29247
Cuối tuần, Diệp Bạc Hâm có hai ngày rảnh rang, liền lên lịch trình dắt Tập Vị Nam về gặp ông ngoại.
Cô đã hỏi anh, còn mấy ngày phép nữa.
Bầu không khí bỗng trở nên nặng nề, cả hai đều rõ, hạnh phúc lúc này như mộng ảo, sẽ không dài lâu.
Cô không muốn làm bà cô cằn nhằn, cũng không muốn cản trở bước tiến của anh.
Đã yêu anh, thì phải để anh bớt đi nỗi lo về sau.
Mấy ngày nghỉ phép ngắn ngủi, họ còn biết bao nhiêu việc chưa kịp làm.
Ăn sáng xong, Diệp Bạc Hâm lên gác.
Trong phòng thay đồ, dựa người vào tủ áo, cô gọi điện thoại cho ông ngoại.
Đầu trang viên nơi ngoại ô, điện thoại của Tô Nhuệ Dương để trên bàn trà. Mới sáng sớm ông cụ đã luyện giọng đằng sau vườn, radio đang phát kinh kịch, í a í a, âm điệu cao vống.
Dư quản gia cầm điện thoại, băng qua dãy hành lang, rảo bước ra sau vườn.
“Ông ơi, ông có điện thoại của cháu gái này.”
“Cái gì cơ?” Ông cụ chưa nghe rõ.
Dư quản gia tắt đài đi, âm thanh đinh tai nhức óc liền im bặt: “Điện thoại của cháu gái.”
“Hứ, con nhỏ vô lương tâm này, bao nhiêu ngày trời không tin tức, cuối cùng cũng nhớ đến lão già này.” Tuy nói vậy, nghe thì giống như cằn nhằn, thực chất mặt lại không giấu được vẻ tươi cười.
Tô Nhuệ Dương day cổ họng, nâng cốc nước trên mặt bàn đá, nhấp một hớp, nhuận giọng. Bấy giờ mới nhận điện thoại từ tay Dư quản gia.
“Con bé này, mới sáng ngày ra, tìm ông có chuyện gì?”
Cái tin Tập Vị Nam sắp quay về quân doanh, khiến tâm trạng của Diệp Bạc Hâm vốn hơi ủ rũ, nhưng vừa nghe chất giọng hiền hậu của ông ngoại, cô liền bật cười khanh khách.
“Ông ngoại, không có chuyện gì thì cháu không được tìm ông ạ?”
“Úi dào, bớt huyên thuyên đi.” Kể từ lúc về hưu, Tô Nhuệ Dương hằng ngày trồng hoa, cắt cỏ ở trang viên, thi thoảng đi tuần quanh trại rượu, tháng ngày qua đi cũng ấm êm. Hoa cỏ trong vườn được tưới tắm tỉa tót tươi mơn mởn.
“Ông ngoại ơi, hôm nay ông có thời gian rỗi không?”
“Sao? Đến thăm ông à?” Tô Nhuệ Dương vừa tưới hoa, vừa cầm điện thoại.
“Vâng, mấy hôm trước chẳng đã nói sẽ dẫn...” Diệp Bạc Hâm nói rồi bỏ ngỏ, ngón tay vân vê dây áo, ánh mắt hấp háy, hai giây sau mới tiếp lời: “Dẫn bạn trai cháu về gặp ông mà? Nhưng sau đó có việc bỏ bẵng đi mất, cháu định lát nữa sẽ đưa anh ấy về thăm ông luôn thể.”
Tô Nhuệ Dương quẳng vòi nước xuống, đánh “chát” một tiếng, vọng qua đầu dây bên kia, khiến Diệp Bạc Hâm giật mình.
“Ông ngoại?”
“Bao giờ tới nơi?”
Diệp Bạc Hâm phân vân không hiểu, rốt cuộc ông ngoại có phải đang giận hay không.
“Tầm mười một giờ ạ.”
...
Tô Nhuệ Dương bước vào phòng khách, cởi áo khoác vừa bị nước bắn ướt sũng, người làm nhanh tay đỡ lấy, mang một chiếc áo sạch sẽ khác cho ông.
