29159
Động tĩnh trên hành lang đều rơi vào trong mắt ông lão mặc quần sao Trung Sơn, ánh mắt ông lão lạnh nhạt, ánh sáng trên hành lang sáng rõ, cô gái hướng về bọn họ dâng lên ánh mắt cầu cứu 。
Ông lão nheo mắt, có ý gì đó nhìn người đàn ông trẻ dáng người cao thẳng bên cạnh 。
“ Diệc Đình à, cậu quen biết cô gái đó không ?”
Thần sắc Giang Diệc Đình không biến, trong mắt chứa ý cười, khiến người khác nhìn không ra mảy may một tia sơ hở, lại vội vàng liếc mắt, hất mày cười nhạt 。
“ Nữ phục vụ mà , cùng bồi rượu qua 。”
Với loại người như bọn họ, trên tiệc xã giao không ít cô gái bồi cùng, trên bàn phong nguyệt chơi qua một hai nữ bồi rượu rất bình thường 。
Ông lão hơi sững , đột nhiên thoả mái cười to “ Người ta đều nói Giang gia phong lưu, tướng mạo lại anh tuấn, đến đâu các cô gái cũng dính sát, lời này quả nhiên không sai, lão già hôm nay coi như là nhìn tận mắt rồi 。”
Giang Diệc Đình cười theo, âm thanh thoả mái vang lên trên lối đi 。
Nữ phục vụ ?bồi rượu?
Thẩm Tư Á nhắc nhở bản thân, đừng nghe nói bậy, giọng nói của bọn họ lại như âm thanh ma quỷ chỗ nào cũng nhập vào 。
Đầu ngón tay cắm chặt vào lòng bàn tay, nhưng đau lại không bằng trái tim tê liệt。
Ông lão liếc mắt nhìn cô gái bị người từ hai phía dồn bắt, lúc nãy còn dùng ánh mắt cầu cứu, lúc này yên lặng đi, không la không náo , ngay cả ý tứ mở miệng cầu xin bọn họ cũng không có 。
“ Xem ra là cô ấy phạm lỗi, nói thế nào thì cùng cậu qua lại rồi, không cứu sao ?” ông già như đùa giỡn nói 。
Trong lúc nói lời này, Giang Diệc Đình cùng ông già bước đến cửa phòng vip 。
Cố Nhĩ Tư bước tới trước một bước, lấy ra thẻ phòng quẹt mở cửa phòng 。
Giang Diệc Đình đứng lại, nghiêng người lại, để ông già vào trong trước 。
“Tần lão nói đùa rồi , phạm phãi lỗi thì phải chịu trừng phạt, nếu không nhớ lâu được, không có bản lĩnh thì không nên gây chuyện, nếu đã gây sự thì nên tính toán được điều tồi tệ nhất, lão Tần, ngài nói là cái này phải không ?” lời nói này của Giang Diệc Đình một lời hai ý, không chỉ điểm rõ khiến người khác không xấu hổ, lại để lão Tần hiểu rõ, Giang Diệc Đình kính trọng ông, không có nghĩa là sợ ông, có một số giới hạn không thể bước qua, nếu đã bước qua, thì phải chuẩn bị tốt tâm lý bị trả đũa 。
Lão Tần đêm nay bởi vì biểu hiện của Giang Diệc Đình đều là kính trọng nên cảm thấy hài lòng, lúc này đột nhiên nghe thấy ý ngoài lời nói của anh, nhất thời không dấu vết chau mày, có chút tức giận, lại không phát tác 。
Giang Diệc Đình dường như không nhìn thấy ông biến đổi sắc mặt, trước khi vào cửa, chuyển cho Cố Nhĩ Tư một ánh mắt, cười ha ha đóng cửa lain, tiếp tục nói :“ Hơn nữa, nếu như mỗi một người con gái xảy ra chuyện gì, Giang Diệc Đình tôi đều ra tay giúp đỡ, sợ là bận rộn đến quay vòng, còn đâu thời gian chơi cùng Tần lão ?”
