29138
“Em nói lại lần nữa ?” Diệp Bạc Hâm nhéo lỗ tai của Diệp Thiên Dịch, Diệp Thiên Dịch đau đến mức nhe răng trợn mắt, gập người lại nhân nhượng “Hí, đau a, chị nhẹ tay chút ……”
“ Em cũng biết đau ?mấy ngày nay không phải là đang cười trên nỗi đau của người khác sao ?bây giờ nhận thức được nỗi đau của chị rồi ?” Diệp Bạc Hâm cũng không phải dùng lực mạnh, nghe Diệp Thiên Dịch khoa trương kêu thê thảm, cạn lời đá anh một phát “ Giả vờ cái gì, Chị còn chưa dùng lực 。”
Diệp Thiên Dịch cười hì hì, xoa xoa lỗ tai “ Chị vừa khoẻ, đừng động khí nha 。”
“ Em lúc nãy nói nói bậy cái gì ?”Diệp Bạc Hâm lắc lắc điện thoại 。
“.À ……không có gì a , chính là tuỳ tiện nói chuyện thôi ……” Ánh mắt Diệp Thiên Dịch trốn tránh 。
Diệp Bạc Hâm tin anh mới lạ, trừng mắt nhìn cậu, chau mày nhìn điện thoại, nghĩ có cần gọi lại 。
Lúc này, màn hình sáng lên, trái tim chấn động 。
Diệp Bạc Hâm sững sờ, ánh mắt rơi trên tên cuộc gọi trên màn hình ,đôi mắt trong veo bắt đầu gợn sóng 。
Diệp Thiên Dịch vươn dài cổ lên , liếc mắt nhìn, cười gian xảo 。
“ Ha, tà tâm chưa chừa, em vừa tắt điện thoại anh ta lại gọi tới 。
“ Ra ngoài 。” Tư thế Diệp Bạc Hâm như muốn đánh cậu, cậu mới không tình nguyện rời khỏi 。
Diệp Bạc Hâm bước qua, khoá cửa lại, quay người bước tới trước cửa sổ, nheo mắt nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ 。
Cô nhấn nút nhận điện thoại, tay phải cầm lên đặt bên tai, tay trái chơi đùa mép cửa sổ bên cạnh tay 。
“A lô……”
“Hâm Nhi……” Đầi dây bên kia dừng lại một chút, hô hấp thanh nhẹ, giọng ôn hoà trong trẻo 。
“ A lô ……” Diệp Bạc Hâm nheo mắt, nhìn chằm chằm hoa văn rèm cửa sổ, đầu ngón tay vuốt nhè nhẹ。
“ Anh còn tưởng em sẽ không nghe điện thoại của anh。” Tập Vị Nam cười cay đắng, trái tim Diệp Bạc Hâm hơi động 。
Cô cũng cho rằng bản thân cũng không nghe 。
Đặng Viễn vừa đem điện thoại đưa tới, anh liền gọi điện thoại qua, coi như là tính toán thời gian tốt。
“ Có chuyện gì không ?” Giọng của Diệp Bạc Hâm rất nhạt, lúc trước đối diện với anh sẽ không biết phải làm sao, bây giờ cô biết được rất nhiều chuyện, thân phận của anh, quá khứ của bọn họ ……
Cô không thể xem anh như một người lạ quen biết bốn năm trước nữa 。
Tập Vị Nam trầm mặc một lúc mới hỏi :“ Em có phải vẫn đang tức giận anh ?”
Diệp Bạc Hâm đổi qua bên tai kia nghe, mỉm cười lên tiếng :“ Nếu như đổi lại là anh, anh có tức giận không? Tập Vị Nam, em không phải con ngốc, anh tự cho rằng bản thân rất thông minh, nhưng mà ……anh thật sự cảm thấy một số việc có thể giấu em cả đời sao ?”
Vành mắt Diệp Bạc Hâm có chút nóng, ngẩng đầu ấn hốc mắt。
Hơi thở Tập Vị Nam biến thành nặng nề, nhất thời không nói được lời nào 。
“ Có phải Tô Cảnh Sâm nói với em gì rồi phải không ?” giọng của anh bỗng nhiên biến thành lạnh lùng 。
Ngay cả tiếng Cậu cũng không gọi nữa , trực tiếp gọi Tô Cảnh Sâm, quả nhiên …… anh đều là đang giả vờ, anh biết Tô Cảnh Sâm biết rõ nội tình của anh, vì vậy mới để Tô Cảnh Sâm đưa cô quay về sao ?
