Truyện Không Tên Số 24

Chương 261




29261

Lạc Ngạn Trình nhìn điệu bộ nhớ người ra của cô, quả thực lúc cùng với Diệp Thiên Dịch nhìn thấy ông ta, biểu cảm trên gương mặt hai người giống hệt nhau, quả xứng đáng là chị em ruột.

Lạc Ngạn Trình bật cười, tiện tay quăng khẩu trang ra sau, người quản lý tay chân lúng túng nhận lấy, đôi mắt thận trọng xem xét xung quanh, sợ đột nhiên xuất hiện đám cẩu phóng viên.

Lạc Ngạn Trình một tay đút vào túi, ngón tay gõ trên trán Diệp Bạc Hâm, cười nham hiểm lại khôi ngô tuấn tú, "sao lại ngơ ra rồi?"

Diệp Bạc Hâm che trán lại, vẻ mặt khó hiểu.

Cô và ông ta rất thân sao? Đến quen biết đều không quen biết đàng hoàng, ông ta vì sao xem ra không có chút lên mặt nào?

Lúc này, Diệp Thiên Dịch ghé sát tai cô nói nhỏ: "Chị, chính là ông ấy đã đưa mẹ tới bệnh viện, tiền viện phí cũng là ông ấy đóng....."

Diệp Bạc Hâm chau mày, nhớ ra lúc trước tiễn Hứa Như Sơ ra sân bay, Hứa Như Sơ nói nhìn thấy mẹ cô đi cùng Lạc Ngạn Đình, cô nghĩ rằng Hứa Như Sơ đang nói đùa, lẽ nào mẹ cô và Lạc Ngạn Đình quen biết nhau?

Diệp Bạc Hâm rất nhanh đã thu những suy nghĩ lại, nghi ngờ nhìn tờ biên lai thu tiền trong tay ông ta, "Ngài....Lạc quen biết mẹ tôi sao?"

Lạc Ngạn Đình vừa xoay xoay chiếc nhẫn ở ngón giữa, vừa làm vẻ như có thật, gật đầu, "không chỉ là quen biết...."

"Tôi nói ông Lạc, ông có thể đeo khẩu trang vào không? Ông đeo bộ mặt này đi rêu rao khắp nơi, một lúc bị người khác nhận ra, truyền thông chú ý đến thì phải làm sao?" Người quản lý gấp gáp ngắt lời ông ta, chỉ thiếu chút nữa quát ông ta tiểu tổ tông rồi, nhưng mà tuổi tác của Lạc Ngạn Đình vẫn lớn hơn anh ta.

"Aizzzz, tôi nói anh có phiền không? Suốt ngày nhắc mãi, lỗ tai đều sắp chai hết cả rồi." Lạc Ngạn Trình vẻ mặt sốt ruột, trừng mắt nhìn ông ta một cái, bực mình đeo khẩu trang lại, chỉ lộ ra đôi mắt đào hoa nham hiểm mà thôi.

Diệp Thiên Dịch khóe miệng hơi chếch lên, quả nhiên là nhân vật cao cấp vua điện ảnh, tính cách không tốt đến thế.

"Nghe nói là Ngài Lạc đưa mẹ tôi vào viện, ngài Lạc có thể nói với tôi, vì sao mẹ tôi uống rượu đến mức xuất huyết dạ dày không?" đợi ông ta đeo khẩu trang vào, đôi mắt vô ý ngước lên, nhìn bóng đèn đỏ trên phòng cấp cứu, Diệp Bạc Hâm mới mở miệng hỏi.

Ánh mắt Lạc Ngạn Trình lướt xuống người cô, khẩu trang che đi khuôn mặt, nhìn không ra biểu cảm của ông ta, nhưng đôi mắt bỗng lạnh đi rất nhiều, "Buổi tối trong bữa tiệc với các nhà đầu tư bị rót rượu liên tục, quả thực là không cần mạng nữa rồi, rõ ràng biết dạ dày của mình không tốt còn dám tới không từ chối.

Lạc Ngạn Trình lạnh lùng hừ một tiếng, không biết có phải Diệp Bạc Hâm cảm nhận sai rồi hay không, luôn cảm thấy ngữ khí của Lạc Ngạn Đình rất kì quái, hình như là thất vọng, lại hình như là châm biếm......