Tần lão chống gậy đứng dưới ánh đèn, nhìn Giang Diệc Đình thuận tay lấy một cốc rượu đỏ, tư thái phóng đãng tiêu sái , trên mặt có một chút châm biếm 。
“Ha!Diệc Đình, tiểu tử cậu quả nhiên đủ vô tình 。”
……
Tầng một phòng vip 。
Thẩm Tư Á bị người ta bắt ngược hai tay ra sau lưng, trước mặt là người đàn ông nhận ra cô, trong mắt cô có kinh hoàng, lại kiên cường trấn tĩnh, đôi môi run rấy để lộ có có chút căng thẳng 。
“ Phóng viên Thẩm, cô muốn làm gì ?Còn xã hội công đạo, đem chúng tôi ràng buộc bằng pháp luật sao ?” Người đàn ông nhấc cằm cô lên, mãnh liệt ép cô ngẩng đầu , lực bàn tay lớn giống như muốn tháo gỡ cằm của Thẩm Tư Á ra 。
Thẩm Tư Á đau đến mức muốn la lên, cô tranh luận không qua bọn họ, những người này ở trên quan trường làm loạn, hiểu quan sát thăm dò ý tứ qua lời nói và sắc mặt, trong mắt đã biết rõ xảy ra chuyện gì rồi, cô giải thích có nhiều cũng là giảo biện, nhưng cũng không thể chọc giận bọn họ 。
Cô không phải con nhím, không phải ai bắt nạt cô , cô đều phản kích lại 。
“ Lý cục trưởng, tôi vừa mới vào xã hội, không hiểu chuyện, phương diện hành sự có chút lỗ mãng, hôm nay cũng là tôi nhầm lẫn, vô ý cùng các vị đối đầu, tôi chỉ là một phóng viên nho nhỏ, không có gan cùng các vị đối kháng, hy vọng Lý cục trưởng nể tình xem xét những gì chúng ta đã nói, xin nương tay cho, tha cho tôi lần này。” Thẩm Tư Á nhìn người đàn ông mặt mày nghiêm trọng trước mặt, hạ thấp tư thế “ Tôi bảo đảm, chuyện hôm nay, tôi tuyệt đối sẽ không nói ra 。Tôi rất quý trọng mạng của mình, thật sự 。”
Giống như sợ Lý cục trưởng không tin, cô liều mạng gật đầu 。
Người đàn ông thấy qua vô số loại người, sao tin tưởng lời quỷ của cô ?
Mấy người sau lưng lại là sắc mặt hơi biến, sợ Lý cục trưởng hồ đồ , mềm lòng tha cho cô một đường, tranh nhau lên tiếng bàn về Thẩm Tư Á 。
“ Lý Thương, đừng nghe cô ta nói bậy , con tiện nhân này dám tới lén lút chụp, cô ta cùng với phóng viên trước giống nhau, muốn lấy lại cho công chúng một chân tướng, làm sao có thể buông tay tin tức này ?”
“ Ông đừng quên ,chúng ta là châu chấu đưngs trên một sợi dây thừng, có phúc cùng hưởng, có hoạ cùng chia, tha cho cô ta, tất cả chúng ta đều phải chết !”
Thẩm Tư Á tha thiết nhìn Lý Thương ,muốn làm hết sức mình thể hiện thành ý của mình, mặt Lý Thương âm trầm, chìa tay ra trước mặt cô 。
“ Đưa đồ giao ra đây 。”
Ánh mắt Thẩm Tư Á có chút dao động ,“Đồ ……đồ gì ?”