“Ông Dư.” Tô Nhuệ Dương gọi.
Dư quản gia từ phòng ngủ nhỏ đi ra, thấy sắc mặt ông cụ cười rạng rỡ: “Ông ơi, ông có chuyện gì mà vui thế?”
Tô Nhuệ Dương tươi tỉnh nói: “Lát nữa con bé dẫn bạn trai về, à, chính là cái đứa lần trước gọi điện thoại ấy. Lúc ấy ông cũng nghe thấy mà, nhân phẩm xem ra cũng được. Có điều, lát nữa tôi vẫn phải xem xét cẩn thận, dù sao cũng là chuyện cả đời, không được để lầm lẫn.”
“Tô Uyển bị lỡ dỡ, cũng là tại tôi. Năm xưa không nhìn rõ bộ mặt của Diệp Viễn Đông, khiến nó bị người ta lừa dối, bao nhiêu năm qua...” Giọng nói của Tô Nhuệ Dương đầy sự day dứt.
Dư quản gia cũng thở dài: “Ông ạ, xác định sớm cũng tốt, nhưng bây giờ đại tiểu thư cũng khá rồi, công ty kể từ lúc giao cho cô ấy, kinh doanh ngày một phất, so với ông hồi trẻ, không hề kém cạnh tẹo nào.”
Chuyện tình cảm khốn đốn, còn sự nghiệp lại như diều gặp gió.
Nhưng dù sao cũng là phụ nữ, cũng cần có người thương yêu.
Tô Nhuệ Dương quay người lên gác, bước chân lừ thừ.
Dư quản gia cẩn thận theo sau, định khuyên thêm: “Ông...”
Tô Nhuệ Dương đưa tay ngăn lại: “Hôm nay không nói những chuyện phiền lòng này nữa, dặn nhà bếp, làm mấy món con bé thích. Còn đứa kia, kệ nó, tôi duyệt xong rồi tính tiếp.”
“Dạ, vâng.” Dư quản gia quay người đi.
“Quay lại đã.” Tô Nhuệ Dương nhếch mày: “Mấy hôm trước đặt may mấy bộ đồ truyền thống đúng không? Chọn cho tôi bộ nào trông đứng dáng một tý, lát nữa tôi thay.”
...
Về trang trại, không cần ăn mặc quá long trọng.
Trong tủ quần áo, quần áo nam chỉ một dãy màu lạnh, quần áo nữ lại đan xen nhiều màu sắc tươi tắn.
Nhu và cương, trọn vẹn trời sinh.
Ngón tay lướt qua bộ quân phục của anh, trong đầu nhá hiện dáng vẻ uy nghiêm chính trực của anh lúc mặc quân phục, mắt mày cô dịu xuống.
“Xong chưa em?”
Diệp Bạc Hâm vừa cởi đồ, nghe ngoài cửa có tiếng bước chân, liền sau đó là giọng nói trầm thấp giàu từ tính của anh vang lên, cô giật mình, vội vàng vơ quần áo che trước ngực.
Tập Vị Nam mở cửa, đứng bên ngoài, ánh mắt lướt trên đường cong bờ lưng trắng ngần, mịn màng, tuyệt đẹp của cô.
Đêm qua, bàn tay anh hẵng còn miên man du ngoạn trên lưng cô.
Hơi thở, nặng nề hơn.
Diệp Bạc Hâm không dám quay lại, trên người chỉ mặc áo ngực. Không nghĩ được rằng anh lại bất ngờ lên gác, càng không nghĩ anh chẳng buồn gõ cửa đã bước vào.
“Anh... anh ra đi...” Sau lưng nóng ran, cô có thể cảm nhận được ánh mắt cháy bỏng của anh.
Tập Vị Nam nhoẻn cười, đóng cửa lại, song không lùi ra ngoài. Ánh mắt đen láy nhìn người phụ nữ đứng chết trân bên cạnh tủ áo.
“Lát nữa phải đến khu Hương Giang một chuyến, quà mua lần trước để ở chỗ anh Cả. Bây giờ là chín giờ, em còn lần khần nữa, chắc mười một giờ cũng chưa đến được chỗ ông ngoại đâu.”
