29131
Ánh mắt Diệp Bạc Hâm run lên, từ lâu cô đã biết Tô Cảnh Sâm sẽ không dễ dàng chấp nhận, tuy không rõ giữa cả hai đã xảy ra khúc mắc gì, hoặc có lẽ vì cô mà Tô Cảnh Sâm tức giận, mới gây hấn với Tập Vị Nam.
“Anh đừng nghe cậu nói bậy bạ, con người cậu là như thế đấy, tính ngang như cua. Đã quyết chuyện gì, ai nói cũng không nghe đâu. Mong anh đừng để bụng.”
Một bên là người thân, một bên là người thương, cô không mong muốn giữa họ có xích mích.
Hình như thấy không vui bởi những lời cô nói, Tập Vị Nam xịu mặt, rồi chợt cười cay đắng.
“Hâm Nhi, có lúc anh thấy em hay gạt anh ra ngoài, coi anh là người lạ. Rõ ràng anh mới là người thân thiết nhất của em, là chồng em... nhưng em...”
“Trước mặt anh, em thường khép nép, làm việc gì cũng phải đắn đo kỹ càng. Người ta vẫn nói, khi thích một người, sẽ nũng nịu, tùy hứng với người đó, sao em không đòi hỏi gì với anh? Trước mặt cậu em, em thích gì thì nói nấy, rất tự nhiên, thi thoảng còn nổi khùng lên nữa. Nhưng trước mặt anh, em lại thu mình, giận cũng không nói, để anh không thể đoán được em đang nghĩ gì.”
“Giống như bây giờ, em lại nói mong anh đừng để bụng. Suy cho cùng, em vẫn coi anh như người ngoài, nên mới khách sáo với anh như thế...”
Tập Vị Nam đưa tay vuốt ve gương mặt xinh xắn của cô, khẽ khàng nói ra tâm trạng bất an trong lòng mình.
Anh ngưỡng mộ Tô Cảnh Sâm, có thể thấy được điệu bộ thẳng thắn tự nhiên của cô. Còn anh, quen nhau đã sáu năm, cô chưa một lần mở lòng trước mặt anh, kể cả lúc yêu đương nồng nhiệt của sáu năm về trước.
Diệp Bạc Hâm hít một hơi sâu, nín thở... Cần cổ hoàn mỹ càng thêm sắc nét.
Cô cố gắng nhịn, gương mặt nhỏ đỏ lựng, cuối cùng không nén được, liền “phụt” một tiếng phá ra cười.
Tập Vị Nam ngớ ra, thắc mắc nhìn con người đang cười vô cùng sảng khoái kia.
Diệp Bạc Hâm cười cho đã, rồi hắng giọng, tinh nghịch nhìn anh.
“Anh chắc không phải... đang ghen với cậu em chứ?” Diệp Bạc Hâm như vừa phát hiện ra một bí mật động trời, mặt tỏ rõ kinh ngạc.
Hai tay Tập Vị Nam chắp sau lưng, gương mặt sắc cạnh điềm nhiên như sóng lặng, nhưng đôi mắt đen sâu hun hút lại thấp thoáng vẻ bất lực.
“Thực ra không cần thiết, em không hề coi anh như người ngoài.” Diệp Bạc Hâm ngước lên, nhìn vào đôi mắt sâu ấy, lại liếc nhìn xung quanh.
Dãy hành lang dài, cách mấy mét lại có chậu cây cảnh xanh mướt đặt trước vách kính cửa sổ.
Ráng chiều rọi qua cửa kính, sau lưng Tập Vị Nam, xa xa là trời xanh mây trắng, như tạo thành bức tranh phong cảnh tuyệt sắc.
Hành lang im lìm, không bóng người.
Diệp Bạc Hâm đánh bạo, vươn hai tay, kéo hai bên hông áo của anh.
“Tính cách mỗi người mỗi khác, đối với tình cảm và tình thân, cách xử lý cũng khác. Em và cậu em từ nhỏ đã quen nô đùa với nhau. Cậu toàn bắt nạt em. Đối với cậu, em cũng khá là suồng sã. Nhưng anh thì không thế, mình là vợ chồng, hôn nhân cần phải lèo lái bằng cả tấm lòng, em đã không còn là cô gái mười bảy tuổi đầu, qua rồi cái tuổi nông nổi. Em biết phải làm sao để duy trì tình cảm giữa hai người.”
Diệp Bạc Hâm ngước nhìn đôi mắt đen láy của anh: “Chính bởi quý trọng, nên mới cẩn thận chăm chút. Nếu em bất chấp trắng đen, gây gổ với anh, dăm hôm nửa bữa lại hục hặc, xả giận, thì tình cảm đậm sâu mấy cũng không vượt qua được sự bào mòn của xốc nổi. Rồi cũng có một ngày, anh thấy mệt mỏi, ghét bỏ. Càng về sau, cả hai càng xa cách.”
