đến đón em… nhưng tại sao anh lại không đến…em luôn… đang đợi anh mà…nhưng anh…sao lại còn chưa đến…”
Lục Quang Thành hoàn toàn bị lời nói của cô ấy làm cho suy sụp!
Trong 4 năm nay, cô ấy vậy mà, vừa ở bên cạnh anh ấy, lại vừa mong chờ Phùng Nguyên đến đón cô ấy đi!
Ở cùng với anh ấy, lại khiến cô ấy khó chịu đến như vậy sao…
Sự đau đớn trong lòng, khiến cho Lục Quang Thành gần như nghẹt thở, và anh ấy phải hít thật sâu để lấy lại hơi thở…
Yên nhi, Yên nhi của anh…
Anh nên tiếp tục ép buộc em ở lại, bất chấp sự đau khổ của em, hay là thả em đi, tác thành tâm nguyện của em?
Không xin được tình yêu của em, anh hận em đến thấu xương…
Nhưng nếu thật sự giết chết em, thì làm sao anh lại nỡ đây…
Một đêm lạnh lẽo, trong lòng tràn đầy sự thất vọng.
Lục Quang Thành như một cái vỏ bọc bên ngoài đã mất đi linh hồn vậy, cứ thế mà nhiều lần làm cho mình lạnh thấu xương, và lại nhiều lần giúp cơ thể Đổng Lam Yên hạ nhiệt…
Khi bác sĩ Từ đem chén thuốc nóng hổi quay trở lại, ánh mắt trống rỗng và vẻ mặt cứng đơ của Lục Quang Thành, đã khiến cho ông ấy giật bắn mình.
Khi ông ấy tay run rẩy đúc thuốc vào trong miệng của Đổng Lam Yên, thì Lục Quang Thành đột nhiên mở miệng nói.
“Nếu như không cứu lại được cô ấy, tôi sẽ bắt toàn bộ các ngươi chôn theo cô ấy.”
Giọng nói trầm và khàn của anh ấy, khiến người khác nghe thấy cũng phải khiếp sợ.
Vốn đang có một lương tâm tội lỗi của bác sĩ Từ, chén thuốc trên tay bỗng chốc đổ nhào xuống đất.
Ông ấy phịch một tiếng, đã quỳ xuống trước mặt Lục Quang Thành…