Trong lúc nói, Tập Vị Nam đã bước đến đằng sau cô. Đưa tay lấy chiếc áo sơ mi màu xanh của cô treo trên mắc.
Diệp Bạc Hâm ngửi thấy mùi hương cơ thể anh, hốt hoảng quay lại.
Đôi mắt đẹp trợn tròn, trách móc nhìn anh.
Tay siết chặt tấm áo che trước ngực.
“Tập Vị Nam, anh...”
Tập Vị Nam cúi đầu, khẽ cười hắt ra, không nói không rằng, ánh mắt rơi trên bầu ngực cô, ánh mắt tối sầm lại.
Tuy không một chỗ nào trên người cô mà anh chưa được nhìn qua, nhưng vào những lúc ấy, cả đều đê mê say tình, không quan tâm nhiều lắm đến những thứ khác. Còn bây giờ họ đều tỉnh táo, đối diện với ánh mắt chằm chằm của anh, cô vẫn có cảm giác ngượng ngùng.
Tập Vị Nam cũng không làm khó cô, thấy mặt cô ửng hồng vì xấu hổ, quả thực đáng yêu chết đi được.
Chiếc áo chạm xuống vai cô, anh cúp mắt, vòng ra sau lưng cô.
“Nhấc tay nào.” Chất giọng anh ôn tồn như men rượu ngon, cất lên bên tai cô, cùng hơi thở nóng hôi hổi.
Được người khác mặc áo cho, tình huống này quả thực trong đời Diệp Bạc Hâm chưa một lần trải qua, cả gương mặt nóng ran như đốt.
Cô hơi nhấc tay lên, lòng bàn tay căng thẳng, rịn mồ hôi.
Tập Vị Nam một tay đỡ cánh tay cô, xỏ vào áo sơ mi.
Đôi bàn tay thô ráp chạm vào cánh tay cô, gợi cảm giác là lạ.
Diệp Bạc Hâm cúi gằm đầu...
Trầy trật mãi mới mặc xong, cô liền thờ phảo, sống lưng cứng còng bấy giờ mới được thả lỏng.
Ngón tay run rẩy cài khuy áo, bất thình lình, đôi bàn tay nóng ran của anh ghìm cổ tay cô lại.
“Để anh.” Hơi thở của anh phả ra nóng hổi, Diệp Bạc Hâm nghe vành tay và cổ ửng đỏ, bỏng rát. Con tim khua nhịp liên hồi, cơ thể mềm oặt...
Bàn tay anh trượt xuống, ôm trọn vòng eo cô, xoay người cô lại.
Diệp Bạc Hâm nín thở, bờ mi run rẩy, lảng tránh ánh mắt bỏng rẫy của anh. Ghì đôi cánh tay đang ôm trọn bờ eo thon thả của mình, Diệp Bạc Hâm lúng túng, nói nhát gừng:
“Em... em tự... làm được.”
Diệp Bạc Hâm vẫn hơi... sợ anh. Lúc nào cũng có cảm giác Tập Vị Nam không bao giờ thấy no đủ, sinh lực dồi dào khiến người ta phải phẫn nộ.
Cách anh khêu gợi kích thích cũng cao thủ, cô sợ anh không kiềm chế được bản thân, trước khi rời nhà mà làm nháy nữa thì... hôm nay khỏi nghĩ đến việc rời nhà.
Diệp Bạc Hâm không cách nào gỡ được vòng tay của Tập Vị Nam, cũng không dám nhúc nhích, cúc chưa cài xong, làn da trắng ngần thoắt ẩn thoắt hiện.
Tập Vị Nam cúp mắt nhìn xuống, ngón tay thong dong lướt trên áo sơ mi của cô. Diệp Bạc Hâm liền rùng mình.
Ngước mắt lên, bốn mắt nhìn nhau, cô không thể chứa nổi cơn sóng tình dạt dào vô bờ bến trong đôi mắt sâu hun hút của anh.
Diệp Bạc Hâm cắn răng, bàn tay trắng trẻo che đi đôi mắt anh.
“Đừng nhìn nữa, lát nữa mà rờ vào chỗ không nên rờ, anh đừng trách em.”