Tô Cảnh Sâm uy hiếp anh ?
“Là ……” nước mắt Diệp Bạc Hâm chảy xuống, ánh sáng xẹt qua khiến đôi mắt phát đau 。
Cô khép mắt lại, ngữ khí bình tĩnh ,“ Em vốn dĩ muốn nghe tự anh nói với em, em cũng nói với bản thân, quá khứ thì cũng đã qua rồi , nhưng em có thể không để ý, nhưng mà ……sự việc hình như vượt qua phạm vi em có thể chịu đựng được rồi 。”
“Chẳng qua như vậy cũng tốt, anh bây giờ cũng không cần phí tâm tư nghĩ xem phải lừa em như thế nào ……”
Diệp Bạc Hâm chưa nói xong, đầu dây bên kia Tập Vị Nam trực tiếp tắt điện thoại 。
Cô sững sờ nhìn màn hình điện thoại tắt đen, đoán không thấu anh rốt cuộc đang nghĩ gì ?
Một câu giải thích cũng không có, một cuộc điện thoại này không nói rõ được, toàn bộ là cô đang oán trách, nếu như cô cái gì cũng không nói, có phải có thể nghe được lời anh muốn nói ?
……
Hai ngày sau , Diệp Bạc Hâm chỉnh lý tốt tâm trạng, đi vào trung tâm thương mại ở trung tâm thành phố mua hai bộ quần áo phong cách Ol 。
Cô không nói với Tô Uyển chuyện ngày thứ hai đến Diệp Thị làm việc, sáng sớm Tô Uyển đã ra khỏi nhà, cô mặc một bộ đồ màu trắng, đeo bộ trang sức trang nhã, trực tiếp xông thẳng đến tổng bộ Diệp Thị 。
“Này, tiểu thư, xin hỏi chị tìm ai ?”Diệp Bạc Hâm vừa vào cửa đã bị cô lễ tân ngăn lại, có lẽ nhìn cô lạ mặt, trên người lại không có thẻ bảng tên。
Hôm trước cô cùng Diệp Viễn Đông liên lạc, mất tích hai tháng rồi, Diệp Viễn Đông không có chút tin tức cô, đột nhiên nhận được điện thoại của cô, thật sự rất kinh ngạc 。
Diệp Bạc Hâm không nhiều lời với ông, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, nói mình muốn vài Diệp Thị, trước tiên Diệp Viễn Đông sắp xếp cho cô một chức vụ, nhưng cô không theo đúng thời gian đi làm, bộ phận nhân sự lại làm tuyển người mới 。
Bây giờ trong công ty có chức vụ nào còn để trống, Diệp Viễn Đông cũng không biết rõ, kêu cô trực tiếp tới tổng bộ Diệp Thị, căn dặn Diệp Thanh Vũ sắp xếp công việc cho cô 。
“ Tôi tìm Diệp Viễn ……” Diệp Bạc Hâm vốn dĩ muốn gọi thẳng tên húu của Diệp Viễn Đông, nhưng đối diện với ánh mắt hoài nghi của cô lễ tân, liền sửa lại “ tìm chủ tịch tập đoàn Diệp Thị , tôi có hẹn với ông ấy ……”
Cô nhân viên lễ tân đánh giá cô vài lần ,ánh mắt kia khiến Diệp Bạc Hâm rất không thoả mái 。
Diệp Bạc Hâm vô thức nhíu mày lại “ Tổng bộ Diệp Thị ở tầng mấy ?Tôi đi lên tìm ông ấy 。”
Toà lầu này có mấy công ty, Diệp Thị chiếm vài tầng lầu, nhưng trước mắt Diệp Bạc Hâm chưa tìm hiểu qua, không biết rõ Diệp Thị ở tầng bao nhiêu 。
“ Xin lỗi, tiểu thư, phiền cô đợi một chút 。” Nhân viên lễ tân nhìn cô không vui, lấy điện thoại ra, có lẽ muốn cùng bên trên xác nhận một chút 。
Sáng sớm thời gian đi làm, rất nhiều cán bộ lãnh đạo từ cửa đi vào , bước đi vội vàng, trang phục gọn gàng chỉnh tề, trên mặt mỗi người đều là biểu cảm nghiêm túc , còn có người vừa đi vừa nghe điện thoại, có người vừa đi vừa lật tài liệu 。
Diệp Bạc Hâm lúc trước ở người truyền bá Hoàng Vũ làm việc, thời gian tự do linh hoạt, chưa từng nhìn thấy trạng thái làm việc đuổi theo thời gian như vậy 。
Diệp Bạc Hâm hiếu kỳ nhìn chằm chằm những người đi qua trước mặt, lại không có người nào nhìn cô 。
Nhân viên lễ tân đặt điện thoại xuống , trong mắt xẹt qua tia xem thường 。
“Tiểu thư, xin lỗi, chủ tịch Diệp Thị hôm qua đi công tác rồi, hôm nay vẫn chưa quay về , trong lịch trình của chủ tịch, không có lịch hẹn nào 。”
“Đi công tác rồi ?” Diệp Bạc Hâm sững sờ, vì sao không nói với cô một tiếng ?