Cô mặc dù không quen với bạn bè trên thương trường của Tô Uyển, nhưng những người bạn trong cuộc sống của bà ấy, cô căn bản đều đã gặp qua, Lạc Ngạn Đình từ lúc nào trở nên thân với Tô Uyển đến thế, cô vì sao một chút cũng không nhận ra.

"Chị, đèn tắt rồi...." Diệp Thiên Dịch đụng vào Diệp Bạc Hâm, lập tức đi về phía cửa phòng cấp cứu.

Cửa mở, bác sĩ mặc áo blouse trắng bước ra ngoài, cởi găng tay phẫu thuật nhuốm máu ra vứt vào thùng rác bên cạnh, sau đó kéo khẩu trang xuống.

Diệp Bạc Hâm tim thắt chặt lại, tiến tới, "bác sĩ, mẹ tôi không sao chứ?"

Vị bác sĩ nhìn cô một cái, lại nhìn Lạc Ngạn Trình đang đi đến, "tạm thời đã không sao nữa, nhưng mà dạ dày bệnh nhân xuất huyết nặng, ssu này cố gắng tránh đụng đến rượu, thực phẩm có tính kích thích cũng nên tránh, kiêng ăn đồ lạnh, dùng bữa đúng giờ, tốt nhất nên nghỉ dưỡng một hai tháng, nếu lần sau dạ dày còn xuất huyết nữa, e là không dễ vượt qua như thế đâu."

"Ý bác sĩ là có khả năng nguy hiểm đến tính mạng?" Diệp Bạc Hâm tái mặt, trên khuôn mặt trắng bệch gần như không còn giọt máu, cô phải tin thế nào đây, một Tô Uyển mạnh mẽ cương quyết như vậy, tối nay vừa suýt bị thần chết vỗ vai.

Bác sĩ nét mặt nghiêm trọng, lập tuéc chau mày, "không phải có khả năng, là nhất định sẽ như thế, lần sau lại gặp chuyện như thế này nữa, xác suất cứu được chưa tới 30%!"

Diệp Bạc Hâm bên tai ầm ầm, bác sĩ sau đó nói gì cô đều không nghe rõ, chỉ nhìn thấy miệng ông ấy chuyển động.

"Được, cảm ơn bác sĩ." Lạc Ngạn Đình tiễn bác sĩ đi.

Tô Uyển được đẩy ra ngoài, cô nằm trên xe đẩy, khuôn mặt xinh đẹp mặt trắng bệch nhợt nhạt.

Diệp Bạc Hâm mặt tái mét đi theo sau, đưa đến tận tầng nội trú vip

Lạc Ngạn Trình vì báo cáo gấp, bị người quản lý thúc giục vô cùng, ông ta nán lại tới 11 giờ, chắc chắn sức khỏe Tô Uyển hồi phục bình thường, lúc này mới rời khỏi bệnh viện.

Diệp Thiên Dịch bị Diệp Bạc Hâm hối quay về, cô một mình ở lại bệnh viện chăm sóc cho Tô Uyển.

Đêm nay là một đêm rất dài, Diệp Bạc Hâm ngồi trong phòng bệnh nhìn ánh đèn bên ngoài của sổ chiếu lên giường, nhìn khuôn mặt đẹp đẽ nhưng trắng nhợt của Tô Uyển.

Cô đã nghĩ rất nhiều, Tô Uyển liều mạng như vậy, là muốn ông ngoại thất vọng sao? Cuộc hôn nhân của bà ấy thất bại, nhưng sự nghiệp lại lên như diều gặp gió, bà ấy mặc dù không quá bận tâm đến việc ở cạnh hai chị em cô, nhưng bà ấy lời nói và việc làm đều rất mẫu mực, khiến bọn họ mưa dầm cũng thấm đất.

Một người thông minh lanh lợi như Tô Uyển, sao lại chết dễ dàng đến thế, lẽ nào là không muốn cô và Tập Vị Nam ở bên nhau?

Thực sự là cô đã nhìn sai người rồi sao? Diệp Bạc Hâm bắt đầu hoài nghi quan điểm của chính mình.

……

Ngày hôm sau, Diệp Bạc Hâm tỉnh dậy, liền đi đến siêu thị gần đó mua dụng cụ vệ sinh cá nhân, đánh răng rửa mặt xong, chấn chỉnh bản thân lại một lát, Diệp Thiên Dịch xách túi loén túi nhỏ tiến vài, ném trên sofa.

