Truyện Không Tên Số 24

Chương 190




29190

Sau khi thân ảnh của Diệp Bạc Hâm biến mất sau cánh cửa đại sảnh, Tập Vị Nam không lập tức lái xe đi, mà là rẽ vào một góc, hạ cửa sổ xe xuống, ánh mắt đen trầm, không mảy may một chút dịu dàng có lúc nãy 。

Đầu ngón tay kẹp một điếu thuốc, một tay đặt lên bệ cửa sổ ,khuôn mặt không biểu cảm nhìn con đường đối diện không biết nhìn thấy cái gì, đột nhiên nheo mắt lại , đôi mắt đen sâu lộ ra ý lạnh rừng sâu 。

“ Tập tiên sinh ……”

Tập Vị Nam thong thả thu lại tầm nhìn, có hai người đàn ông mặc vét đứng bên xe, tướng mạo bình thường, toàn thân lại lộ ra hơi thở kiêng cường 。

Tập Vị Nam gạt tàn thuốc trên đầu ngón tay ,“ Tra ra chưa ?”

Anh hôm nay mặc áo sơ mi trắng , cửa tay áo hơi hơi xắn lên , đường nét cơ bắp của cánh tay lưu loát lại ẩn hiện nhô lên 。

Cổ áo mở ra hai cúc, thu hút ánh mắt nhất là vết màu đỏ trên ngực 。

Hai người không nhịn được mà liếc mắt nhiều lần, muốn nói lại không thể, luôn bị vệt đỏ ấy thu hút ánh mắt 。

Tập Vị Nam liếc mắt nhìn, không mảy may để ý, nhẫn nại đợi bọn họ 。

“ Điều tra được rồi, là một cô gái tên Lâm Tinh Âm, chúng tôi đi điều tra camera giám sát ,ngày hôm đó cô ấy đứng trên hành lang chỗ đó, cầm lên một chậu cây trên mặt đất, vứt xuống dưới lầu 。”

Chỉ là, làm sao có người ngu xuẩn như vậy, làm việc xấu cũng không giải quyết tốt hậu quả, vậy mà lưu lại camera giám sát 。

Nhưng mà với loại thân phận như cô ta, sợ là không có năng lực xoá video 。

“Lâm Tinh Âm ?” Tập Vị Nam vốn dĩ khí chất trên người lạnh thấu xương ,lúc này lại toả ra hàn khí, càng khiến lòng người khác lạnh lẽo。

Nếu anh không nhớ sai, Lâm Tinh Âm là cô gái có dây dưa với Hạ Dã Nhuận 。

Vậy hành động này của cô ta dễ giải thích rồi 。

“ Cô ta không phải bị mù sao ?”một người mù làm sao có thể nhìn thấy dưới lầu có người nào đi qua?Lại làm sao biết được dưới đất có chậu cây ,còn chuẩn xác không có sai sót thời gian ném đồ xuống dưới ?

Trừ phi ……là giả mù !

“Tập tiên sinh, ở trong camera , cô ấy hành động tự nhiên, không giống bị mù, sau đó chúng tôi còn phát hiện một manh mối, phát hiện cô ấy mua chuộc một bác sĩ , mù vĩnh viễn gì đó, đều là bác sĩ làm chứng nhận giả cho cô 。”

Tập Vị Nam có chút hứng thú ,“ Cô ta còn có loại bản lĩnh này, có thể mua chuộc bác sĩ ?đại thiếu gia Hạ gia không có hồ đồ như vậy chứ 。”

Hạ Dã Nhuận ?

Bị một cô gái lừa rồi ?

Anh có phải nên vui mừng, bởi vì Hạ Dã Nhuận nhu nhược do dự, bị một cô gái vướng víu, Diệp Bạc Hâm mới dứt khoát phủi sạch quan hệ với anh ta, anh mới có cơ hội ở cùng cô ?

Người kia có chút yên lặng ,“ Xin lỗi, Tập tiên sinh, cái này chúng tôi không tra ra được ……”

Tập Vị Nam không làm khó bọn họ, chỉ là trầm mặc một lúc, gạt bỏ tàn thuốc。

Anh ẩn nhẫn nhíu mày, nghĩ tới thời gian này có chút nhiều rồi 。

“Cô ta còn có hành động gì không ?”

