271
Kết hôn đã ba năm, cô chưa từng cầu xin hắn, nhưng lúc này Nhan Hoan bị dược tính dày vò sống không bằng chết, cố gắng gượng lý trí đến giây cuối cùng, thở dốc.
“Muốn cô? Vào cái ngày cô tự tay sát hại mẹ tôi? Nhan Hoan, cô thật là đê tiện.”
Đáy mắt người đàn ông lạnh lùng u ám, hắn dùng mũi giày khều cằm cô lên. Đáy mắt vẫn đầy sự lạnh lùng, khinh bỉ, xem thường.
“Tôi không có.” Nhan Hoan cắn chặt răng, sống lưng thẳng tắp: “Lục Vân Thâm! Tôi không có phóng hỏa! Cũng không ép bác gái viết di chúc kêu anh lấy tôi!”
“Không có? Người đàn ông kéo dài âm thanh bỡn cợt nhưng không hề cảm thấy thô lỗ, trái lại còn vô cùng khêu gợi.
“Cô nên vui mừng vì cô có khuôn mặt giống cô ấy.”
Hắn nắm lấy cằm cô, lực khí vô cùng mạnh như muốn bóp nát khuôn mặt ướt át kiều diễm này vậy, âm thanh lạnh lùng tàn nhẫn:
“Nếu không, cô nghĩ vì sao tôi để cô sống tạm đến bây giờ.”
“Khuôn măt tương tự sao? Haha!” Nhan Hoan cả người cứng ngắc, cảm thấy vô cùng buồn cười.
Người phụ nữ kia cướp đi cuộc đời đáng lẽ ra thuộc về cô, hiện tại đến chồng của cô cùng nói với cô, cô giữ được mạng sống đều là nhờ khuôn mặt này???
“Người phụ nữ đê tiện như cô làm sao có thể so sánh được với cô ấy?”
“Tôi đê tiện?” Nhan Hoan vô cùng tức giận, nhưng cô chỉ ngẩng đầu cười kiêu ngạo: “Cô ta cao quý thì sao chứ? Tôi mới là Lục phu nhân.”
“Lục phu nhân?” Lục Vân Thâm “hừm” nhẹ, giọng mỉa mai châm biếm, cười mà như không cười.
“Chẳng qua là một món đồ để tiết dục danh chính ngôn thuân mà thôi.”
Nhan Hoan trong lòng đau nhói, nhưng cô vẫn cố cắn răng không lùi bước cười nhạt.
“Người đàn ông kết hôn ba năm chưa từng ngủ với vợ một lần, làm gì có tư cách nói tôi là công cụ tiết dục??”
Khuôn mặt Lục Vân Thâm bỗng trở nên u ám, ngón tay thon dài kiềm chặt lấy khuôn mặt cô, sức lực đủ để bóp nát cằm cô, xoay mặt cô về phía chính diện, khóe môi cười đầy tà khí.
“Chạm vào cô tôi sợ bẩn, thuốc này tôi tặng cô làm quà kỉ niệm, cô có hài lòng không?”
Ầm!
Đầu óc Nhan Hoan ầm lên một tiếng, trong lúc nhất thời giống như mất đi tất cả âm thanh, cô ngây ngốc nhìn người đàn ông anh tuấn bất phàm trước mặt.
“Là anh...là anh bỏ thuốc sao???”
Người đàn ông đang thưởng thức ánh mắt càng trở nên thâm trầm, tuyệt vọng, ảm đạm của cô. Hắn cảm thấy vô cùng thoải mái, tầm mắt rơi vào chiếc giường đầy đồ chơi tình dục kia, ý cười đầy tà ý: “Cho nên, Lục phu nhân từ từ mà hưởng thụ.”
Người đàn ông xoay người tiêu sái bước đi, để lại Nhan Dương bị dược tính phát tác giãy giụa ở dưới mặt đất.
“Lục Vân Thâm! Tại sao? Tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy?”
Nhan Hoan hét thảm thiết, nhưng không thể khiến người đàn ông đó quay người lại, ngược lại chỉ có âm thanh tàn khốc lạnh lẽo.
“Bởi vì đây là điều cố đáng phải nhận.”
Cạch
Haha...cô sớm nên biết, sớm nên biết rằng cái gì gọi là rượu vang kỉ niệm, cái gì gọi là khách sạn lãng mạn đều là giả, đều là phương thức Lục Vân Thâm để nhục mạ cô.
Đúng vậy, ba năm nay, hắn luôn luôn làm vậy, vừa cho cô hi vọng, vừa khiến trái tim cô nát tan.
Dược tính càng ngày càng mạnh, mà Nhan Hoan nhìn cả phòng toàn là đồ chơi tình dục khó coi, cô cười lạnh chế giễu. Cuối cùng, cô lấy một món đồ sắc nhọn trong đó cắm vào đùi.
Đáng tiếc, Nhan Hoan cô, chưa bao giờ chịu để người khác bắt nạt, chồng cô cũng không thể.
Trong phòng bệnh của bệnh viện, ánh đèn trắng ảm đạm chiếu vào khuôn mặt của Lục Vân Thâm, con mắt sâu thẳm ngưng tụ nhìn người phụ nữ đang cuộn tròn trên giường bệnh, vỗ tay cổ vũ.
“Dùng đau đớn để triệt để dục vọng, Lục phu nhân đối với người khác tàn nhẫn, đối với bản thân mình càng tàn nhẫn, thật khiến người khác phải nể phục.”
Tim Nhan Hoan quặn đau, nhưng cố cười lạnh cao ngạo: “Tôi cũng chỉ là học theo thôi, Lục tiên sinh, làm phiền anh lần sau đổi cách hành hạ mới được không? Bỏ thuốc? Cách này xưa rồi!”
Lục Vân Thâm sắc mặt âm trầm, đáy mắt băng giá, giống như chỉ cần một giây thôi là có thể đâm chết cô vậy. Nhưng một lát sau hắn lại cười, nụ cười vô cùng lạnh lùng tàn khốc:
“Gấp cái gì, đều sẽ có cái cô thích.”
Nói xong, hắn rời khỏi phòng bệnh. Cửa phòng bệnh đóng lại trong nháy mắt, Nhan Hoan mới có thể nới lỏng thân thể, ngơ ngác nhìn theo phương hướng hắn rời đi, sờ lên khóe mắt của mình.
Rất tốt, Nhan Hoan, mày đã không khóc, mày không được khóc.