286
Lẽ ra nên hiểu được bản chất thật của An Nhiễm ngay từ đầu nhưng giờ đây, khi biết được bộ mặt giả dối của cô ta, Hổ Tình không thể ngăn được cơn nhói đau chợt thốc lên trong lòng.
Trầm lặng một lúc, chờ khi có thể tự trấn tĩnh tinh thần, cô nhếch mép, không để lộ ra một biểu cảm nào trên mặt, nói: “ Bây giờ cô đã nhìn thấy rồi đấy, có thể đi được rồi.”
Bỏ qua đi, không cần phải nói nhiều. Coi như mình có mắt như mù, không biết được lòng dạ thật của cô ta, trách được ai đâu.
An Nhiễm không lập tức rời đi, mà lại nhắc đến chuyện những tấm ảnh.
“Hổ Tình, cô cũng ác thật đấy, sau lưng làm nhiều việc hèn hạ như vậy, khiến công ty Thiệu Xuyên lâm vào khó khăn. Người khác đều nói rằng: một ngày vợ chồng trăm ngày nghĩa, trăm ngày vợ chồng ân tựa biển sâu, dù Thiệu Xuyên trong lòng không có cô, nhưng tôi thật sự không ngờ là cô có thể làm những chuyện như vậy!”
Hổ Tình dù có ngốc đến mấy cũng không thể không nhận ra rằng tất cả những chuyện này đều do An Nhiễm giở trò. Hai người quen nhau đã biết bao nhiêu năm, ấy vậy mà cô không nhận ra bộ mặt thật của An Nhiễm.
Hổ Tình đã khó có thể làm chủ được cảm xúc của mình, bực bội nói: “An Nhiễm, cô đừng nghĩ là những chuyện cô làm sẽ có thể giấu nhẹm đến Thần không biết quỷ không hay. Chắc chắn sẽ có một ngày Kỳ Thiệu Xuyên biết.”
An Nhiễm cười gượng “Thế ư? Những tấm ảnh đều đã bày sẵn ở đó, cô tưởng Kỳ Thiệu Xuyên sẽ tin lời nói vô chứng cớ của cô hay sao? Anh ấy đã nhận định từ lâu rằng mọi việc đều do cô.”
An Nhiễm lùi lại vài bước, kéo giãn khoảng cách với Hổ Tình, thong dong nói: “Hổ Tình, những tấm ảnh kia, tấm nào tấm đấy đều là thật cả, và sự thật cũng đã xảy ra, không có ai tin cô đâu. Ngoài cô ra, làm gì có bản lĩnh lớn như vậy, có thể làm cho công ty của Kỳ Thiệu Xuyên gặp phải vấn đề khó khăn như vậy!? Chính cô đã dựa vào thế lực nhà họ Hổ để cố tình làm cho Kỳ Thiệu Xuyên khó xử và mất mặt.”
An Nhiễm nói với một thái độ khăng khăng mặc định, tựa như những điều này đều là sự thật.
Hổ Tình đứng như trời trồng rồi người bắt đầu run rẩy. Vì An Nhiễm nói rất đúng, cô không có bất cứ bằng chứng gì để chứng tỏ sự minh bạch của mình.
Hổ Tình lắc đầu không ngừng, miệng thì thầm: “Tôi không có… Tôi chưa từng làm vậy!”
Bắt gặp bộ dạng mất hồn bi thảm của Hổ Tình, An Nhiễm cười nhẹ, lại châm thêm cùi lửa, nói: “ Tôi nghĩ, cô bây giờ đã hiểu được sự quan tâm của Kỳ Thiệu Xuyên dành cho tôi, chắc cô cũng biết là tôi đã có thai.” An Nhiễm đặt tay lên bụng vẫn còn bằng phẳng của mình, điệu cười của cô chứa đầy ẩn ý. Một lúc sau, cô đanh giọng nói: “ Nhưng, kỳ thực, tôi không mang bầu, tất cả việc này đều là tôi dựng lên để lừa Kỳ Thiệu Xuyên.”
Hổ Tình như chết đứng, không ngờ, ngay cả chuyện lớn như vậy mà An Nhiễm cũng dám lừa Kỳ Thiệu Xuyên.
Ngay lúc này, An Nhiễm nghe thấy tiếng mở cửa dưới nhà, khóe miệng cô ta lóe lên một nụ cười quỷ dị. Nhân lúc Hổ Tình không đề phòng, cô ta túm lấy cổ tay cô bạn cũ của mình lôi ra khỏi phòng.
Hổ Tình bị kéo ra gần cầu thang, khi cô kịp định thần thì đã muộn.
An Nhiễm thì thầm bên tai Hổ Tình:
“ Hổ Tình, chúng ta quen nhau bao nhiêu năm nay, tôi nghĩ, việc nho nhỏ thế này chắc cô sẽ giúp tôi đúng không? Tôi không thể để Thiệu Xuyên biết được việc tôi không có thai, cho nên, đành phải nhờ cậu giúp vậy”