“ Hai hôm nay không có, chỉ là sáng sớm hôm nay, có mấy người đi loanh quanh ở gần đây, luôn hướng về phía xung quanh Diệp Thị ,lúc nãy thấy phu nhân từ trên xe ngài bước xuống, bọn họ bước tới một góc gọi điện thoại, quả nhiên là chĩa mũi về phu nhân 。”Một người nói, lại nhìn về phía đường đối diện 。

Đúng lúc nhìn thấy vài người đang tụ tập, đang nhìn về phía bên này 。

Nhìn thân hình và thần thái bọn họ, không giống có kinh nghiệm bảo vệ, ngược lại giống đám ô hợp nhận tiền làm việc 。

Sắc mặt Tập Vị Nam lạnh lùng, trong ánh mắt xẹt qua sát ý lạnh lẽo 。

Thật là tà tâm không chết, người nào có thể động, người nào không thể động cũng phân biệt không rõ, loại người không có não này nếu không có anh thu thập, tương lai cũng sẽ bị người khác thu thập 。

“Tập tiên sinh, vậy những người kia ?”

“Điều tra xem trường hợp của bọn họ, nghĩ cách xoá bỏ suy nghĩ của bọn họ, vĩnh viễn không để bọn họ xuất hiện ở Kinh Thành 。”

Đồng tử Tập Vị Nam đen sâu, nhìn không ra cảm xúc gì, có thể để anh nói ra lời như thế này, có thể thấy mấy người kia chọc giận anh rồi 。

“Còn về Lâm Tinh Âm ……” Tập Vị Nam mặt không biểu cảm 。

“Tiên sinh, có cần vạch trần cô ấy ?Để Hạ thiếu gia nhìn rõ bộ mặt thật của cô ấy ?”Lâm Tinh Âm tính toán thiệt hơn chẳng qua là vì giữ một người đàn ông , nếu như người đàn ông kia biết bản thân đã bị lừa rồi, còn đem người yêu của mình đẩy ra xa, có thể nghĩ ra, đến lúc đó Hạ Dã Nhuận sẽ có bao nhiêu chán ghét cô ?

Không cần bọn họ ra tay, Hạ Dã Nhuận cũng sẽ không bỏ qua cô ta 。

Tập Vị Nam lúc đầu cũng có suy nghĩ này, bây giờ lại có suy tính của bản thân 。

Có người vướng víu Hạ Dã Nhuận, có gì không tốt ?

Anh không cần đào một hố, sau đó bản thân nhảy vào 。

“Không cần đâu, hai người xem chặt cô ta, nhân cơ hội tiết lộ manh mối, để cô ta bớt phóng túng lại, giở thủ đoạn giữ một người đàn ông thì được, nhưng có một số người không nên động vào , đừng động não làm bậy , nếu không vì sao chết cũng không biết !”

……

Tập Vị Nam ngồi trên xe gần nửa tiếng, liếc mắt nhìn điện thoại, lái xe rời đi 。

Hai mươi phút sau, anh đến dưới tập đoàn Tô Thị 。

“ Tô tổng, tôi tới rồi。” anh vươn cánh tay dài nắm lấy bệ cửa sổ, trong tay cầm điện thoại đặt bên tai 。

Chính là lúc nãy, Tô Uyển hẹn gặp anh 。

Tô Uyển không chấp nhận anh, anh không dám giống như đối với Tô Cảnh Sâm, vừa tới liền gọi là Cậu 。

Tô Uyển nhìn giống như mặc kệ Diệp Bạc Hâm, thực tế mỗi một hành động của Diệp Bạc Hâm, trong lòng Tô Uyển đều có tính toán 。

Mấy hôm nay trạng thái tinh thần Diệp Bạc Hâm không tốt, cô biết có liên quan đến Tập Vị Nam, chỉ là không nghĩ tới, con gái này của cô vậy mà kiên trì không được mấy ngày, đột nhiên thoả hiệp rồi 。

Nghĩ tới Tô Uyển cô năm đó, đem hôn nhân của bản thân buộc lên một người đàn ông nhu nhược, anh không chỉ lệch đường, mà còn náo đến nổi tiếng 。

Bây giờ, cô làm sao lại để con gái của bản thân bước lên vết đổ của mình ?

