29186
Trong đồn cảnh sát, ánh đèn trắng sáng trưng rọi trên mặt người.
Có những cậu choai choai đầu nhuộm xanh vàng vào đồn vì đánh nhau, đứng xếp hàng ở góc tường, mặt ngáo nghênh khinh đời. Nếu không có gương mặt sứt sát sưng phù, thì tin rằng sẽ giống như diễn viên trong phim điện ảnh, thanh xuân phơi phới, bất khả chiến bại.
Cũng có nữ quái xế tông vào đuôi xe người ta, một chiếc Volkswagen cũ cũng chỉ mấy vạn bạc, mà cũng phải lôi nhau vào đồn. Nói ra thì nữ quái xế kia cũng ghê gớm, rõ ràng mình đâm vào đuôi xe người ta lại dám gân cổ lên cãi. Cho đến khi bị cảnh sát mắng cho một trận mới tiu nghỉu, bắt tay làm hòa.
Và cả... cặp đôi trẻ như bọn họ, nhảy lầu bất thành, người tốt bụng nào đó báo cảnh sát, chưa kịp nhảy lầu đã nghe tiếng còi hú inh ỏi. Sau đó cả hai được đưa vào đồn.
Anh cảnh sát trẻ tầm ngoài hai mươi đang ghi chép, đe cho cả hai một trận. Tuy người đàn ông ngồi trước mặt anh có sắc mặt sa sầm, vẻ không dễ đùa, so với thượng cấp của bọn họ hình như người này nom uy nghiêm hơn hẳn.
Diệp Bạc Hâm ngồi ở một bên, tay chống cằm. Thời gian gần đây tinh thần của cô không được vui vẻ, mắt hõm sâu, mặt hao gầy, chỉ có đôi mắt là có thần khác lạ.
Nhìn anh cảnh sát ngồi trước mặt, khóe miệng cô hơi cong cong, như thể tâm tình đang rất vui.
Trái lại, người đàn ông ngồi cạnh cô, mặc áo sơ mi xám đứng dáng, quần đen đơn giản, mắt mày sắc cạnh, gương mặt đanh lạnh, tóc ngắn gọn gàng sạch sẽ, càng tôn lên thần sắc của con người.
“Lớn bằng chừng này rồi, có gì mà không giải quyết được, nhảy lầu thì hay ho lắm đấy à?” Anh cảnh sát thấy Tập Vị Nam không phải dạng vừa, bèn húng hắng vài tiếng, mày dựng lên, quay ra mắng Diệp Bạc Hâm.
“Các anh các chị có biết nửa đêm nhảy lầu, là gây bao phiền hà cho chúng tôi không? Riêng nhân lực, sức lực, phí xuất quân là đã cả một khoản chi phí rồi.” Anh ta thao thao bất tuyệt, lại khiến Diệp Bạc Hâm cảm thấy áy náy.
Ai bảo cô muốn nhảy lầu chứ, mầy người này nhầm nhọt hết cả rồi.
“Anh cảnh sát ơi, tôi nghĩ anh hiểu nhầm rồi, tôi không có ý định nhảy lầu.”
“Không nhảy lầu? Thế cô leo lên nóc nhà làm cái trò gì?” Anh cảnh sát thấy cô cũng không giống cảnh nghĩ quẩn, trái lại người đàn ông đi cùng từ lúc vào đồn đến giờ, chẳng nói chẳng rằng, mặt bàu bạu nom đáng sợ.
“Hóng gió, ngắm cảnh đêm.” Diệp Bạc Hâm nhún vai, cô nói toàn là sự thật.
Anh cảnh sát chưa từng gặp ai lại gan như Diệp Bạc Hâm, thông thường những người vào đồn, các anh chỉ cần dọa nạt mấy câu là họ trật tự yên thân ngay. Còn cô gái này lại trình bày đâu ra đấy, nói như thế hóa ra các anh lại đang quản chuyện đâu đâu à.
“Thế mấy người gọi cảnh sát làm gì?”