Tập Vị Nam cúi xuống, đau đáu nhìn thật lâu... vào đôi mắt sâu thẳm của cô.
Vòng tay cô ôm hai bên hông anh hơi siết lại, trong đôi mắt trong veo là ánh nhìn kiên định.
“Em không thích đeo bám chì chiết, cũng không thích vô cớ cãi vã, nếu như... bởi vì vậy mà khiến anh cảm thấy em không quan tâm anh, vậy là anh sai rồi. Lúc em thực sự tức giận, đến em cũng không biết mình sẽ trở thành cái gì. Tập Vị Nam, em không hy vọng có một ngày để anh phải thấy em mất đi lí trí.”
Tập Vị Nam nghiêng đầu, im lặng trông ra ngoài cửa sổ.
Yết hầu quặn lên, nhịp thở rối bời.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, bầu không khí trở nên ngưng đọng.
Diệp Bạc Hâm chăm chú nhìn vào đôi mắt khẽ xao động của anh... Cô không biết Tập Vị Nam nghe những lời cô nói, sẽ có cảm nghĩ gì.
Hơi thở nghẹt lại, tay lơi lỏng dần, đôi mắt trong suốt như nhuốm vẻ nản chí.
“Anh xin lỗi...” giọng anh cất lên khàn khàn.
Tập Vị Nam đưa tay bắt lấy tay cô, áp chặt vào bên hông. Qua lớp áo, lòng bàn tay vẫn cảm nhận rõ rệt đường nét những múi cơ.
Tim cô lại xốn xang, mắt cúp xuống... không dám nhìn lên đôi mắt âu yếm nồng nàn của anh.
Mái đầu áp vào lồng ngực anh, gương mặt nhỏ nhu mì cách vòm ngực anh chỉ một lớp vải mỏng manh.
Cô yêu mùi hương trên người Tập Vị Nam, và cả hơi ấm nơi anh, khiến cô cảm giác yên bình, thư thái.
Diệp Bạc Hâm chủ động thân mật khiến tâm trạng anh bỗng chốc tiêu tan u ám.
Bàn tay hơi chai sần nhẹ nhàng mân mê thùy tai hồng hào trắng trẻo của cô.
Hai người lặng lẽ ôm nhau rất lâu, không nói lấy một lời, nhưng có thứ gì đó đã âm thầm đổi thay.
Trái tim Diệp Bạc Hâm đã có một vết nứt, mỗi lúc một rộng, đủ để cho một người tên Tập Vị Nam len vào tim cô.
“Cậu bảo em về nhà với cậu.” Giọng Diệp Bạc Hâm nhẹ tênh, nhưng không hề có vẻ bất mãn, lại giống như đang thông báo với Tập Vị Nam.
“Ừ.” Tay anh xoa đầu cô hơi khựng lại, cắm gác lên đỉnh đầu cô, mắt thoáng vẻ sắc lạnh.
“Còn anh?” Diệp Bạc Hâm ngẩng lên, hai mắt chăm chú nhìn anh: “Có về cùng em không?”
Sự việc không thể kề cà thêm nữa, đã đến lúc dắt anh về gặp Tô Uyển.
Nếu bà Tô không phản đối thì những người khác cũng dễ nói.
Còn nhà họ Diệp, đồng ý hay không, cô không quan tâm.
Tập Vị Nam vuốt tóc cô, hai mắt khép hờ, bờ môi lướp qua vành tai cô, giọng khàn khàn: “Xin lỗi Hâm Nhi...”
Hàng mi cô khẽ nhíu lại, ngón tay thon gầy vân vê tay áo anh: “Là sao cơ?”
Sắc mặt cô vẫn điềm nhiên như thường, đôi mắt trong veo, sâu thẳm vẫn khiến người ta... không đoán được ý tứ.
Tập Vị Nam cúp mắt, hai tay nâng gương mặt cô, trán kề trán.
“Anh có nhiệm vụ đột suất, e là không theo em về được.” Anh áy náy nhìn cô.
Diệp Bạc Hâm bình thản ra mặt, khẽ cười: “Chẳng đã hứa mấy hôm nay ở lại với em đấy thôi?”
“Xin lỗi, anh cũng không ngờ...”
“Thôi, không sao, anh không cần xin lỗi em.” Diệp Bạc Hâm buông tay áo anh, mắt cum cúp: “Em biết anh rất bận, cũng biết thân phận của anh, em không phải người tủn mủn. Nếu anh có việc thì cứ đi.”
Nói không buồn thì ấy nói dối, cô vừa trải qua ba ngày như một cơn ác mộng, lúc này cần có anh ở bên, vậy mà anh...
