Truyện Không Tên Số 24

Chương 67




2967

Màn đêm vô tận, gió mát khẽ lay.

Tập Vị Nam theo thói quen sờ xuống thắt lưng, nhưng chỉ thấy trống không.

Anh quên mất, súng đã vất xuống nền nhà phòng khách theo chiếc quần lính.

Ban công có một cánh cửa kính hiện đang he hé mở, bóng đen dựa bên bờ tường, thoắt cử động.

Khoảnh khoắc kẻ kia len lén thò đầu vào, Tập Vị Nam ở đằng sau cánh cửa cách một bức tường, bằng một chiêu Jujutsu, nhanh chóng lao ra ban công, tóm lấy cánh tay kẻ kia, bẻ ngoặt lại, chân đá vào đằng sau đầu gối. Kẻ kia không còn đường phản kháng, trong lúc thất kinh thì đã bị anh đè xuống nền nhà lạnh lẽo.

Một tiếng động be bé vang lên, mặt úp xuống, cả người sóng soài trên sàn.

Cảm giác lúc đó là thôi xong, bị bắt rồi.

Tập Vị Nam khụy người xuống, cổ tay mảnh khảnh bị anh vặnra đằng sau sống lưng, một tay anh ấn chặt lên động mạch trên cổ cô.

Chỉ cần ấn mạnh một cái, máu đảo ngược, không đến vài phút là tắt thở.

“Nói, mày là ai?” Giọng lạnh lùng nguy hiểm, nhưng lẫn tiếng khàn khàn sau khi gào thét, trong màn đêm thanh tịnh vô tình khiến người ta có cảm giác dư ba dai dẳng.

Nhờ ánh đèn mờ, anh thấy trên người hắn là bộ quân trang màu xanh lá, nhưng lính của anh chả lẽ lại lén vào phòng mình chăng?

Cũng không loại trừ khả năng mật tháo đến thăm dò quân cơ. Mặc quân phục chẳng qua để ngụy trang.

Sự thận trọng của Tập Vị Nam hiển nhiên áp dụng sai chỗ. Người nằm dưới nghe thấy chất giọng khàn khàn của anh, cảm giác quen thuộc đến lạ, nhớ ra đã nghe ở đâu rồi, cơ thể kia bỗng thót lại, đôi mắt lẫn trong màn đêm chợt sáng lên mấy phần.

“Là...là em...” Cô thăm dò lên tiếng, liệu có trùng hợp là anh không? Nếu phải, nghe giọng cô anh sẽ nhận ra. Nếu không phải, cô phải khéo léo nghĩ cái cớ gì đó.

Giọng nói nhớ nhung ngày đêm đi vào tai, đôi đồng tử của anh khẽ co lại, tay hơi lỏng ra, nhưng sau đó lại nheo mắt, cái nhìn đăm đăm đổ trên gáy cô. Thân hình gày nhỏ, là phụ nữ chắc chắn không sai.

Nhưng mái tóc ngắn ngang tai lại khiến anh bừng tỉnh, Tập Vị Nam nghĩ chắc mình điên mất rồi. Vào lúc này cấm kỵ nhất là lơ là, vậy mà tai anh lại xuất hiện ảo giác. Người phụ nữ của anh tóc dài ngang eo, làm sao có thể xuất hiện ở nơi này?

“Ai cử mày tới đây?” Vẫn chất giọng lạnh lùng ấy.

Cô nghĩ mình đoán sai mất rồi. Thế giới hơn sáu tỷ người, có mấy người giọng nói giống nhau cũng là thường tình. Làm sao có thể trùng hợp đến vậy, anh lại xuất hiện tại nơi này?

Cổ tay nhói đau, Diệp Bạc Hâm biết mình mà không lên tiếng, cánh tay sẽ gãy mất.

Cô hít một hơi thật sâu: “Không ai cả, tôi chỉ...”

Cô sắp điên mất, chỉ cái gì chứ?

Liệu cô có thể nói là do con mẹ Thẩm Tư Á điên khùng muốn chụp trộm anh ta, thế rồi cô can hết lời mà không được; sợ Thẩm Tư Á tranh thủ lúc cô không có nhà lén lút trèo sang, không cẩn thận bị gô cổ, nên mình đành liều sang?

