2726
Kỷ Ngộ Bạch đã có sự chuẩn bị tốt để đối chọi với Lục Vân Thâm trên chiến trường, bốn năm nay, hắn luôn để tâm đến tất cả mọi thứ liên quan đến Lục Vân Thâm. Trong mông lung, hắn đã liệu trước được hai người họ sẽ xảy ra trận chiến này, vì vậy hắn đã dùng thời gian bốn năm để chuẩn bị.
Những thủ đoạn mà Lục Vân Thâm quen dùng trên thương trường, những cơ quan tài chính mà Lục thị có quan hệ, thậm chí cả những bộ ngành chính trị mà Lục thị thường qua lại, hắn đều vạch ra kế hoạch để đối phó rồi. Hắn đã không còn là Kỷ Ngộ Bạch của trước kia nữa rồi, hắn có lòng tin, chỉ cần Lục Vân Thâm ra tay với nhà họ Kỷ thì hắn cũng có thể khiến Lục Vân Thâm bại trận.
Nhưng hắn thật không ngờ, Lục Vân Thâm không hề tấn công Kỷ thị, cũng không bắt đầu thu mua cổ phiếu, thậm chí ngay cả việc đơn giản nhất là rút vốn khỏi Kỷ thị hắn cũng không làm, hắn chỉ làm đúng một việc.
Đó là mở một tiệm bún chua cay Hoan Lạc ở phía đối diện với tiệm mỳ Hoan Lạc.
Khi nhìn thấy người đàn ông chưa từng xuống bếp kia mặc bộ đồ trắng của đầu bếp, đội mũ đầu bếp, có lúc lại đứng lau mồ hôi trước nồi đun nước thì Kỷ Ngộ Bạch vô cùng kinh ngạc.
Sau khi kinh ngạc thì hắn phá lên cười.
“Vân Thâm, cậu đúng là vẫn như vậy, chưa từng xuất chiêu theo lẽ thường.” Kỷ Ngộ Bạch đi tới trước mặt Lục Vân Thâm, sắc mặt mơ hồ.
“Như nhau thôi mà.” Lục Vân Thâm cười rồi đặt một bát bún chua ngọt trước mặt hắn: “Bạn bè một thời, nếm thử tay nghề của tôi đi.”
Kỷ Ngộ Bạch không khỏi nổi giận, đột nhiên hất tay đánh lật bát bún chua ngọt kia xuống đất, lạnh giọng nói: “Lục Vân Thâm, cậu cho rằng làm như vậy thì có thể bù đắp những tổn thương mà cậu đã gây ra cho tiểu Hoan sao? Cậu cho rằng làm như vậy sẽ khiến cô ấy quay về bên cậu sao? Cậu quả là đang nằm mơ rồi!”
“Tôi có nằm mơ hay không cũng không do cậu nói là xong.” Lục Vân Thâm lại múc một bát khác cho hắn, lần này cho thêm chút dầu cay.
“Nghe nói bầu bạn chính là lời tỏ tình dài nhất, nhưng Ngộ Bạch à, cậu đã bầu bạn với cô ấy suốt bốn năm qua nhưng hình như đến miệng của cô ấy cậu cũng chưa từng hôn nhỉ.”
Sắc mặt Kỷ Ngộ Bạch u ám, gân xanh trên trán nổi lên: “Cậu cho rằng tôi giống cậu sao? Chỉ biết thỏa mãn dục vọng của bản thân?”
Lục Vân Thâm chẳng thèm để ý đến sự tức giận của Kỷ Ngộ Bạch: “Cậu đương nhiên không giống tôi rồi, tôi là chồng hợp pháp của Hoan Hoan, mà cậu còn không được tính là tình nhân cơ mà.”
Bụp!
Kỷ Ngộ Bạch nện một đấm xuống bàn, chiếc bàn nhỏ bỗng gãy vụn, bát đũa rơi tán loạn xuống đất, khiến Nhan Hoan đang chào hỏi khách ở phía đối diện cũng phải ngước nhìn sang, đáy mắt lo lắng.