“Camera vi mô 、bút ghi âm ……”Lý Thương cười lạnh, thật sự xem ông là ngu ngốc sao , phóng viên ra ngoài phỏng vấn chụp ảnh, trên người làm sao có thể không mang theo hai thứ này “ Cô không phải muốn thể hiện thành ý sao ?Giao đồ ra đây, sau khi chúng tôi tiêu huỷ, sẽ suy nghĩ xem có tha cho cô hay không 。”
“Lý cục trưởng , tôi thật sự là nhầm lẫn, không có mang theo camera vi mô gì đó ……” Thẩm Tư Á nghiêng mặt nhìn ông, mái tóc hỗn độn rủ xuống bên má, khoé miệng sưng đỏ hiện ra tơ máu 。
“ phóng viên Thẩm, đừng giở trò lòng dạ hẹp hòi với chúng tôi, đám người chúng tôi, tuổi của ai mà không lớn hơn cô một giáp ?Trò nhỏ của cô có thể qua mắt được chúng tôi sao ?Biết điều chút, giao đồ ra đây, tránh phải chịu khổ 。” Lý Thương hiển nhiên muốn xe rách mặt, sắc mặt mặc dù u ám, nhưng lại nhẫn nại 。
“ Được rồi, đừng phí lời với con tiện nhân này, nếu như cô ta đã muốn chết, chúng ta cũng không cần khách khi với cô ta 。”Người sau kưng Lý Thương tính cách vội vàng, vẫy tay kêu bảo vệ soát người 。
Lý Thương chau mày, lại không nói gì, đứng một bên lạnh mắt quan sát 。
“Không có 。” ngoài thẻ cô g việc đeo trên bụng, cái gì cũng soát không ra。
Toàn thân Thẩm Tư phát run, lúc mad vô cho rằng bản thân trốn được rồi, cánh tay bị người ta chụp lấy, là một người đàn ông thấp béo, ánh mắt nham hiểm, một tay túm chặt lấy xuống chiếc nhẫn trắng ở tay cô 。
“A ……” Thẩm Tư Á kinh hô, ngón tay bị chiếc nhẫn rạch một đường trên da, trong nháy mắt máu tươi chảy ra 。
Cô trừng mắt nhìn người đàn ông, người đàn ông cười lạnh, lại lôi khuyên tai trên lỗ tai cô xuống, đặt vào lòng bàn tay ngắm ngía 。
Thẩm Tư Á căng thẳng nhìn ông, người đàn ông không biết ấn ở đâu, nhẫn và khuyên tai có đèn đỏ nhấp nháy 。
Sắc mặt Thẩm Tư Á trắng bệch, cắn chặt môi nát, mới kiềm chế không phát ra miệng tiếng kinh hô 。
“Tiện nhân !Cô còn gì để nói ?Mánh khoé nhỏ này cũng dám đưa ra che mắt người khác ? Lúc lão tử chơi trò vặt này, cô còn ở trong bụng mẹ chưa ra đâu。” Người đàn ông nắm lấy tóc Thẩm Tư Á, Thẩm Tư Á đau đến mức nhe răng trợn mắt 。
Người đàn ông lạnh lùng cười mở lòng bàn tay ra, nhẫn và khuyên tai rơi xuống sàn nhà màu đỏ, đôi dày da màu đen giẫm lên, nặng nề ép xuống 。
“ Nhìn thấy rồi chứ ? Muốn đòi công đạo cho xa hội, còn không suy tính xem bản thân có mấy cân mấy lạng, đối đầu với chúng tôi, đáng chết !”
Thẩm Tư Á rùng mình, trong mắt lộ chút đau lòng 。
Sau đó, mái tóc của Thẩm Tư Á được người ta buông ra, bọn họ tập trung lại một nơi, thương lượng làm gì với cô 。
“ Nếu cô ta cái gì cũng nghe hết rồi, vậy không thể giữ lại 。”
Bọn họ dường như thương lượng xong rồi, hướng về Thẩm Tư Á bước tới 。
Thẩm Tư Á nghe thấy bịn họ đối thoại, thất kinh trừng to hai mắt 。
“ Các người muốn làm gì, nếu như tôi ở đây xả ra chuyện gì, các người tránh không khỏi can hệ ?。” Ánh mắt bọn họ lạnh lẽo, Thẩm Tư Á muốn lùi ra sau, lại bị hai người sau lưng túm chặt bả vai, cô vùng vẫy một lúc, đột nhiên bị người một chân đá vào dượng, cô nặng nề quỳ xuống sàn nhà 。
