311
Tại thành Uyển
Phủ Thiếu Soái.
Vào một đêm lạnh như gió lạnh mùa xuân.
Bên trong tấm màn trướng quyến rũ ấy, là tiếng động cót két cót két điên cuồng của chiếc giường gỗ chạm khắc,cùng với hơi thở hỗn hễn của người đàn ông và tiếng kêu nức nở của người phụ nữ bùng cháy xen lẫn nhau, nghe mà lòng rạo rực…
“Ngũ gia, xin anh…em thật sự…chịu không nổi nữa…”
Người phụ nữ Đổng Lam Yên đã bị người đàn ông hành hạ suốt cả đêm, hơi thở yếu ớt mà cầu xin.
Và người đàn ông mà cô ấy gọi là Ngũ gia đó, chính là chủ nhân của phủ Thiếu Soái này, một thống soái cao quý nhất của năm tỉnh Giang Bắc, Lục Quang Thành.
Anh ấy làm lơ lời thỉnh cầu của cô ấy, trái lại còn tấn công một cách táo bạo và mãnh liệt hơn, cứ thế mà dập cô ấy cho đến khi cô ấy hoàn toàn ngất xỉu.
Nhìn vào trên trán ướt đẫm mồ hôi và hai gò má hồng hào xinh đẹp như hoa đào của cô ấy, đôi mắt của Lục Quang Thành, giống như một vực sâu không đáy vậy.
Bàn tay to lớn của anh ấy kẹp lên cổ cô ấy, từ từ siết chặt lại.
Anh ấy thật sự muốn giết chết người phụ nữ đã nhiều lần phản bội mình…
Nhưng trong đêm nay khi anh ấy định rút súng ra xử bắn cô ấy, thì lại một lần nữa bị mê hoặc bởi nụ cười giả tạo của cô ấy, giống như bị ma nhập vậy, anh ấy lập tức đè cô ấy xuống dưới cơ thể mình, sau đó đưa vào trong cơ thể cô ấy…
Nhìn thấy cô ấy bắt đầu chau mày và ho vì hơi thở yếu ớt, Lục Quang Thành mới hoàn hồn và lập tức buông cô ấy ra, bất ngờ đứng dậy, đóng sập cửa mà rời khỏi…
Chết, không phải quá dễ dàng cho cô ấy sao?
Lục Quang Thành cười một cách lạnh lùng
…..
Đổng Lam Yên bị cơn đau bụng dữ dội làm cho tỉnh dậy.
Lục Quang Thành sau hơn một tháng đi công tác xa, đêm qua vừa về đến phủ Soái, ngay cả câu chào hỏi cũng không có, thì đã điên cuồng và táo bạo hành hạ cô ấy gần suốt cả đêm….
Nhớ lại những cảnh tượng thân mật và khiến người khác xấu hổ ấy, Trong phút chốc gương mặt của Đổng Lam Yên đỏ bừng lên, trái tim đập thình thịch loạn cả nhịp…
“Cô Đổng cô có tin vui rồi, để bảo vệ cho thai nhi được ổn định, hự hự…nên khuyên Thiếu Soái, việc sinh hoạt vợ chồng nên hoãn lại mấy tháng sau, và không nên quá kịch liệt như vậy nữa…”
Lời của bác sĩ Từ khiến cho Đổng Lam Yên ngoài kinh ngạc mừng rỡ ra, mà còn làm cho xấu hổ đến nỗi không ngóc đầu lên được.
Mùa đông ở thành Uyển, đặc biệt rét lạnh.
Đổng Lam Yên được sinh ra ở Giang Nam vốn đã rất sợ lạnh, nhưng giờ đây trái tim cô ấy lại cảm thấy ấm áp và ngọt ngào.