Diệp Bạc Hâm nghĩ ra một lý do: ‘Tôi không phải người xấu đâu, tôi cũng sống cùng tòa nhà này mà. Hôm nay ra khỏi phòng quên mang chìa khóa nên tính trèo ban công vào, nhưng hình như trèo... nhầm...”

Càng nói về sau, giọng càng lí nhí. Cái lý do quỷ quái, đến cô còn thấy giả tạo.

Lần đầu có thể nói là ảo giác, nhưng lần thứ hai cô ấy lên tiếng, anh vẫn thấy giọng nói đó thật giống, hoặc có lẽ chính là cô ấy.

Vẻ mặt Tập Vị Nam thoáng nhợt đi. Anh kéo cô dậy, lôi ra chỗ cửa.

Ánh đèn chói lóa khiến căn phòng sáng bừng lên. Cô hốt hoảng nhắm chặt mắt.

Nhìn rõ dung nhan của cô xong, Tập Vị Nam sững sờ cả người. Không đợi Diệp Bạc Hâm kịp phản ứng, anh liền buông tay cô ra, mặt cô bị bàn tay thô ráp nâng lên, hơi ngửa ra.

Sau đó, cô nghe thấy người kia rít lên, tiếng nói thậm chí hơi run: “Diệp Bạc Hâm, tại sao em lại ở đây?”

Nếu nói thoạt đầu nghe tiếng cô, anh nghĩ mình bị điên mất rồi. Lúc này thấy cô sờ sờ đứng trước mặt, lòng không một chút gọi là vui mừng ngạc nhiên, mà chỉ ăm ắp nỗi sợ tột độ. Khoảnh khắc ấy, trong đầu anh lướt qua rất nhiều cảnh tượng, tất cả đều khiến anh xót xa, buồn bực.

Ơ?

Diệp Bạc Hâm run run hé mắt, chạm vào đôi mắt phẫn nộ của anh, cảm tưởng như tích tụ cơn giông tố.

Gương mặt lạnh lùng ấy rộc hẳn đi, đường nét càng thêm sắc cạnh, bờ môm mím lại thành một đường.

Gương mặt quen thuộc, giọng nói giận dữ, Diệp Bạc Hâm ngớ ra.

Trông ánh mắt vô tội của cô, Tập Vị Nam càng tức không để đâu hết. Bóp chặt cằm cô, anh gắt lên: “Anh hỏi em, vì sao em lại ở đây, hả?”

Rốt cuộc là thứ hạnh phúc vụng trộm có được ư?

Hay anh không còn cách nào để giữ cô lại?

“Em...” Diệp Bạc Hâm không biết vì sao anh lại giận. So với đêm đó, anh của lúc này càng khiến người khác phải căng thẳng. Quanh đôi đồng tử giăng đầy tia máu, tròng mắt hé to, con ngươi đen sâu hun hút không đáy, cháy lửa bừng bừng.

Tự tận tâm can mình, Diệp Bạc Hâm cảm giác sợ hãi anh như thế này. Cô muốn chạy thật xa, phải thật xa.

Tập Vị Nam như nhìn thấu tỏ ý đồ của cô, tay ghì lấy bờ eo cô, hận không thể bẻ làm đôi ngay lúc này.

Diệp Bạc Hâm không tránh được, mới rồi bị anh đè xuống sàn, hông đập mạnh xuống đất, giờ vẫn đau nhói.

Cô nhăn mày: “Làm cái gì mà phải tức tối thế?”

Tự thấy mình đuối lý, giọng cô thấp hẳn đi: “Mới rồi chả đã nói rồi thây? Quên mang chìa khóa, trèo cửa sổ vào nhưng trèo nhầm phòng.”

“Anh hỏi tại sao em lại có mặt trong quân trại? Không hỏi vì sao em lại ở phòng anh.” Anh cúi đầu nhìn bộ quần áo trên người cô. Ngón tay vén mái tóc ngắn ngang tai của cô, giật một cái, giọng lạnh lùng đáng sợ: “Tại sao tóc em lại ngắn thế này?”

Da mặt cháy nắng ửng đỏ, xem ra không phải chỉ mới tới một hai ngày.