Tập Vị Nam nghe cổ họng quặn thắt, nhìn nét mềm mại của cô, lòng anh lạnh toát.
“Cho anh thêm mấy ngày, em về với cậu trước, anh sẽ cố gắng về sớm thăm em.”
“Được.” Sự bình thản tột độ của Diệp Bạc Hâm, càng khiến anh cảm thấy bất an.
Anh toan lên tiếng, thì bất ngờ có giọng nói chen vào.
“Ơ, đây chẳng phải là Tập Đội trưởng đấy à? Tôi còn tưởng mình hoa mắt cơ, hóa ra là cậu thật.”
Tập Vị Nam lơ đễnh ngước lên. Diệp Bạc Hâm nghe vậy, ý thức được tư thế của hai người đang thân mật thái quá, dễ khiến người ta liên tưởng đâu đâu, liền vội vàng đẩy Tập Vị Nam ra, cúi đầu đứng bên cạnh anh.
Tiếng nói từ một người đàn ông trung niên mặc quân phục, nom nghiêm túc chính trực. Anh đang đứng bên, chờ thang máy, bỗng trông thấy một dáng dấp đĩnh đạc, tuy cách xa, song vẫn thấy được đường nét khôi ngô sắc nét của chàng trai.
“Triệu Tư lệnh.” Trông người đàn ông đang bước đến trước mặt, Tập Vị Nam cất giọng nói trầm trầm chào anh ta, tay đưa lên, động tác nhà binh dứt khoát.
Diệp Bạc Hâm ngước lên, lưỡng lự một lúc, không lên tiếng.
Lúc này cô không mặc quân phục, cũng chả phải quân nhân, thôi bớt gây phiên hà, người ta cũng chả quen biết mình.
Người đàn ông trung niên trò chuyện xã giao vài câu với Tập Vị Nam, đoạn liếc sang Diệp Bạc Hâm đang đứng lặng lẽ ở bên.
Đôi mắt sắc sảo thoáng qua vẻ tò mò sâu xa: “Vị này là...?”
Tập Vị Nam cười mỉm, ánh mắt dịu dàng nhìn Diệp Bạc Hâm.
“Vợ tôi.” Anh đưa tay nắm lấy những ngón tay mát lạnh của cô, thản nhiên kéo cô sát lại bên mình.
Người đàn ông trung niên nom anh không giống như đùa, liền ngạc nhiên nhìn Diệp Bạc Hâm.
Mới rồi anh ta còn thấy cả hai ôm ấp thân thiết, tưởng là bạn gái, không ngờ vị sĩ quan tương lai xán lạn được cả giới quân binh công nhận này lại đã có vợ.
Dựa vào địa vị và danh vọng của Tập Vị Nam trong giới quân binh ở thời điểm hiện tại, nếu anh kết hôn, ắt hẳn phải gây náo động xôn xao. Tuy anh này đóng quân tại tỉnh Y, nhưng tin tức trong quân đội luôn nhanh nhạy, nào đã nghe tin Tập Vị Nam kết hôn?
Diệp Bạc Hâm hiển nhiên không ngờ tới việc Tập Vị Nam sẽ giới thiệu mình như vậy. Cô liền sững ra, cho đến khi Tập Vị Nam nắm bàn tay non mềm, mắt cúi xuống nhìn cô. Cô mới sực tỉnh, lễ phép gật đầu với người đàn ông trung niên: “Chào Triệu tư lệnh.”
“Chào... chào cô...” Anh ta tươi cười nhìn cô, lại thắc mắc hỏi: “Đại đội trưởng Tập cưới vợ bao giờ thế? Kiểu này xem ra tại tôi rời thủ đô lâu quá, tin tức chẳng nhạy gì cả.”
Tập Vị Nam bình thản nhìn anh ta, đôi mắt đen láy bộc trực.
“Đây vốn là việc riêng của cá nhân tôi, không muốn phô phang. Nhưng hôm nay bị Triệu tư lệnh bắt gặp thế này, tôi cũng không có gì phải giấu giếm. Có nói thế nào thì cũng không thể để vợ tôi tủi thân được.”
Lời lẽ của Tập Vị Nam không hề che giấu ý tứ che chở vợ mình, càng khiến Triệu tư lệnh sửng sốt.
Bờ mi Diệp Bạc Hâm khẽ run lên, trong tim len lỏi dòng chảy ấm áp.
Cô tưởng... anh sẽ lấp liếm thân phận của cô...
Dẫu sao, mới đầu cũng tại họ quá vội vàng, chưa kịp tìm hiểu nhau mà đã đăng ký kết hôn. Sau này biết địa vị của anh không hề đơn giản... một sĩ quan có tương lai như anh, sau này ắt sẽ làm nên nghiệp lớn. Và người vợ của anh, chắc chắn cũng phải đủ giỏi, để sánh vai bên anh.