Kỷ Ngộ Bạch chợt thu vẻ tàn bạo trên người lại, hắn mỉm cười với cô, ý bảo cô đừng lo lắng, sau đó lại xoay người, nhìn Lục Vân Thâm với ánh mắt đầy tức giận, nghiến răng nghiến lợi.
“Lục Vân Thâm, cậu sẽ không được như ý muốn đâu.”
“Tôi sẽ chống mắt lên chờ.” Lục Vân Thâm cười nhạt, thuận tay rút một tờ khăn giấy đặt vào tay Kỷ Ngộ Bạch rồi nói: “Lau đi, tránh lát nữa con cậu hiểu lầm tôi.”
“Cậu!” Kỷ Ngộ Bạch tức giận đến mức sắp nổ tung rồi, còn Lục Vân Thâm vẫn giống như bình thường, tiếp tục chào hỏi thực khách.
Trận giao đấu đầu tiên, Lục Vân Thâm toàn thắng.
Một tuần tiếp theo, tốc độ phổ biến của tiệm bún chua cay Hoan Lạc giống như lửa cháy lan ra đồng cỏ vậy, lan truyền đi toàn thành phố. Mấy ngày sau, từ một tiệm bún vắng vẻ ít khách trở thành nơi cung không đủ cầu, thậm chí còn có thực khách ở thành phố bên cạnh nghe danh mà đến.
Một thành phố nhỏ giản dị, cách xa Nam Thành, vốn không hề biết mối quan hệ luẩn quẩn của Lục Vân Thâm và Nhan Hoan, họ chỉ biết vừa có một ông chủ độc thân, đẹp trai, tay nghề xuất sắc mới đến đây. Người đến đây ăn cũng có, giả bộ ăn cũng có, liên tục không ngừng. Hai bên hoàn toàn trái ngược nhau, tiệm mì Hoan Lạc mặc dù vẫn có khách nhưng rõ ràng rất vắng vẻ.
Tâm trạng của Nhan Hoan không tốt, cũng lười mở tiệm, liền chạy đến nhà kính trồng hoa của Kỷ Ngộ Bạch, tức giận đùng đùng.
“Đúng là ức hiếp người quá đáng mà!”
Lục Vân Thâm đúng là vẫn giống như trước đây, làm cái gì cũng phải làm đến mức tốt nhất. Tiệm bún chua cay của hắn vừa mở thì đã cướp hết cơ hội làm ăn của cô rồi, điều khiến cô tức giận đó chính là hắn mở tiệm là để buôn bán nhưng mấy người phụ nữ đó làm sao vậy chứ?
Ai cũng vậy, người nọ nối tiếp người kia, không thấy hắn vốn không để mắt đến các cô sao?
Đáng sợ nhất chính là vì muốn biết người biết ta nên cô cố ý bảo người khác lén mua một bát về nếm thử, chết tiệt, sao lại ngon như vậy chứ?
Hèn chi trước đây hắn luôn nói là đồ cô nấu chỉ cho heo ăn, hắn có thể làm được như vậy thì tự nấu tự ăn đi!
“Ngộ Bạch, nếu cứ như vậy thì tiệm mỳ của chúng ta cũng đừng mở nữa vì sớm muộn gì cũng phải đóng cửa thôi!”
Nhan Hoan nhổ một cây cỏ dại, thất vọng nói.
“Vậy thì đóng cửa đi.” Kỷ Ngộ Bạch ngắt một đóa lài trắng đưa đến trước mặt cô: “Lúc đầu mở tiệm cũng bởi vì muốn em vui, bây giờ em không vui nữa thì cái tiệm đó cũng không còn lí do để tồn tại nữa rồi.”
Nhan Hoan nản lòng: “Nhưng cứ đóng cửa như vậy, cũng có nghĩa là chạy trốn vào đồng hoang, Lục Vân Thâm sẽ cho rằng em trốn anh ta.”
Trong lòng Kỷ Ngộ Bạch chợt căng thẳng, hoặc là đến bản thân Nhan Hoan cũng không nhận ra rằng, cứ hễ nhắc đến Lục Vân Thâm là khẩu khí của cô lại thay đổi.
“Tiểu Hoan, em vẫn còn yêu cậu ta.”