“Có thể nói anh biết, chuyện gì đang xảy ra không?”

Diệp Bạc Hâm cười cứng đờ, mắt hấp háy, không dám nhìn thẳng vào anh.

Cô không muốn nói sự thật. Hồi đầu Tô Uyển và cậu đưa cô vào đây, là bởi họ lấy tương lai của anh ra để mà tạo sức ép. Cô chưa từng một lần hỏi những chuyện liên quan đến công việc của anh, và cũng không hề biết anh lại ở đây. E là đến chính Tô Cảnh Sâm cũng không biết.

Nhưng phàm là đàn ông, đều không thích dựa hơi vợ. Không muốn người phụ nữ của mình phải tủi hổ, nếu để anh biết chuyện vì anh, cô mới cam chịu nghe lời cậu, sợ là anh sẽ nghĩ ngợi nhiều.

Diệp Bạc Hâm lần nữa ngẩng đầu nhìn anh. Lần này cô thu trọnvẻ mặt giận dữ chưa nguôi của anhvào tầm mắt mình.

Cô cố tình cười nhẹ nhõm: “Ờ thì, tò mò cuộc sống quân nhân, nên muốn trải nghiệm tí.”

Tập Vị Nam cười khảy, người phụ nữ này chưa bao giờ hành xử một cách bình thường. Anh tưởng mình đã hiểu cô, nhưng hình như anh không hề nhìn thấu những gì cô nghĩ.

Người yêu trước là cô, chính cô lôi anh xuống vực sâu địa ngục, đến sau cùng, chính cô lại nhẫn tâm nói lời chia tay.

Gặp cô, cuộc đời đã định anh phải thua thảm hại.

“Trải nghiệm? Diệp Bạc Hâm, em coi quân đội là cái thứ gì, muốn đến là đến, muốn đi là đi? Ở đây là chỗ để em chơi trò cuộc đời đấy à? Xa hoa trụy lạc bên ngoài không đủ để em chơi à?” Anh thật sự không hiểu nổi cô đang muốn làm gì, tại sao cứ phải dồn ép anh.

Nụ cười trên môi Diệp Bạc Hâm dần xịu xuống. Cuộc đời này cô chúa ghét người ta hét lên với mình, không biết trái phải ra sao mà đã mắng mỏ cô.

Ngay cả Tô Uyển và Tô Cảnh Sâm cũng chưa từng quát cô.

Tại sao lại nói là cô chơi? Trong mắt anh, cô đang chơi trò chơi cuộc đời ư?

Cô thừa nhận mình hồn nhiên vô cảm, không bận tâm đến bất kì thứ gì. Nhưng cứ phải đăm chiêu ủ dột mỗi ngày mới là thực sự sống ư?

Cô thấy nực cười, càng cảm giác lòng sắt lại. Những lời như thế không phải lần đầu tiên anh dành cho cô.

Cô nhìn thẳng vào anh, nhếch mày nói: “Bên ngoài chơi chán rồi nên mới muốn vào đây, liên quan gì đến anh?”

Hiển nhiên cô quên mất địa vị của anh, người đứng đầu một Sư đoàn, và còn là cấp trên của cô. Nếu người xa lạ thì thôi, cô có thể cúi đầu nhận lỗi, nhưng người trước mặt khiến cô để ý, nên mọi lời anh nói đều chạm đến trái tim cô.

Dựa vào cái gì anh ta phải hét lên với mình? Nếu không phải vì anh, cô việc gì phải bỏ biệt thự mát mẻ không ở, lao đến cái nơi này ở chung phòng với người ta, nửa tháng trời chịu đủ mọi rèm pha lườm nguýt, tập luyện khổ cực khiến cô lao đao, cô chưa từng cảm thấy ức đến vậy.

Khóe mắt nghe cay cay, đầu lưỡi đắng chát, cô thấy tủi thân.

Tập Vị Nam nắm chặt cánh tay cô, đôi mắt đen phản chiếu gương mặt cô, gai ngạnh châm biếm.

“Chỗ này thuộc phạm vi quản hạt của anh, anh nói xem, có liên quan gì đến anh không?”

