276
Lúc Nhan Hoan tiêm xong rồi trở về phòng bệnh đã là hơn mười hai giờ đêm rồi, phòng bệnh trống không, ngoài cô ra thì không có lấy một bóng người.
Cô cười một tiếng, cũng chẳng còn sức mà cởi bỏ bộ đồ tả tơi không ra hình trên người ra nữa, cứ mặc nguyên như vậy rồi kéo chăn đi ngủ. Chỉ là trong lúc mơ màng, hình như cô cảm thấy có người đang nắm tay cô.
Cô không mở mắt, nhưng cảm giác rất chân thực, đôi tay đó vừa vững vàng vừa ấm áp, còn có cả mùi thuốc lá thanh mát nữa.
Lúc cô tỉnh dậy, trời đã sáng hẳn. Trải qua chuyện ngã xuống nước hôm qua, tất cả những đau khổ tích tụ trong lòng đã cuốn theo dòng nước rồi. Toàn thân cô liền cảm thấy thoải mái, giống như vừa trút được gánh nặng vậy.
Tình thân cưỡng cầu mà không được, thôi thì cứ để nó tùy duyên vậy.
Dù sao những năm qua không hề có tình thân vẫn sống được, bây giờ còn có thể tệ hơn đến đâu được chứ?
Cô đi ra từ bệnh viện, đang chuẩn bị về nhà thì nhìn thấy Lục Vân Thâm đang gọi điện thoại ở cách đó không xa, xung quanh vắng lặng không người, duy chỉ có giọng nói của hắn là rõ ràng không gì sánh bằng.
“Tra được người phóng hỏa rồi sao? Hội Tam Hợp? Ở đâu?”
...
“Kho số ba ở bến tàu Tân Cảng sao? Được.”
‘Cạch’ một tiếng, Lục Vân Thâm bẻ gãy điện thoại, sau đó hắn lên xe rồi lao đi nhanh như tên bắn.
Nhan Hoan nhíu mày, vội vàng chặn một chiếc xe ở trước cổng bệnh viện rồi bảo tài xế đuổi theo chiếc xe Bingley phía trước đến kho số ba ở bến tàu. Ngón tay thon dài của cô liền siết chặt lấy chiếc di động, vừa hoảng sợ vừa nghi ngờ.
Tại sao Lục Vân Thâm muốn điều tra người phóng hỏa, không phải hắn vẫn luôn khăng khăng cho rằng đó là việc cô làm sao?
Cho dù là hội Tam Hợp hay bến tàu Tân Cảng thì đều là nơi không dễ đụng vào, đến cảnh sát còn không dám quản, sao hắn còn dám đến đó chứ?
Khi nãy hắn tự lái xe đi, cũng có nghĩa hắn đơn phương độc mã đến đó ư?
Cô vô cùng lo lắng, lập tức gọi điện thoại cho Lục Vân Thâm, nhưng đầu dây bên kia không bắt máy. Cô không có cách nào khác nên đành bám đuôi Lục Vân Thâm suốt cả đường đi, cuối cùng cô cũng theo hắn vào nhà kho.
Nhan Hoan khom người, nhìn vào bên trong để thăm dò, ánh nắng xuyên qua mái của nhà kho cũ nát chiếu lên bóng lưng cô độc lãnh đạm của Lục Vân Thâm, hiện rõ vẻ tĩnh mịch cô quạnh.
Hắn đứng đối diện với một nhóm đàn ông mặc quần áo đen, tên dẫn đầu còn buộc một chỏm tóc, ngậm hờ một điếu thuốc trong miệng, hắn nhổ một bãi nước bọt về phía Lục Vân Thâm với thái độ khinh thường và giễu cợt.
“Lục công tử đúng là đứa con hiếu thuận, còn dám đơn phương độc mã đến đòi lẽ phải cho mẹ thật. Sao nào? Không sợ tao giết chết mày sao?”
Nhan Hoan biết tên này, hắn là lão nhị của hội Tam Hợp ở Nam Thành, trước đây thuộc hạ trong hộp đêm của hắn từng nhúng tay vào việc của mẹ nuôi cô, hắn là người có thủ đoạn vô cùng độc ác. Nhưng Lục gia và hội Tam Hợp giống như nước sông không phạm nước giếng, sao bọn họ lại động đến bác Lục chứ?
Tâm trí Nhan Hoan bỗng hỗn loạn, Lục Vân Thâm chẳng thèm tiếp lời a Long, liền đưa một chân đá hắn bay ra xa.
Thuộc hạ của a Long thấy lão đại bị đánh nên hơi hoảng, nhưng sau đó liền gào ầm lên, chen nhau xông về phía Lục Vân Thâm.
Lục Vân Thâm là cao thủ đánh nhau, mấy người này vốn không phải là đối thủ của hắn, Nhan Hoan vô cùng lo sợ, tay run run muốn gọi điện báo cảnh sát.
Đúng lúc này, không biết một tên côn đồ móc đâu ra một ống tuýp, hắn hét lên rồi đập về phía đầu Lục Vân Thâm.
Trong đầu Nhan Hoan hoàn toàn trống rỗng, cô cũng tiện tay nhặt một ống tuýp ở cạnh bên rồi phi như bay về phía Lục Vân Thâm.
Lúc này, Lục Vân Thâm đột nhiên cũng cảm nhận được điều gì đó, vừa quay đầu lại thì đã nhìn thấy một ống tuýp to bằng cánh tay đang hung hăng đập về phía đầu mình.
Vừa nhanh vừa mạnh, vốn không thể tránh được!
Nếu cây gậy này cứ giáng xuống như vậy thì hắn chết là cái chắc!
Nhất thời, đầu óc Lục Vân Thâm hoàn toàn trống rỗng, nhưng không hiểu sao hắn lại nhớ đến bóng lưng khóc thầm trong tuyệt vọng của Nhan Hoan, gầy biết bao, nhỏ bé biết bao.
Hắn trơ mắt nhìn ống tuýp hạ xuống!
Bịch!
Ngay sau đó là tiếng ống tuýp rơi xuống mặt đất.