Cuối cùng cô ấy cũng đã có cốt nhục của anh ấy…
Cô ấy bị mắc chứng tử cung lạnh khó mà có con, nên đã trông mong có ngày hôm nay như thế nào, chỉ có ông trời mới biết được sự mong mỏi biết bao nhiêu năm ấy…
“Cô thật là có phúc, Ngũ gia của chúng ta chắc cũng đã có ý định sẽ cho cô một danh phận rồi.” Bà Du vừa cười vừa chỉ ra ngoài cửa sổ những người hầu đang bận rộn với các tơ lụa đỏ và đèn hỷ để trang trí phủ Soái đó.
Câu nói này khiến cho Đổng Lam Yên trong lòng đột nhiên cảm thấy bối rối.
Chẳng lẽ, anh ấy đã biết được cô ấy có tin vui, trong lòng quá phấn khởi nên đã cố tình sắp đặt chuyện này.
Lục Quang Thành từng công khai với truyền thông đại chúng biểu thị rằng, anh ấy sẽ tuân thủ chế độ hôn nhân phương tây một vợ một chồng, và cả đời này sẽ không nạp thiếp.
Với thân phận của anh ấy mà lại nói ra những lời như vậy, lập tức đã trở thành đề tài nóng bỏng và gây chấn động toàn quốc, vốn là một nam thần tuổi trẻ tài cao không ai sánh bằng, lại còn là một nam thần được các quý cô danh giá trên toàn quốc thầm ngưỡng mộ và tranh nhau theo đuổi…
Vì vậy, nếu như anh ấy thật sự đồng ý cho cô ấy danh phận, vậy thì…
Trong đầu đột nhiên hiện ra bốn chữ“Thiếu Soái phu nhân” ,khiến trái tim của Đổng Lam Yên đập mạnh như muốn nhảy ra ngoài lồng ngực vậy…
Cô ấy đang định nói với bà Du rằng tuyệt đối đừng nói bậy bạ, thì bỗng nhiên cửa phủ mở ra, một chiếc xe kiệu màu đỏ chói mắt chạy vào.
Một người phụ nữ khoác trên người một chiếc áo lông cáo màu trắng từ từ bước xuống xe, nhìn xung quanh phủ Thiếu Soái với những trang trí giấy dán và đèn lồng, gương mặt hiện lên nụ cười, “Tốt, tôi thích nhất là bầu không khí vui mừng này!”
Đổng Lam Yên biết cô ta.
Chính là thiên kim của nhà họ Bạch giàu nhất Giang Bắc, Bạch Nhã Hân.
Cô ấy liền đứng dậy đón tiếp, “cô Bạch xin mời vào trong, tôi sẽ sai người đi thông báo cho Thiếu Soái biết.”
“Không cần đâu.” Bạch Nhã Hân liếc mắt nhìn cô ấy một cái, sau đó cười lạnh lùng một cách khinh thị, “ Một cô người hầu hâm nóng giường, tưởng rằng có thai rồi, thì có thể từ con chim sẻ trở thành phụng hoàng à?”
Lời của cô ta, khiến cho mười ngón tay của Đổng Lam Yên nhẹ nhàng siết lại…
Một giây sau đó, người tùy tùng mà Bạch Nhã Hân dẫn theo đã dùng sức kéo cô ấy lại, sau đó thô bạo nhấn đầu cô ấy xuống, bắt cô ấy phải quỳ trước mặt Bạch Nhã Hân.
Bà Du liền bước ra giải vây, “Cô Bạch, cô như thế…”
“Thế nào, ngay cả người hầu của phủ Thiếu Soái cũng không coi chủ nhân ra gì sao? Xem ra sau này ta phải lập lại quy tắc mới rồi!”
Trong ánh mắt hiện lên vẻ khó hiểu của mọi người , Bạch Nhã Hân nở nụ cười rực rỡ như đóa hoa.
“Ngày cưới của ta và Quang Thành, đã định vào ngày sáu tháng sau. Quang Thành đã nói qua, những việc nội bộ trong phủ Thiếu Soái , sau này sẽ giao hết cho ta quản lý, và ta, người đầu tiên phải xử lý, chính là cái mạng hèn không nên sống trên đời này.”