À! Không nói cô cũng quên mất, Thẩm Tư Á nói phòng này là của Đại đội trưởng, nhưng Thẩm Tư Á không nói Tập Vị Nam là Đại đội trưởng, mà cô biết thế nào được anh là bộ đội Đặc chủng.

Có cảm giác dối lừa, nhiều hơn nữa là thất vọng. Dường như cô chả biết gì về anh cả. Thế mà hồi đầu chẳng hiếu tại sao lại bất chấp đến với anh ta.

Tô Uyển nói đúng, hôn nhân không thể chỉ dựa trên cảm giác, nếu tư tưởng, tư duy khác nhau, làm sao mà sống được?

Tập Vị Nam chưa hề cố ý giấu diếm cô điều gì, nhưng cô ấy không hề hỏi, cô cho rằng mỗi người đều có không gian riêng, việc gì phải đi can dự vào cuộc sống của người khác.

“Thế anh bảo em phải nói gì? Đằng nào cũng ở đây rồi.” Đối diện với gương mặt giận dữ của anh, cô càng trở nên thản nhiên, ngẩng đầu, cô cười nói: “Xin lỗi chứ gì? Được, em biết lỗi rồi thưa Đại đội trưởng, được chưa?”

“Em...”

Gió đêm hây hẩy, ngọn đèn ven đường tản mác ánh sáng lờ mờ, đổ bóng dài trên nền đất.

Thẩm Tư Á đứng dưới bãi cỏ sân sau, rướn cổ nhìn lên tầng Bốn.

Khu vực này rơi vào góc chết của camera. Bờ tường gắn một ống nước, mỗi tầng lầu mỗi căn phòng đều có ban công đi cùng. Mới rồi cô thấy Diệp Bạc Hâm thoăn thoắt leo lên theo đường ống nước, chân giẫm lên ban công. Cứ thế vèo vèo lên tới nơi.

Mười mấy phút rồi, sao chưa có động tĩnh gì nhỉ?

Mới đầu Diệp Bạc Hâm còn nhìn xuống, tỏ ý cô an tâm, còn giờ là thế nào.

Đằng sau có tiếng bước chân, có hơi thở gấp gáp, giống như...

Thẩm Tư Á chết trân một lúc, mắt dáo dác nhìn đằng trước, toan tìm chỗ nấp. Chưa được mấy bước, một bóng đen bất thình lình vọt tới.

Lông lá, mắt lại còn xanh, nanh vuốt chìa ra.

Thẩm Tư Á sợ đến nỗi hai chân bủn rủn. Thấy cái thứ kia nhảy vọt lên, miệng há to toan đớp cô. Cô hoảng loạn hét lên thất thanh.

Chúa biết cô sợ chó nhất trần đời, mà còn là loại chó cao ngang người nữa.

Hai người trên lẩu mải gườm nhau, bỗng nghe tiếng Thẩm Tư Á thất kinh bên dưới, lẫn trong tiếng chó sủa.

Tim thót lại, Diệp Bạc Hâm vươn tay toan đẩy Tập Vị Nam ra. Nhưng sức cánh tay anh quá khỏe, sắc mặt nặng nề đến tưởng như chảy nước, cô không tài nào gỡ được gọng kìm của anh.

Cô bất lực ngẩng đầu: “Bạn em có chuyện rồi. Anh buông em ra. Để em xuống xem cái đã được không?”

Do ký ức từ bé mà Thẩm Tư Á rất sợ chó.

Đến đây đã gần nửa tháng, cũng chưa thấy ở đâu có chó.

Tập Vị Nam cũng giật mình bởi tiếng thét dưới lầu, ánh mắt quét vào màn đêm đen đặc, đoạn nhìn sang cô. Diệp Bạc Hâm không rõ anh đang nghĩ gì.

Thấy anh cúi đầu, cô mới nhận ra trên người anh chỉ quấn áo choàng, tấm áo màu xám hơi hé vạt, để lộ vòm ngực săn chắc, tóc còn vương nước.

Tập Vị Nam thoáng ngần ngừ, buông tay ra. Diệp Bạc Hâm lập tức xoay người lao ra cửa.

Thấy cô chạy khập khiễng chân thụt chân thò, tay còn ôm hông, thâm tâm anh dấy lên xót xa vô vàn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.