Diệp Bạc Hâm chau mày , đi qua một bên gọi điện thoại 。
Kết quả ……số điện thoại cá nhân của Diệp Viễn Đông tắt rồi 。
Diệp Bạc Hâm nản lòng nhìn vào màn hình điện thoại ,nhân viên lễ tân nhất định không cho cô lên trên, hơn nữa Diệp Viễn Đông không có kêu cô đi bộ phận nào nhận chức, không biết người bên bộ phận nhân sự cí nhận được tin tức không 。
Nghĩ lại, Diệp Bạc Hâm vuốt nhẹ điện thoại, họi điện cho Diệp Thanh Vũ 。
“ A lô, xin chào……” giọng nói nhẹ nhàng của Diệp Thanh Vũ truyền tới lịch sự lễ phép , nếu không phải đã biết tính cách của Diệp Thanh Vũ, ước tính cũng cho rằng cô là một đại tiểu thư tri thư đạt lý rồi 。
Cô dường như đang bận, bên tai truyền đến âm thanh lật tài liệu, bên cạnh thư ký đang báo cáo công việc 。
“ Ha!chào buổi sáng !chị cả ……”Diệp Bạc Hâm cười nhẹ 。
Diệp Thanh Vũ sững lại một lúc, ngón tay hơi cứng, nhìn hiển thị cuộc gọi tới 。
Sắc mặt trong nháy mắt biến thành khó coi “bịch ”gấp tài liệu lại, thư ký ở bên cạnh đang báo cáo công việc bị doạ giật mình ,cho rằng mình nói sai gì đó, nhất thời ngậm chặt miệng 。
“ Diệp Bạc Hâm !Làm sao ? Chơi trò mất tích hai tháng rồi, bây giờ vừa quay lại liền tìm tới tôi giở trò sao ?” Diệp Thanh Vũ vẫy tay, ra hiệu cho thư ký ra ngoài 。
Cô một chút cũng không muốn trước mặt cấp dưới để phơi bày ra tính cách của bản thân , đặc biệt là đối diện mới Diệp Bạc Hâm, cô một bụng lửa khí, khó tránh khỏi tâm trạng mất khống chế, cô bưng lên ly nước nóng bên tay, nhấp một ngụm, đè xuống lửa giận。
“Này, lời này sao lại nói như vậy ?nếu chị không làm gì hổ thẹn với lòng, sợ tôi tìm chị giở trò gì chứ ?” Diệp Bạc Hâm giơ tay lên vuốt nhẹ mái tóc ngắn 。
Cô bây giờ đang lưu lại kiểu tóc nữ tính già dặn chuyên nghiệp, vì vào Diệp Thị làm việc , cô hôm qua đã đặc biệt đi cắt lại mái tóc, làm một lượt ở spa 。
Công việc mới chính là khởi đầu mới, cô cũng nên thay đổi bộ mặt, cần làm tốt trạng thái tới hoan nghênh cuộc sống mới 。
……
Vừa nghe thấy tiếng cười của cô, Diệp Thanh Vũ liền nhẫn không được chau mày, cô chính là không hiểu rõ, Diệp Bạc Hâm vì sao cả ngày đều vui cười haha, hình như cái gì cũng không làm phiền tới cô được , cuộc sống vô lo vô nghĩ 。
Còn Diệp Thanh Vũ cô, mỗi ngày khuôn mặt khổ sở, nghĩ phải làm sao mới có thể khiến công trạng công ty cao hơn một tầng lầu, nghĩ làm sao chiêu mộ khách hàng 。
Vì sao cùng là người mà không cùng mệnh ?