Tiếng cười của cô ta khiến cho mọi người cảm thấy rung sợ, còn Đổng Lam Yên thì sắc mặt trở nên nhợt nhạt…
Hoá ra không khí vui mừng trong phủ này, không phải vì cô ấy đã có con với anh ấy, mà là anh ấy phải cưới người khác…
Bạch Nhã Hân cúi người xuống, vỗ vào gương mặt ngơ ngác của Đổng Lam Yên, ngữ khí lạnh lùng, “Biết điều một chút, mà nuốt viên thuốc này vào!”
Đổng Lam Yên ngẩng đầu lên nhìn cô ta, ánh mắt không chịu khuất phục, “không phải vẫn chưa đến ngày sáu sao? Cô Bạch vẫn còn là khách của phủ Soái này, và tôi chỉ nghe theo lệnh của Thiếu Soái thôi.”
Bạch Nhã Hân ngớ người ra, tiếp đó hung hãn bóp vào hai quai hàm cô ấy để nhét thuốc vào, Đổng Lam Yên cắn chặt răng mà cố sức vùng vẫy né tránh…
Bạch Nhã Hân vốn đang có ưu thế, nào ngờ đột nhiên té ngã ra phía sau, đầu đập vào góc cạnh của chiếc bàn dài…
Một cơn gió lạnh đột kích từ phía sau, Đổng Lam Yên quay đầu lại nhìn.
Một người đàn ông đang từ từ bước vào với bộ quân phục oai nghiêm, cũng chính là người mà cô ấy yêu sâu đậm, Lục Quang Thành.
Ánh mắt lạnh lùng của anh ấy lướt nhìn qua cô ấy, sau đó nhìn xuống người Bạch Nhã Hân đang ngã trên đất, đôi chân mày trong phút chốc được siết chặt lại.
“Quang Thành...” ánh mắt Bạch Nhã Hân hiện lên vẻ thê lương và nghẹn ngào kêu lên.
Anh ấy liền sải bước đến chỗ Bạch Nhã Hân và đỡ cô ta dậy, sau đó di chuyển đôi mắt về hướng người đang run rẩy của Đổng Lam Yên.
Anh ấy vẫn chưa hề lên tiếng nào, chỉ lướt nhìn qua một cách lạnh lùng, cũng đủ khiến cho toàn thân của Đổng Lam Yên phải run sợ…
Bạch Nhã Hân nắm chặt lấy vạt áo của Lục Quang Thành, người run lẩy bẩy mà tựa vào lòng anh ấy, dáng vẻ hung hăng lúc nãy đã nhanh chóng biến mất.
“Quang Thành, cô ấy nói cô ấy đã có con với anh, cô ấy mới chính là nữ chủ nhân của phủ Thiếu Soái này...cô ấy còn kêu em về nói với cha, là hôn sự của hai nhà Lục Bạch chúng ta sẽ nhanh chóng hủy bỏ...cô ấy còn nói…”
Đôi mắt của Lục Quang Thành nheo lại, “Sao?”
“Cô ấy còn nói, sau này chỉ cần gặp mặt, thì em nhất định phải chào hỏi cô ấy, nếu không cô ấy sẽ không cho em bước vào cửa phủ nửa bước... huhu... Quang Thành...anh đã chịu cho cô ấy đứa con, nghĩa là trong lòng đã định là cô ấy... vậy em ...em sẽ trở về nói với cha em, Bạch Nhã Hân em tuyệt đối sẽ không cướp đi tình yêu của người khác…”
Bạch Nhã Hân nói dối một cách trắng trợn như vậy khiến cho Đổng Lam Yên kinh ngạc không ngớt, “Ngũ gia, em chưa từng nói qua như vậy!”
Cùng lúc đó, đôi giày ủng vừa dày vừa nặng của Lục Quang Thành đã giẫm đạp lên cô ấy mà không một chút thương tiếc nào…
“Hà tất phải so đó với con người hầu lắm chuyện này.”
Cô ấy từng bị cuốn hút bởi giọng nói bay bổng của anh ấy, và giờ đây giọng nói ấy giống như một lưỡi dao sắc bén, đâm thẳng vào lồng ngực cô ấy…