Dì Thanh nghe nói Tô Uyển nhập viện, cùng theo đến bệnh viện, trong tay xách phần cháo tự tay hầm.

"Đứa con như cháu, túc trực cả đêm mệt lắm rồi phải không? Nào, húp ít cháo. Tôi đặc biệt hầm rất nhiều, đủ cho hai mẹ con cháu uống." Dì Thanh dùng bát múc cháo ra, bê đến cạnh tay Diệp Bạc Hâm, "nào, cẩn thận nóng đó."

Tô Uyển vẫn chưa tỉnh lại, Dì Thanh đặt xuống nhẹ nhàng.

Diệp Bạc Hâm chẳng có khẩu vị gì, lại không muốn phụ ý tốt của Dì Thanh nên nhấp môi từng chút từng chút, nhưng người lại có chút lơ đãng, liên tục ngước mắt nhìn Tô Uyển.

Đã tới thời gian lên ra, bác sĩ trực chính đến kiểm tra phòng, dặn dò hai câu rồi mang theo y tá rời đi.

Bác sĩ vừa cất bước đi, Tô Uyển đã tỉnh lại rồi.

"Con đi gọi bác sĩ." Diệp Thiên Dịch vẻ mặt mừng rỡ, gấp gáp chạy đi trước.

Diệp Bạc Hâm đi tới bên giường, cầm lấy bàn tay lạnh ngắt của Tô Uyển, cổ họng hơi nghẹn lại, " Mẹ, thấy thế nào rồi, đỡ hơn chút nào chưa? Có chỗ nào không thoải mái không?"

Tô Uyển định hình nhìn trần nhà mấy giây, nghe thấy tiếng của cô mới ngoảnh đầu lại.

"Không sao rồi. Chết không nổi." Tô Uyển vẫn không có sắc mặt gì tốt với cô, đoán chừng vẫn còn đang giận cô không hiểu chuyện, không nghe lời.....

"Mẹ!" Diệp Bạc Hâm cắn môi, lập tức cảm thấy vô cùng tủi thân.

Diệp Bạc Hâm tìm bác sĩ tới, bac sĩ đeo ống nghe, bảo bọn họ đứng dạt ra bên cạnh, đừng chặn không khid lưu thông.

Tô Uyển mặt lườm một cái rồi im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Không có gì đáng lo ngại, ở lại theo dõi thêm mấy ngày là có thể xuất viện, mấy ngày này đồ ăn phải thanh đạm, chủ yếu là đồ ăn lỏng. Có triệu chứng đột ngột gì lập tức liên hệ với tôi." Bác sĩ tháo ống nghe ra, nhìn ba người một lượt, Diệp Bạc Hâm mặc dù sắc mặt tiều tụy, nhưng lại rất điềm tĩnh, bác sĩ đi tới trước mặt cô, căn dặn vài chuyện cần chú ý.

"Được, cảm ơn bác sĩ." Diệp Bạc Hâm cười gượng gạo, cô nhìn Tô Uyển một cái, rồi quay người tiễn bác sĩ ra về.

……

"Mẹ, cháo cẩu khởi long nhãn là dì Thanh dậy sớm hầm, hầm đủ 2 giờ đồng hồ, mẹ uống một ít đi, bác sĩ dặn mẹ ăn cơm đúng giờ, nếu không bệnh tình sẽ càng nghiêm trọng hơn....."

Diệp Thiên Dịch đút cho Tô Uyển một ít cháo, dì Thanh thấy vậy, vẻ mặt vui mừng yên tâm.

Diệp Bạc Hâm ngồi trên ghế dài ngoài phòng bệnh, đầu ngón tay lướt trên điện thoại, gửi wechat cho giám đốc Lý xin nghỉ phép một hôm, mặc dù cô rất muốn nghỉ mấy ngày, nhưng sợ nghỉ nhiều quá sẽ bị người khác nói xấu sau lưng.

Bây giờ chưa tới thời gian lên ca, cô đợi một lát, giám đốc Lý vẫn chưa trả lời.

Cô dựa lưng vào ghế, trong đầu truyền tới tiếng động.

"Mẹ, mẹ không thấy được đó, tối quá chị vừa nghe mẹ xảy ra chuyện, liền tức tốc chạy đến bệnh viện, lúc vừa tới bệnh viện, mặt mày trắng bệch, dọa chết người ta rồi....."