“ Cô nói nhiều lời gì vậy ? Tôi không có thời gian tiếp cô, không có việc gì đừng làm phiền tôi, tôi không giống cô, có một bà mẹ hào kiệt giúp cô che mưa che nắng 。” Diệp Thanh Vũ cười lạnh, cay nghiệt nói 。
Nghe ngữ khí chua xót của cô, Diệp Bạc Hâm cạn lời lật trắng mắt 。
Cô cũng không biết bản thân vì sao lại thích đối đầu với Diệp Thanh Vũ như vậy, tóm lại là nhìn cô không thuận mắt, rất ghét cô。
“ Diệp lão đầu nói với chị tôi chuyện tôi muốn tới công ty làm việc rồi phải không ?Ông ta nói kêu chị sắp xếp công việc cho tôi, chị sắp xếp cho tôi làm ở bộ phận nào rồi ?” Thời gian là vàng ngọc, Diệp Bạc Hâm cũng không vòng vo tam quốc nữa 。
“ Cô nói gì ?” Giọng của Diệp Thanh Vũ kéo lên rất cao, nghe thấy dường như rất kinh ngạc, Diệp Bạc Hâm còn nghe thấy tiếng va chạm, xem ra người nào đó rất kích động 。
Diệp Thanh Vũ căn bản không nghe thấy Diệp Viễn Đông nói về chuyện Diệp Bạc Hâm muốn tới công ty làm việc, hai tháng trước, cô cho rằng Diệp Bạc Hâm chỉ nói vậy thôi, bỏ qua một Tô Thị không tới, lại khăng khăng chạy tới Diệp Thị 。
Diệp Bạc Hâm nữ nhân thối này rõ ràng là cố ý chạy tới cùng cô đối địch !
“ Chị cả a, đừng kích động mà, nếu có nhiều thời gian, chúng ta sau này từ từ chơi, dù sao làm việc cùng một chỗ, muốn chơi như thế nào thì chơi như thế đó 。” Diệp Bạc Hâm vui vẻ, cười ha ha nói 。
“ À, đúng rồi, tôi bây giờ đang ở dưới sảnh a, chị nhanh chóng phái người xuống đón tôi 。”
Diệp Thanh Vũ tiêu hoá xong tin tức của Diệp Bạc Hâm, đột nhiên cười lạnh “ Cô không phải có bản lĩnh sao ? Vậy tự mình nghĩ cách lên đây a, tôi sẽ thu nhận cô, sẽ sắp xếp công việc cho cô 。”
Nói xong tắt điệp thoại cái “cụp ” 。
……
Hai mươi phút sau, Diệp Thanh Vũ từ phòng hội nghị bước ra ngoài, trong tay lật lật văn kiện kẹp lại trong tư liệu, đôi mắt trong veo sóng lớn không kinh động tới, đôi giày cao gót bước đi trên sàn nhà, phát ra âm thanh cộc cộc , kính hai bên phản chiếu ánh sáng lộng lẫy 。
Bị ngăn cách bởi một bức tường trong phòng làm việc, nhân viên quần áo sơ mi chỉnh tề bận rộn làm việc , thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn khâu khác bên ngoài tường thuỷ tinh 。
Sau lưng Diệp Thanh Vũ có vài giám đốc bộ phận đi theo, hướng về mỗi bộ phận bước đi 。
“ Tổng Giám Đốc , bên phía Lạc Thị phái người tới, đang đợi ở trong phòng khách 。” Thư ký tiếp tới, vừa đi vừa nói, “ Là tiểu thiếu gia của Lạc gia, tổng tài Lạc Thị 。”
Diệp Thanh Vũ dừng bước chân , từ một xấp tài liệu ngẩng đầu lên, vài sợi tóc mềm mại rơi trên má, già dặn có thừa, rõ ràng nhiều hơn vài phần dễ thương của cô gái 。
“Anh ta tới làm gì ?” Kinh ngạc có thừa, Diệp Thanh Vũ thu lại bất mãn 。