“Tôi có liên quan gì đâu.” Diệp Bạc Hâm cười nhạt. Cô biết rõ đồn cảnh sát không có quyền giữ người, có điều đưa họ về để làm biên bản, thì tranh thủ mắng mấy câu. Ngặt nỗi cô thấy rất là phiền, cô không muốn vô duyên vô cớ bị người lạ mắng mỏ, nên anh ta nói một câu, cô cãi một câu.
Viên cảnh sát sầm mặt, thấy cô là con gái, bèn phẩy tay cho cô ra ngoài.
Tập Vị Nam từ đầu chí cuối chưa nói câu nào, dường như cơn giận vẫn đang bốc lên đầu, cũng chưa thèm nhìn sang cô.
Diệp Bạc Hâm đứng dậy bước ra cửa, đoạn ngoái đầu nhìn anh, nhưng chỉ thấy nửa bên mặt khôi ngô của anh.
“Thật không hiểu nổi con gái bây giờ nghĩ gì, bạn trai đẹp thế này còn định đòi tự tử?”
Diệp Bạc Hâm đứng bên ngoài cửa đồn cảnh sát, hai cô cảnh sát ôm tài liệu đi lướt qua cô. Một cô trong số đó liếc nhìn cô một cái, bất giác lẩm bẩm nói.
Diệp Bạc Hâm nhìn hai người, chỉ cười khảy.
Mấy phút sau mà Tập Vị Nam vẫn chưa ra. Bấy giờ có một chiếc xe hình cảnh lao vút qua đường, đỗ xịch lại trước đồn cảnh sát.
Ánh đèn đỏ nhấp nháy, còi rú inh ỏi chói lói trong đêm.
Diệp Bạc Hâm nhích sang mấy bước, một người đàn ông mặc cảnh phục mở cửa xe bước xuống, đi một mạch vào bên trong đồn.
“Đội trưởng Lý có ở đây không?” Người đàn ông bước vào, kéo cổ áo một viên cảnh sát, đanh giọng hét lên với anh ta.
“Đội... đội trưởng Lý, hôm nay đội trưởng Lý nghỉ phép...” Viên cảnh sát liếc thấy quân hàm trên vai anh ta, bất giác líu lưỡi.
Người đàn ông rủa thầm một tiếng, nhíu chặt mày, buông cổ áo viên cảnh sát ra. Điện thoại trong túi tức thì đổ chuông.
“A lô, Lư Trạch Lâm đây... giờ đang ở bên đồn Hoa Mỹ, đội trưởng Lý nghỉ phép rồi... được, tôi lập tức qua ngay. Bên các cậu đã có người thương thuyết chưa? Trước tiên mọi người trấn tĩnh tâm trạng tên tội phạm... ngoài ra, bây giờ liên hệ với đội Đặc cảnh, phái hai lính bắn tỉa đến hiện trường. Trong trường hợp bắt buộc, được phép bắn hạ tội phạm.
Giọng người đàn ông sang sảng, nói to đến nỗi những người xung quanh nhất loạt đều hướng mắt nhìn anh ta. Nghe anh ta nói đến đoạn “bắn hạ”, đám loai choai mặt ngáo nghênh đứng trong góc tường liền trợn tròn mắt.
Do tò mò nên Diệp Bạc Hâm lúc ấy đứng rình ngay trước cửa.
Mi mắt cô giật giật, toan lùi lại, thì Tập Vị Nam bước ra từ buồng bên cạnh.
“Anh Lư?”
Tập Vị Nam nhìn cô một thoáng, môi mím chặt, cất bước về phía cô, nhưng vô tình nhìn thấy người đàn ông đang có vẻ mặt nóng ruột ở chính giữa.
Nghe có người gọi mình, Lư Trạch Lâm sửng sốt quay lại, Tập Vị Nam đã đứng trước mặt anh ta.
Lư Trạch Lâm tức thì trợn tròn mắt, theo phản xạ đưa tay lên chào kiểu nhà binh.
“Chào Đội trưởng!”