Còn cô, Diệp Bạc Hâm, chẳng qua gặp thời, sáu năm trước, tinh mắt bắt được anh...
Triệu tư lệnh thấy sắc mặt Diệp Bạc Hâm nhợt nhạt, lờ mờ những vết như bị đánh, trên cổ có quấn băng gạc, trong bụng sực giật mình.
Chẳng có nhẽ, Diệp Bạc Hâm có xu hướng bạo lực gia đình?
“Đội trưởng Tập, vợ anh làm sao thế?”
“Không sao, bất cẩn nên trầy xước.” Tập Vị Nam trả lời bâng quơ, hẳn nhiên không muốn nói nhiều hơn.
Triệu tư lệnh cười khà khà, nhớ ra hồi chiều vừa nói chuyện điện thoại với Mộc Sư đoàn trưởng, tiện lại nhắc đến, sẵn ý muốn bắt chuyện, trêu chàng trai thường ngày vốn nghiêm túc, chững chạc này.
“Chẳng trách, trưa nay Mộc Sư đoàn trưởng vừa ca cẩm với tôi, bảo là Tập Vị Nam sớm không xin nghỉ, muộn không xin nghỉ, lại nhằm đúng lúc quan trọng này. Đội nữ binh vừa thành lập, nó phủi tay đứng bên, giờ việc ở Sư bộ chồng chất, nó cũng không trông chừng. Bảo tôi nói xem, nghỉ thì cứ nghỉ, đằng này người cũng biến mất tăm, đến xin phép cũng chỉ bằng một cuộc điện thoại, tôi nói không đồng ý, nó lại thẳng tay dập điện thoại.”
Nói đoạn, Triệu tư lệnh ý nhị nhìn sang Diệp Bạc Hâm.
“Mộc Sư đoàn trưởng lần này tức anh ách, bảo bao giờ cậu về, phải cho cậu một trận mới được.”
Triệu tư lệnh buột miệng kể lể, còn Tập Vị Nam lại biến sắc mặt.
“Triệu tư lệnh, chúng tôi đến giờ hẹn với bác sĩ rồi, xin phép cáo từ.”
Tập Vị Nam gật đầu với anh ta. Triệu tư lệnh cũng cảm thấy mình làm mất thời giờ của người ta, bèn áy náy cười xòa, nói thêm vài câu rồi quay vào thang máy.
Cửa thang máy khép lại, Diệp Bạc Hâm gạt phắt tay Tập Vị Nam ra.
“Anh nói có nhiệm vụ đột suất? Vậy tại sao Triệu tư lệnh lại nói anh đã xin nghỉ phép?”
Tập Vị Nam nín lặng nhìn cô, môi hấp hé, nhưng không thốt được ra.
Diệp Bạc Hâm không đợi anh giải thích, cơn tức nghẹn trong ngực, chỉ cảm giác lồng ngực nặng trĩu.
“Tập Vị Nam, anh nói xem, rút cuộc câu nào của anh mới là thật?” Diệp Bạc Hâm rất muốn mình phải bình tĩnh, nhưng cả trái tim... lại đau đến tê tái, cảm giác dại đi... từ ngực lan đến đầu ngón tay lạnh lẽo.
Ánh mắt Tập Vị Nam đau đáu, anh biết mình nói gì cũng vô ích, thứ có ích thì anh lại không thể nói.
“Anh lại lừa tôi?” Vành mắt cô căng lên khó chịu, nhưng vẫn cắn răng không để nước mắt bôi nhòa tầm nhìn, phải để đôi mắt vẫn trong trẻo ấy nhìn... Tập Vị Nam.
Tập Vị Nam mím môi, mặt mày trắng nhợt, im lặng nhìn cô.
Tay anh chìa ra toan kéo Diệp Bạc Hâm lại, nhưng cô gạt phắt đi, loạng choạng lùi về phía sau.
“Anh có điều gì khó nói, không thể nói với tôi? Tôi bảo tôi có thể đợi anh... nhưng sao anh lại nói dối? Anh không muốn về nhà với tôi thì cứ nói, vì sao nhất định phải nói dối?”
“Anh có biết, sự tin tưởng của con người, sẽ bị gạ gục bởi những lời nói dối hết lần này đến lần khác không?”
Cô nhìn Tập Vị Nam, khóe môi nhếch cười giễu cợt đầy thê lương, không biết là đang giễu cợt Tập Vị Nam hay là tự giễu chính mình.
“Ha! Anh làm tôi quá thất vọng...”
Diệp Bạc Hâm quay người, bỏ đi một đoạn, rồi bỗng đứng lại.