2538
Một căn biệt thự trống trên núi ngoại thành phía đông, Mễ Lan co rúc ở một góc, mắt bị che bởi tấm vải, miệng bị nhét giẻ vào, toàn thân bị trói.
Bởi vì không nhìn thấy gì, trong lòng Mễ Lan rất hoảng loạn, cảm giác trống trải nghẹt thở khiến cô không biết làm thế nào.
Vừa bước xuống sân bay, có hai người đàn ông như vệ sĩ nói Diệp Khâm sai bọn họ đến đón cô, vốn dĩ bán tín bán nghi, nghĩ một lát rồi định gọi điện thoại cho Diệp Khâm, nhưng vừa thoát ra khỏi đám người động đúc kia, một tên vệ sĩ liền lấy điện thoại của cô, còn dùng cái gì đó giống súng chĩa vào sau lưng cô.
Cô luôn nghĩ không ra, chuyện về nước ngoài Diệp Khâm và bác sĩ trị liệu chính ra không còn người nào biết nữa, nhưng rốt cuộc ai đã bắt cóc cô?
Nhà họ Hoắc?
Không thể nào, cô luôn miệng nói tìm bọn họ báo thù, nhưng kì thực cô không hề làm hại đến bọn họ!
Vậy, trừ bọn họ ra thì còn có thể là ai?
Cô nghĩ nát óc mà vẫn chưa nghĩ ra!
Không biết đã bao lâu, ngoài cửa ‘cọt kẹt’ một cái rồi mở ra, rất nhanh tiếng giày cao gót dẫm trên mặt đất từ xa truyền lại, rồi dừng lại trước mặt cô.
Hương nước hoa nhàn nhàn bay vào mũi, rất nhanh, tấm vải trên mặt Mễ Lan được mở ra.
Ánh nắng buổi trưa có chút chói mắt, Mễ Lan ngẩng đầu, ánh mắt mơ hồ dần tập trung, cuối cùng cố định trên khuôn mặt trang điểm tinh tế.
“Diệp Diệc Thu, là cô!”
Mễ Lan hơi kinh ngạc, cô vậy mà không đoán ra được là cô ta!
Năm đó, cô ta xuất hiện ở nhà họ Hoắc bày ra khuôn mặt ôn nhu ngoan ngoãn.
Cho dù đến lúc ra khỏi phòng ngủ bị người phụ nữ này làm cho vấp ngã, cô cũng không coi cô ta là người ác! Không ngờ rằng cô luôn coi nhẹ người phụ nữ này, lúc này mới hiện ra một bộ mặt khác, khóe mắt lông mày đều mang theo sự thâm độc và tàn nhẫn. Đặc biệt là ánh mắt sát khí hận không thể hóa thành đao kiếm đâm thẳng vào trái tim của cô!
Diệp Diệc Thu cúi người, kéo miếng vải trong miệng Mễ Lan ra, sau đó kìm cằm cô, móng tay dài cắm thẳng vào da thịt cô.
“Không nghĩ rằng là tôi sao? Đến tôi cũng không ngờ rằng cô lại dễ dàng rơi vào tay tôi như vậy! Cô biết không? Cả đời này tôi hận nhất là cô! Tôi hận cô, hận không thể tự tay giết chết cô!”
Cô ta trừng con mắt đỏ tươi lên, bởi vì quá kích động mà âm thanh có chút run rẩy.
“Bởi vì Hoắc Minh Hách?”
“Đương nhiên, nếu không vì cô tôi đã sớm được gả cho anh ấy! Tôi không dễ dàng gì mới chờ được cô rời khỏi nhà họ Hoắc, không ngờ rằng mới một năm, tôi và Hoắc Minh Hách vừa mới đính hôn cô lại trở về! Cho dù cô trở về tìm cả nhà bọn họ báo thù, thì Hoắc Minh Hách cũng không do dự mà vứt bỏ tôi, mỗi ngày nhớ nhớ nhung nhung cô! Còn cô đãcướp anh ấy khỏi tay tôi, cô nghĩ tôi có thể tha thứ được cho cô sao?”
Mễ Lan không nói lời nào, ngoảnh mặt đi chỗ khác không thèm nhìn cô ta.
Đối diện với Diệp Diệc Thu, cô cũng không có gì để nói, một người phụ nữ đáng thương bị tình yêu làm cho mê muội, cực kì giống cô ngày trước!
Sự trầm mặc của Mễ Lan đã chọc giận Diệp Diệc Thu, cô ta cho rằng người phụ nữ này đã rơi vào cảnh thảm hại như thế này không có tư cách cao ngạo như thế!
Ít nhất Mễ Lan cũng nên cầu xin cô ta tha thứ, nhưng cô còn không thèm nhìn cô ta, thế là ý gì?
Diệp Diệc Thu túm lấy tóc của Mễ Lan, ép cô phải nhìn mình, điên cuồng mà gào thét: “Nói! Vì sao không nói!”
Sức lực của cô ta rất mạnh, da đầu của Mễ Lan bị người phụ nữ này kéo xuống, đau đớn khẽ rên lên thành tiếng.
“Diệp tiểu thư, mặc kệ cô hay Hoắc Minh Hách, đều không phải người trong thế giới của tôi. Cô nói những lời này với tôi chẳng có ý nghĩa gì! Nếu như cô muốn ở bên Hoắc Minh Hách thì có thể ra sức theo đuổi…”
Lời còn chưa nói hết, ‘bốp’ một tiếng, cái tát hung hăng của Diệp Diệc Thu rơi trên khuôn mặt của Mễ Lan, khóe miệng cô tóe máu.