“Công ty chúng ta có nghiệp vụ qua lại với Lạc Thị, lúc trước chủ tịch cùng Lạc Thị bà về một số hạng mục, vốn dĩ là quyết định hôm nay ký hợp đồng, nhưng chủ tịch tạm thời có việc đi công tác, liền kêu cô đại diện ký 。” trong tay của thư ký ôm một chồng tài liệu, miệt mài tìm ra hợp đồng đưa cho Diệp Thanh Vũ 。
“ Tôi biết công ty chúng ta và Lạc Thị bàn bạc về hạng mục mới, nhưng bên phía Lạc Thị không phải do giám đốc hạng mục cùng bên phía chúng ta giao nhận sao ?Lần này làm sao lại đổi người ?Vì sao không có ai thông báo với tôi ?” Diệp Thanh Vũ nhận lấy hợp đồng, tiện tay mở đọc 。
Trong ngữ khí tràn đầy sự không vui 。
Diệp Thị căn bản cùng với Lạc Thị không có bất cứ làm ăn qua lại gì , hôm nay mới giao thiệp với Lạc Thị, Diệp Thanh Vũ rất hiểu rõ, với doanh nghiệp lớn như Lạc Thị, có thể tìm được một công ty tốt hơn Diệp Thị ,nhưng khăng khăng ……Lạc Thị đem hạng mục giao cho Diệp Thị ……
Diệp Viễn Đông chẳng qua lợi dụng mối quan hệ liên hôn của Diệp Thanh Vũ với Lạc gia, Diệp Thanh Vũ cùng với với tam thiếu gia Lạc Thời có hôn ước, Lạc gia nhìn vào thân phận của cô, cũng sẽ kéo Diệp Thị lên một bước 。
Quả nhiên ……Diệp Viễn Đông chính là một thương nhân chỉ màng kiếm lợi , lợi dụng con gái mưu lợi cho bản thân, giống như Diệp Bạc Hâm nói, Diệp Viễn Đông vì công ty có thể bán con trai con gái 。
Diệp Thanh Vũ làm việc cẩn thân chặt chẽ, ngày thường mặc dù rất nghiêm khắc , nhưng rất ít khi vô duyên vô cớ phát cáu, ít khi bởi vì công việc không thuận giận cá chém thớt cấp dưới, bây giờ lại nhẫn nhịn nộ khí , thư ký run rẩy cẩn thận nói :“Cái này ……chúng ta cũng không rõ lắm, bên phía Lạc Thị căn bản không nói với chúng ta, chủ tịch chỉ giao cho tôi, nói Lạc Thị hôm nay phái người tới ký hợp đồng, nhưng không nói là ai 。”
Diệp Thanh Vũ đi đến cửa phòng văn phòng , gập hợp đồng lại 。
“ Cô đi đến phòng trà xem thử cà phê Esmeralda lần trước tôi mang từ Hương Cách về có thể còn không, nếu có pha phin một cốc mang tới phòng hội nghị, nếu không có thì đổi cà phê Lam Sơn, nhớ rõ phải pha phin 。”
“Vâng, tổng giám đốc 。” Thư ký giúp cô kéo cánh cửa văn phòng ra 。
“ Tôi đi chuẩn bị chút tài liệu, cô trước tiên đem bọn họ tới phòng họp trước, nói bọn họ đợi một chút 。” Diệp Thanh Vũ bước đến trước bàn làm việc , gập eo bắt đầu tìm tài liệu tương quan 。
Vài phút sau, Diệp Thanh Vũ đẩy cửa lớn phòng họp ra 。
“ Xin lỗi, để mọi người chờ lâu rồi 。”
Diệp Thanh Vũ cười rất thanh lịch, nói chuyện cũng rất kiểu cách 。
Ánh mắt lướt qua bàn dài màu đen, đối mặt với bóng lưng ngồi ở vị trí đầu tiên, Lạc thời ung dung ngồi ở đó, hai tay đặt lên bàn, cổ tay trái lộ ra mặt đồng hồ tinh xảo đắt tiền 。
Một thân âu phục màu đen được cắt may vừa người khiến anh thoát ra khỏi phóng đãng bất kham trong ngày thường, nhiều hơn vài phần ý vị trưởng thành trầm tĩnh 。
Nghe thấy lời khách sáo của Diệp Thanh Vũ, Lạc Thời nâng mắt lên, đôi đồng tử sâu đen nhánh nhiều hơn vài tia nghiền ngẫm。