"Thật đấy thật đấy, con không lừa mẹ đâu...."

"Còn nữa, chị ấy tối qua túc trực ở bệnh viện cả đêm, mẹ vừa nãy chưa thấy sắc mặt chị tiều tụy đến thế nào đâu? Đoán chừng tối qua vẫn chưa ngủ được nhiều."

Diệp Thiên Dịch cố gắng nói tốt cho Diệp Bạc Hâm, đây cũng không phải là nói dối, Diệp Bạc Hâm tối qua quả thực bị dọa đến mất hồn, cũng là cô túc trực suốt đêm trong bệnh viện.

Tô Uyển có chút xao động, nhìn ra ngoài phòng.

"Gọi nó lại đây."

"Haizzzz, được đấy." Diệp Thiên Dịch phấn khởi đứng dậy, tiện thể kéo dì Thanh đi ra.

"Chii, mẹ gọi chị vào kìa." Diệp Thiên Dịch đập vai Diệp Bạc Hâm.

Cửa phòng không đóng, cuộc đối thoại của hai người Diệp Bạc Hâm đều đã nghe thấy cả.

Trong phòng bệnh rất yên tĩnh, chỉ có âm thanh Diệp Bạc Hâm gọt trái cây.

Tô Uyển từ lúc cô tiến vào cửa đã bắt đầu ngoảnh đầu nhìn ra cửa sổ.

Trên bệ cửa sổ y tá từ sớm đã bài trí một bình hoa Bách Hợp bằng thủy tinh, dưới ánh ban mai, tỏa ra hương thơm, những giọt sương đọng trên cánh hoa phản chiếu ánh mặt trời.

Rất lâu, Tô Uyển mới mở miệng, "rời xa cậu ta đi."

Diệp Bạc Hâm sững người, tay run rẩy, dao gọt trái cây cắt vào đầu ngón tay, những giọt máu tươi rỉ ra, nhuốm đỏ đĩa táo, nhiễu trên thân dao.

Diệp Bạc Hâm hình như không cảm thấy đau, nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, lạnh lùng rút một tờ khăn giấy chặn đầu vết thương lại.

Cô không có phản ứng kích động, chỉ là nhìn chằm chằm nhìn những bông hoa bách hợp xinh đẹp trên bệ cửa sổ, cổ họng rất đau, giống như bị gao găm vào vậy.

"Được, con....sẽ suy nghĩ lại...."cô khổ sở gật đầu.

Tô Uyển sững sờ, bà ấy vốn dĩ tùy miệng nói ra, rốt cuộc Diệp Bạc Hâm trước kia kiên quyết như vậy, bà ấy suýt chút nữa đã dao động rồi, không ngờ cô bây giờ lại chấp nhận.

Mặc dù nói là suy nghĩ lại, nhưng cũng đã bắt đầu dao động, không phải sao?

"Con không lừa mẹ đấy chứ?" Tô Uyển quay đầu lại, nhìn cô hoài nghi.

Diệp Bạc Hâm rũ tay xuống, máu vẫn đang chảy không ngừng, nhỏ giọt xuống nền.

Diệp Bạc Hâm cuối mắt, lặng lẽ nhìn, chốc lát hạ giọng cười, "con lừa mẹ làm gì?"

Tô Uyển nghẹn ngào, cảm giác đôi mắt cô quá đau buồn, bà ấy không nỡ trách mắng, cuối cùng cắn răng nói: "Hy vọng con nói được làm được."

"Dạ." Diệp Bạc Hâm lạnh lùng gật đầu.

Tô Uyển chau mày, mấy ngày qua đã xảy ra chuyện gì rồi? Vì sao cô đột nhiên mất hết kiên trì rồi?

Nếu không phải là đau khổ đến cực điểm, với tính cách của cô, không thể đột nhiên lại đổi ý.

Tô Uyển nằm một lát, mơ hồ ngủ thiếp đi.

Diệp Bạc Hâm tay chân lạnh ngắt, đến khi Diệp Thiên Dịch tiến vào, thấy máu nhiễu dưới sàn, ngón tay cô vẫn đang rit máu, lậ tức kinh ngạc kêu lên.

"Chị, chị làm gì đấy?" Diệp Thiên Dịch giúp cô cầm ngón tay lại, kéo cô đứng dậy, "đi, đi tìm y tá băng vết thương lại."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.