“Được, gặp ở tiệm cà phê ở dưới 。”

Tô Uyển hoãn lại cuộc họp buổi sáng, đặc biệt dành thời gian gặp Tập Vị Nam 。

Lúc cô bước tới ngoài tiệm cà phê, từ trong cửa sổ kính nhìn thấy Tập Vị Nam mặc một thân màu trắng áo sơ mi và quần âu, hai tay áo được xắn lên cánh tay, ánh mắt anh nhìn phía trước, trên người lộ ra khí chất trầm tĩnh 。

Ở trong tiệm cà phê , không ít tinh hoa thương giới, trên khí chất lại cách xa anh 。

Anh ngồi trong một góc, nhưng vừa liếc mắt liền có thể thu hút ánh mắt của người khác。

Tô Uyển âm thầm khen ngợi, đây là một nhân tài, Hạ Dã Nhuận hoàn toàn không thể so sánh được với cậu 。

Cô từng gặp vô số thanh niên có tài có mạo trong xã hội thượng lưu, nhưng không có người nào khiến cô có loại cảm giác mãnh liệt như vậy 。

Ở trước mặt một tiểu bối, Tô Uyển cô vậy mà bị nghiền ép xuống 。

Xứng đáng là người Tập gia, quả nhiên không giống bình thường 。

Tập Vị Nam như có luồng cảm ứng, bình tĩnh như nước nhìn về hướng cô 。

Anh hướng về phía Tô Uyển lịch sự gật đầu, không khiêm tốn không cao ngạo, cũng không vì Tô Uyển là trưởng bối mà có ý nghĩ nịnh bợ 。

Tô Uyển nhìn trộm bị người ta chụp túi, có khoảnh khắc lúng túng 。

Cô thu lại tâm tình bước vào trong 。

“Tô tổng。” Tập Vị Nam đứng lên , tự mình kéo ghế thay cô。

Tô Uyển nhàn nhạt gật đầu với anh, sau khi ngồi xuống, bắt đầu xem xét kỹ lưỡng người thanh niên trước mặt 。

Tập Vị Nam đẩy menu tới trước mặt Tô Uyển, đường nét rõ ràng trên khuôn mặt càng trở nên khó đoán hơn, anh nửa khép mắt mím môi không nói một lời, để mặc cho Tô Uyển đánh giá 。

Tô Uyển gọi một ly cà phê Lam Sơn, sau khi đợi phục vụ bưng ra, cô nhấp một ngụm, từ từ đặt xuống bàn 。

“ Nghe nói , cậu là người Tập gia ?”

Anh họ Tập, tự nhiên là người Tập gia nhưng người Tập gia trong miệng Tô Uyển, hai người đều hiểu không cần nói thành lời 。

Tô Cảnh Sâm có thể điều tra ra, Tô Uyển lại là thái độ này với anh, có lẽ là Tô Cảnh Sâm đã tiết lộ chuyện cũ của anh rồi 。

“Vâng, Tập Thừa Hoắc là ông nội tôi 。” Tập Vị Nam không che giấu, tự nhiên thừa nhận 。

Đôi mắt kia, thâm sâu như biển cả 。

Tô Uyển cũng không ngờ tới anh có thể trực tiếp như vậy, nhất thời nghẹn họng, tất cả các lời nói trong nháy mắt đều biến mất rồi 。

“ Nghe nói, cậu ở trong quân đội tiền đồ vô lượng, tương lai sẽ kế thừa ông nội cậu ?”

“ Ông nội tôi là ông nội tôi, tôi là tôi, thành tựu và nhân mạch của ông ấy không liên quan với tôi。”Tập Vị Nam bác bỏ hùng biện , tấy cả các thành tựu hôm nay của anh đều lấy mạng giành được, bị Tô Uyển nói như vậy, anh cũng không tức giận ngược lại mỉm cười ôn hoà 。

Tô Uyển cũng là khen ngợi cậu điểm này 。

“ Vậy cậu nói cho tôi biết, cậu nhìn trúng con gái tôi ở điểm nào rồi ?Ngưỡng cửa của Tập gia cậu, cậu không phải không biết rõ, trị thương quân giới, chỗ nào không có dấu chân gia tộc cậu ?Gia tộc cậu hiển hách như vậy, con gái tôi cũng thật là trèo cao không tới 。”trong ngữ khí của Tô Uyển có một chút trào phúng 。