Tập Vị Nam khẽ bật cười, âm thanh quyến rũ biết chừng nào, mang theo cả hơi thở nóng hôi hổi mỗi khi anh nói chuyện, rót vào tai cô... Diệp Bạc Hâm quả thực không thể chịu nổi.
Con người này đúng là yêu nghiệt.
Diệp Bạc Hâm buông thõng tay, quay ngắt đầu đi, chỉ còn nước cầu mong hình thức tra tấn này sớm kết thúc.
Bàn tay anh bắt đầu từ cổ áo sâu hút... giúp cô cài lại từng cúc áo một.
Cho đến khi cài xong nút cúc cuối cùng, Diệp Bạc Hâm bối rối ôm cánh tay mình, xoa vuốt, mắt mũi luôn nhìn chúi xuống.
“Lựa giúp anh một bộ.” Tập Vị Nam hôn phớt nhẹ lên trán cô, khe khẽ nói.
Tâm trạng bối rối của cô mới dần bình tâm lại.
Theo phong cách ăn mặc của anh, Diệp Bạc Hâm chọn một chiếc áo sơ mi màu xanh thẫm trong dãy màu lạnh, nom rất hợp với nước da của anh. Cô mặc áo xanh nhạt, hai người đứng cạnh nhau, sẽ không đến nỗi lệch lạc.
Dĩ nhiên Tập Vị Nam rất mãn nguyện, khóe mắt luôn đeo ý cười mê đắm lòng người.
“Mới rồi anh giúp em, bây giờ đến lượt em đấy.”
Vẻ tươi cười của anh có sức truyền cảm, tay Diệp Bạc Hâm cầm chiếc áo, ngơ ngác nhìn... nụ cười rạng rỡ bên khóe môi anh.
Người đàn ông này... sinh ra là để gây tai vạ...
...
Trang viên ngoại ô.
Máy bàn đổ chuông, Dư quản gia liền bốc lên nghe.
Tô Uyển gọi đến. Vừa nãy không gọi được vào số di động của Tô Nhuệ Dương, cô liền gọi vào máy bàn.
“Đại tiểu thư.” Dư quản gia ngồi thẳng lưng dậy.
“Bác Dư, bố cháu hai hôm nay thế nào ạ? Sức khỏe vẫn ổn chứ ạ?”
Hai hôm trước, Tô Uyển vừa đưa Tô Nhuệ Dương đến bệnh viện tái kiểm tra. Bà bận không dứt ra được, sáng tối mỗi bận một lượt điện thoại gọi tới, nhắc nhớ Tô Nhuệ Dương nhớ uống thuốc đều đặn.
“Sức khỏe của ông hẵng ổn định, đấy, mới rồi nghe cô nhỏ nói sẽ dắt cháu rể về, ông cười không khép được miệng, phấn chấn lắm.”
Cháu rể?
Tô Uyển liền biến sắc mặt: “Cháu rể nào?”
Dư quản gia nghe giọng điệu của Tô Uyển bỗng đanh lại, liền lẩm bẩm: “Đại tiểu thư không biết à? Cô nhỏ hôm nay sẽ dắt chồng tương lai về thăm ông, chẳng phải cháu rể còn gì?”
Dư quản gia còn nói thêm gì đó, Tô Uyển không buồn nghe, thẳng thừng dập máy.
Tô Uyển đứng dậy, bấm số của thư ký, gọi người vào.
“Lát nữa tôi có việc, hủy hết lịch trình ngày hôm nay đi, có gì gấp thì gọi điện thoại cho tôi.”
...
Chiếc xe Ranger Rover màu đen chạy một mạch đến khu biệt thự Hương Giang, dừng bên ngoài tòa biệt thự.
Tập Vị Nam xuống xe, Diệp Bạc Hâm vốn định theo anh xuống, nhưng bị anh ấn lại ghế.
Anh nắm bàn tay cô, giọng se sẽ nói: “Đừng chạy lung tung, mới rồi đi bộ còn lập cập đấy?”
Gương mặt trắng trẻo của cô bỗng chốc đỏ lựng.
Chẳng phải tại anh cả à?
Chẳng bao lâu sau, Tập Vị Nam xách đồ ra.
Mở cốp sau, xếp đồ vào.