“ Hai người tìm người chơi cùng cô ta, chơi đến chết rồi, vứt xuống biển 。” Giọng nói lạnh lùng trực tiếp tuyên án tử hình cho cô, trên xã hội văn minh này, lại còn có người một tay che trời, giết người như cắt rau vậy 。
Thẩm Tư Á chấn động tại chỗ , giống như bị tạt một chậu nước lạnh từ đỉnh đầu xuống, lạnh lẽo từ xương cốt lan ra từ lòng bàn chân đến chân tay。
“ Đợi một lát, các người không thể đối xử với tôi như vậy, tôi đã chuyển đoạn ghi âm ra ngoài, nếu như tôi xảy ra chuyện gì, có người sẽ tung đoạn ghi âm lên mạng, đến lúc đó, các người cũng sẽ thân bại danh liệt 。
Cô đương nhiên biết đói mặt với loại tình hình này phải bình tĩnh, nhưng mà......bàn tay nắm chặt thành nắm đấm ngày càng chặt, cô bị người lôi lại, hai người bảo vệ kia vốn dĩ muốn đem cô đi, nghe thấy lời của cô, dừng chân lại, thăm dò ý kiến của vài vị nhân vật lớn kia 。
“ tiện nhân ! Cô dám hãm hại bọn ta ?”Giọng nói cực kỳ phẫn nộ, Thẩm Tư Á tin tưởng lúc này mấy người này hận không thể lột da cô 。
“ Làm sao đây ?” ghi âm truyền ra ngoài không phải chuyện vừa, thời đại mạng xã hội phát triển này, coi như chúng ta muốn phong toả cũng không kịp, động tác quá lớn còn gây sự chú ý của luật pháp 。
Mấy người này nhìn mặt nhau, đâu chỉ muốn lột da cô , rút gân lóc xương cũng không phải là quá 。
Lý Thương sắc mặt biến rồi biến ,“ Đi điều tra xem ai đưa cô ta vào đây,?nhanh chóng tìm đoạn ghi âm lại đây, không tiếc bất cứ giá nào 。”
……
Hành lang một mảnh tĩnh lặng, lúc nãy còn có phục vụ vệ sinh làm việc, đẩy xe rượu vào trong phòng vip, lúc này lại yên tĩnh đến kỳ lạ, dường như bị người ta đuổi sạch rồi 。
Trên miệng Thẩm Tư Á bị bịt một băng vải đen, hai tay bị trói ra sau lưng, bị dồn đẩy vào góc cửa 。
Thẩm Tư Á cảm thấy dường như bản thân không thể thở được nữa, lòng ngực đau đớn, lúc nãy bị người ta hung ác giẫm một chân, những điều này còn không bằng cái cô sắp đối mặt khiến cô kinh hoảng 。
Cô bây giờ chỉ hy vọng duy nhất một điều là đặt lên người Nhiễm Nhiễm , chỉ cần cô thuận lợi rời khỏi, đem ghi âm chuyển cho sư huynh, vậy những người này còn dám làm gì cô 。
Nhưng mà …… nha đầu Nhiễm Nhiễm kia nhát gan như thỏ, có thể thoát ra ngoài sao ?
Lần đầu tiên ……Thẩm Tư Á hối hận về hành vi liều lĩnh của mình ,vốn dĩ không có sơ hở gì , ai có thể ngờ lại nhô ra môtn người nhận ra cô ?
“Này ……”Thẩm Tư Á trong nháy mắt thất thần, sau lưng truyền tới một âm thanh, tiếp theo là âm thanh vật nặng rơi xuống đất 。
Thẩm Tư Á cảm nhận được vai được người thả ra, cô kinh ngạc nhìn hai người bảo vệ rơi xuống 。
Từ một bên nhảy ra , lúc này có người bước đến bên cạnh cô, trên mặt đất nhiều lên vài bóng đen, cô nâng mắt, trong chớp mắt sững sờ, lộ ra ánh mắt không dám tin 。
“ Là anh ?”
“ Thẩm tiểu thư 。” Người đàn ông hướng về cô gật đầu, sau lưng anh, có bốn người đàn ông mặc quần áo màu đen, trên tay hai người cầm những thứ liên quan như ống tiêm, Thẩm Tư Á nhìn hai người bảo vệ bất tỉnh trên sàn, trong nháy mắt rõ ràng rồi, là những người này cứu cô 。