Ánh mắt Tập Vị Nam như thường......bình tĩnh lạnh nhạt。

“ Tập gia là Tập gia, tôi thân là một người đàn ông, sẽ không để cô gái của mình chiun thiệt thòi 。Còn về tôi nhìn trúng con gái của bà cái gì, bà còn không hiểu con gái mình sao ?Cô ấy tốt hay không, không phải tôi nói là được, mà là..... ” Tập Vị Nam chỉ chỉ vị trí trái tim của mình ,“ Cô ấy bước vào trái tim của tôi, trong tim tôi có cô ấy, chính là đơn giản như vậy 。”

Ngữ điệu của Tập Vị Nam ung dung tự nhiên, ở trước mặt trưởng bối biểu đạt tâm ý, anh không cảm thấy có gì không làm khó tình, muốn đem con gái nhà người ta đi, phải luôn thể hiện thành ý của mình 。

Tô Uyển đột nhiên cười lạnh ,“ Người trẻ các người có tình cảm mãnh liệt, lúc thích một người có thể thật lòng thật dạ, tôi thân là một người từng trải, rất hiểu rõ loại cảm nhận này 。Nhưng mà …… đừng đem lời nói nói đến quá tự mãn như vậy, cậu đối với sự mới mẻ của nó giữ được bao lâu ? Bây giờ cậu có thể bảo vệ nó, nhưng mà có một ngày cậu chán ghét rồi, vậy nó ở trong Tập gia phải đối đãi như thế nào ?”

……

Trước khi tan làm buổi trưa, Diệp Bạc Hâm đem công việc trong tay làm xong, cô thu dọn mặt bàn một chút, lúc này điện thoại vang lên 。

Diệp Bạc Hâm cầm điện thoại tới phòng trà, sau khi đặt cái cốc xuống , lúc này mới nghe điện thoại 。

“ Tan ca chưa ?” Giọng của Tập Vị Nam dịu dàng, Diệp Bạc Hâm nghe thấy trái tim ấm áp, đột nhiên cười lên 。

“ Còn mười phút nữa, anh tới rồi sao ?”

Buổi sáng anh nói buổi trưa cùng ăn cơm, Diệp Bạc Hâm vốn dĩ không muốn anh chạy đi chạy lại, khỏi phải phiền phức, nhưng mà việc mà người này muốn làm, cô nói gì cũng vô dụng 。

“ Ừm, vừa đến 。”

“ Vậy đợi em một lát 。”

“Được, muốn ăn gì ?”

Diệp Bạc Hâm không thường ăn bên ngoài, đối với thức ăn không có nghiên cứu 。

Tập Vị Nam phần lớn ở trong quân đội, cũng đừng mong anh đưa ra chủ ý gì 。

“ Lát nữa đi ra ngoài tìm xem nhìn thấy quán nào tốt thì ăn quán đó là được 。”

Diệp Bạc Hâm từ phòng trà quay lại, bắt đầu thu dọn đồ đạc 。

Tô Hoà biết cô có hẹn, nghĩ tới chồng ảnh lúc trước, muốn nói lại thôi 。

“ Bạc Hâm, cô nghĩ kỹ chưa ?” Tô Hoà đứng khom lại 。

“ Cái gì ?” Diệp Bạc Hâm mắt cũng không nâng lên, vẫn như cũ ngồi trên ghế 。

Tô Hoà cắn môi, do dự nói :“ Đàn ông vụng trộm, có lần thứ nhất sẽ có lần thứ hai, cô dễ dàng tha thứ như vậy, vậy cô sau này không phải sẽ bị chịu thiệt sao ?”

Chuyện cô đè xuống đáy lòng bị Tô Hoà khơi lên nói, trái tim một trận đau nhói 。

“ Tô Hoà, cô không hiểu từ đầu tới cuối của sự việc ……”Diệp Bạc Hâm thu lại cảm xúc, nắm chặt túi trong tay, rời khỏi văn phòng trong sự bối rối của Tô Hoà 。


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.