Lư Trạch Lâm vốn lớn hơn Tập Vị Nam hai tuổi, trước khi chuyển ngành từng làm lính dưới trướng của Tập Vị Nam mấy năm. Nhưng trong những nơi như quân đội, tuổi tác, lai lịch đều không thể sánh bằng quân hàm. Dù Tập Vị Nam nhỏ tuổi hơn, đồng thời anh cũng chuyển sang bên cảnh sát, nhưng gặp Tập Vị Nam, anh vẫn có sự kính trọng từ tận đáy lòng.
Lư Trạch Lâm giải ngũ đã được ba năm. Cả hai trước kia từng là cấp trên cấp dưới, lại là đồng đội thân quen, cùng vào sinh ra tử. Ba năm không gặp, tình cảm vẫn sâu đậm, nên nhất thời cả hai cùng có đôi chút cảm khái.
Anh chàng cảnh sát vừa đe nét Tập Vị Nam nghe nói đội trưởng đội Đặc cảnh đích thân đến đồn tìm Lý đội trưởng, mà từ lâu đã được nghe chiến tích huy hoàng của đội trưởng Lư, định bụng ra ngoài ngó một cái tận mắt. Không ngờ, người vừa bị mình quát cho một trận, lại là Thủ trưởng của Đội trưởng Lư, mà còn ở bên quân đội, chức vị cũng cao hơn Đội trưởng Lư. Trong lòng anh chàng liền lấy làm hối hận.
“Đội trưởng, sao anh lại ở đây?” Vẻ sửng sốt chen lẫn mừng rỡ trên gương mặt Lư Trạch Lâm vẫn còn nguyên. Song vẫn tò mò hỏi một câu.
Tập Vị Nam không giấu giếm, chỉ liếc mắt nhìn Diệp Bạc Hâm rồi khẽ nói: “Có tí sai phạm.”
Nghe giọng điệu thản nhiên của anh, anh chàng kia càng cúi đầu xuống thấp hơn.
“Ơ hay, chuyện to tát cỡ nào mà để Đội trưởng phải đích thân đến thế này? Chắc chắn là do lũ mất dạy này đui mù, oan cho anh quá.” Nói rồi, Lư Trạch Lâm liếc sang viên cảnh sát đang cúi gằm đầu, liền biết ngay là do thắng oắt này bắt người về.
“Lần sau mày nhớ chùi mắt cho kỹ nhé. Ai cũng bắt về đồn, đúng là coi trời bằng vung.” Lư Trạch Lâm chỉ vào anh cảnh sát trẻ tuổi, anh kia liền hớt hải gật đầu: “Vâng, thưa sếp, mong sếp độ lượng bỏ quá cho...”
Tập Vị Nam khoát tay, anh không thích ra vẻ ta đây, vả lại tối nay cũng là lỗi của mình.
Sực nhớ đến vụ án thai phụ bị uy hiếp ở đường Kinh Tân, Lư Trạch Lâm cũng không tiện hàn huyên cùng Tập Vị Nam, đành nói vài câu rồi cáo từ.
Vừa quay người đi, anh như sực nhớ ra điều gì.
“Đội trưởng, anh có thể giúp tôi một việc không?”
“Gì?” Gương mặt Tập Vị Nam rất chính trực, hàng lông mày rậm, vành môi có nét cong vừa đủ, đường nét hài hòa, lúc nói chuyện mang lại cho người ta cảm giác uy nghiêm, khiến người khác bất giác cũng lên tinh thần.
“Đầu cầu ở đường Kinh Tân có một thai phụ bị bắt làm con tin. Kẻ bắt cóc là một tử tù. Hôm qua hắn ẩu đả với tù nhân trong ngục, bị thương được đưa đến bệnh viện, sau đó thì trốn thoát... giờ tâm trạng hắn đang rất kích động, thai phụ trong tay hắn đã gần mười tiếng đồng hồ. Cứ đà này, sức khỏe của thai phụ e là không trụ được, sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Tôi đã điều hai lính bắn tỉa đến đó, nhưng họ qua đó bây giờ cũng cần thời gian, mà chỗ chúng ta hiện đang ở ngay gần đường Kinh Tân. Tôi định nhờ Lý đội trưởng, không ngờ anh ta hôm nay nghỉ phép. Đội trưởng, anh là tay thiện xạ, anh theo tôi qua đó được không?”
