Truyện Không Tên Số 22

Chương 7




277

Lục Vân Thâm sững người, hắn liền nhìn thấy xuất hiện thêm một ống tuýp nữa, mà người cầm ống tuýp đó lại là người phụ nữ mảnh khảnh gầy yếu.

Tất cả mọi người đều giương mắt lên nhìn, người phụ nữ này vô duyên vô cớ xuất hiện, lại còn đánh bay ống tuýp của một người đàn ông lực lưỡng nữa chứ.

Đừng nói là mọi người ở đây, ngay cả chính bản thân Nhan Hoan cũng hoảng tới mức ngây người.

Đúng là cô có võ thuật phòng thân, nhưng như thế này thì quả là quá mạnh rồi. Đúng là con người có thể bộc phát được tiềm năng vô hạn trong lúc nguy hiểm.

Nhân lúc tay nắm ống tuýp của tên kia vẫn còn tê dại, Nhan Hoan đá mạnh một chân tới, vừa mạnh vừa chuẩn, đá trúng vào mặt tên đó, lực đá cực lớn nên khiến đối phương phun ra một ngụm máu.

Còn tên kia giống như một nắm đồ phế thải, bị đá văng ra rất xa, còn lê dưới mặt đất một đoạn nữa, cuối cùng đập mạnh vào những thiết bị bỏ đi.

“Chồng à, đón lấy!”

Nhan Hoan xoay người, ném ống tuýp đang cẩm trong tay cho hắn.

Lúc đầu, Lục Vân Thâm nhìn thấy Nhan Hoan thì ngẩn người trong chốc lát, nhưng ngay sau đó hắn khôi phục được bình tĩnh, đón lấy ống tuýp đang bay tới rồi đánh lui mấy tên kia, nhân lúc mấy tên kia còn đang thở hổn hển thì xông đến bên cạnh Nhan Hoan.

Hai người dựa lưng vào nhau, cẩn thận và cảnh giác nhìn chằm chằm bọn côn đồ đang bò dậy từ dưới đất.

Lục Vân Thâm nổi giận: “Cô tới làm gì?”

Nhan Hoan trả lời: “Không cần cảm ơn!”

Lục Vân Thâm càng bực hơn: “Cô theo dõi tôi?”

Nhan Hoan trợn tròn mắt: “Chồng à, đợi lát nữa rồi thảo luận vấn đề này nha, được không?”

Lục Vân Thâm hờ hững, cảm thấy lúc này đúng là không thích hợp để nói chuyện: “Đừng gây thêm phiền phức nữa!”

Nhan Hoan tức giận: “Anh tự nói lời này với mình đi.”

Tuy nói như vậy nhưng khóe môi hai người đang quay lưng vào nhau kia đều ẩn chứa ý cười. Có gì đó không giống với bình thường đang bắt đầu thay đổi, không còn tranh cãi với nhau như trước, không còn đơn phương nỗ lực mà là cùng kề vai mà đi.

Cảnh vật lộn cũng không kéo dài bao lâu, thời khắc cảnh sát cầm súng đã lên đạn xông vào nhà kho chính là lúc kết thúc màn hỗn loạn này.

Ngày hôm sau, đại thiếu gia nhà họ Lục uy hiếp phía cảnh sát đăng tin tức tổ chức tội phạm ma túy lớn nhất Nam Thành đã bị tóm gọn, hơn nữa còn phá được vụ án phong hỏa nhà họ Lục, người gây án là thuộc hạ của lão nhị của hội Tam Hợp.

Đến lúc này, Nhan Hoan mới phát hiện bản thân cô đã đánh giá thấp Lục Vân Thâm, người đàn ông như hắn, sao có thể dấn thân vào nguy hiểm trong tình trạng không có chuẩn bị chu toàn từ trước chứ? Còn bản thân cô, vết thương vừa mới khâu lại bị rách ra thêm lần nữa, lại phải nằm viện thêm một tuần nữa.

Trải qua chuyện này, Nhan Hoan phát hiện Lục Vân Thâm đã bắt đầu thay đổi thái độ với cô, chí ít hắn không giống như trước kia nữa, nhìn cô bằng ánh mắt tràn đầy khinh thường và nhỏ nhen.

Đôi lúc, không biết có phải là do cô tự ảo tưởng hay không? Nhưng cô đã nhìn thấy sự dịu dàng chợt lóe lên rồi biến mất trong đáy mắt người đàn ông này.

Ngay cả những người nhà họ Nhan luôn hờ hững với cô cũng bắt đầu thường xuyên gọi điện quan tâm.

Mọi thứ, dường như đang phát triển theo hướng tích cực.

Ngày Nhan Hoan xuất viện, Lục Vân Thâm không đến nhưng hắn phái tài xế của nhà họ Lục tới đón cô, cô mỉm cười, trong lòng cảm thấy ấm áp. Cô còn bảo tài xế đưa mình đến siêu thị đi một vòng rồi xách túi lớn túi nhỏ về nhà.

Bận rộn mất nửa ngày trong nhà bếp, cuối cùng, khi vừa dọn món lên bàn thì Lục Vân Thâm cũng về nhà đúng giờ.

Hắn là người làm việc và nghỉ ngơi theo quy tắc, không hút thuốc, không uống rượu, cũng không có sở thích không lành mạnh nào cả. Lúc trước dù hắn có không vừa lòng với cô đi nữa thì hắn cũng chưa từng qua đêm ở bên ngoài.

“Vân Thâm, anh đã về rồi, rửa tay chuẩn bị ăn cơm đi.”

Nhan Hoan mặt mày rạng rỡ, cười toe toét gọi hắn.

Lục Vân Thâm liếc mắt nhìn cô, lạnh nhạt đáp lại. Nhan Hoan cũng không thèm để ý, hắn đáp lại là cô thấy mãn nguyện rồi. Dù sao trước đây, hắn chưa bao giờ động đến đồ cô nấu.

Lần đầu hai người ngồi cùng bàn, Nhan Hoan lo lắng đến nỗi phía sau lưng đã toát đầy mồ hôi, thấy hắn gắp miếng cá xốt đưa vào trong miệng, cô nuốt nước miếng, vừa lo lắng vừa chờ mong hỏi.

“Thế nào?”

Lục Vân Thâm nuốt rất chậm, cuối cùng mới chậm rãi nói: “Không tồi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.