Chuyện này vốn không thuộc phạm vi chức trách của Tập Vị Nam, nhưng cứu người là trên hết, thời gian cứ từng giây từng phút trôi qua, không cho phép anh nghĩ ngợi nhiều.
Tập Vị Nam gật đầu, Lư Trạch Lâm mừng rơn, dẫn anh ra ngoài. Vừa đi vừa gọi điện thoại, báo với cảnh sát ở đầu Kinh Tân rằng mình đã tìm được tay bắn tỉa phù hợp, yêu cầu họ bằng mọi cách kéo dài thời gian.
Diệp Bạc Hâm đứng ở cửa nghe được câu chuyện giữa họ. Cô liền nhíu chặt mày, nghĩ đến việc tối nay có khả năng sẽ có một sinh mạng kết thúc trong tay anh, cô lại nghe tim mình giật lên thon thót.
Lư Trạch Lâm nhanh chân ra xe, mở sẵn cửa.
Tập Vị Nam chưa vội qua ngay, mà đứng trước mặt Diệp Bạc Hâm, xoa má cô. Vẻ mặt không còn lạnh như trước nữa, xong vẫn rất lãnh đạm.
“Tự mình về được không?”
Lúc này chưa đến mười giờ, trên đường vẫn còn nhiều xe taxi, anh chỉ lo cô lại nghĩ ngợi nhiều.
Tối nay, anh biết trong lòng cô đã có quyết định của mình. Lúc này đáng lẽ anh nên ở bên, tranh thủ thời cơ làm lành, ngặt nỗi... anh còn có nhiệm vụ...
Diệp Bạc Hâm không né tránh sự đụng chạm của anh. Cô lẳng lặng nhìn vào đôi mắt đen láy của anh.
“Tập Vị Nam, dắt em theo với...”
Cô không muốn lúc anh đang ở bờ vực hiểm nguy, thì mình lại lo lắng ở nhà, không thể làm gì cho anh.
Dù cho cô không thể giúp đỡ anh, thì cũng muốn ở bên anh.
Với anh mà nói, vụ án này có lẽ chẳng có gì nguy hiểm, chỉ như một nhiệm vụ nhỏ nhoi, song cô muốn xem dáng vẻ anh lúc làm nhiệm vụ.
“Không được!” Tập Vị Nam lập tức từ chối không cần cân nhắc. Anh không thể để cô chứng kiến cảnh máu me ấy.
Cô là người con gái anh dùng cả tấm lòng để chở che, bàn tay anh đã vấy bẩn, không thể để vấy bẩn cả đôi mắt cô.
“Tập Vị Nam, em sẽ không gây phiền hà đâu. Em chỉ đứng từ xa nhìn thôi, không để mình gặp chuyện nguy hiểm, được không?”
Diệp Bạc Hâm đưa tay, áp lên mu bàn tay của anh, nhẹ nhàng nắm lấy.
“Kể cả anh không cho em đi, tự em cũng có thể bắt xe đến đó. Lúc ấy em không ở trong tầm mắt anh, anh có yên tâm được không?”
Ánh mắt Tập Vị Nam hơi xao động, định nói thêm gì đó, nhưng Diệp Bạc Hâm đã buông tay anh ra, vượt qua người anh đi về phía Lư Trạch Lâm.
Vốn dĩ nhìn thấy Tập Vị Nam thân mật vuốt má một cô gái, trong lòng Lư Trạch Lâm đã ngờ ngàng đến cực hạn. Lại thấy Diệp Bạc Hâm đi về phía mình, anh càng chẳng hiểu gì cả.
Diệp Bạc Hâm cười với anh ta, co chân ngồi vào xe.
Bấy giờ, Lư Trạch Lâm như hóa đá.
Trong đôi mắt đen của Tập Vị Nam là sự bất lực đầy ắp. Anh biết Diệp Bạc Hâm nói được làm được, để cô một mình bắt xe đến đấy, anh càng không yên tâm.
Diệp Bạc Hâm ngồi nhích vào chỗ bên trong, Tập Vị Nam không để mất thời gian, vỗ vai Lư Trạch Lâm rồi khom người lên xe: “Đi thôi.”