2399
Khương Thục Đồng không thấy gương mặt của đứa bé trong tay người đàn ông đó,nhưng mà trong lòng lại rất thèm muốn,xem ra người phụ nữ đó,tuổi cùng bằng với cô ta,cũng có con rồi,ánh mắt vô cùng mong muốn。
Cố Minh Thành thuận theo ánh mắt của cô ta nhìn qua。
“Nếu như không có Lục Chí Khiêm,có thể hiện nay cô cũng sinh con rồi。” Cố Minh Thành nói。
Ánh mắt của Khương Thục Đồng đau buồn,cô ta đã quen cô ta đã từng bỏ qua một đứa con,là con của Cố Minh Thành,nếu như đứa con trước đó có thể đáng yêu như đứa bé của vợ chồng này,nghĩ rằng thế nào cô ta cũng không nở。
“Anh không nghĩ qua muốn tôi bỏ đi sao?” Khương Thục Đồng hỏi。
“Không。”
Khương Thục Đồng cúi đầu,lần đầu tiên trong đời,vì đứa con chưa chào đời đó,trong lòng lại nhói đau。
Không nhịn được nghiêng đầu qua,thay đổi chủ đề,hỏi một câu,“Hiện nay anh còn hút thuốc không?”
“Còn。”
“Đùng hút nữa,không phải đã mua cho anh thuốc lá điện tử rồi sao!”
“Cũng hút nhiều năm như vậy,sao mà bỏ được chứ。” Cố Minh Thành khi nói câu nói này có chút khẩu khí của sự oán trách,giống như bị người quản thúc,anh ta không thể không nghe,nhất định phải đem oán khí trong lòng nói ra。
Khương Thục Đồng không nói gì hết。
“Lần trước nói chuyển năm trăm ngàn,tôi vốn dĩ tính đi ngân hàng chuyển tiền đó,nhưng mà xảy ra tai nạn,chỉ có thể đợi mấy ngày sau。” Khương Thục Đồng nói,lần trước Cố Minh Thành đã cố tình vì chuyện năm trăm ngàn đó mà đến Thượng Hải,đương nhiên,anh ta cũng đến hợp mà。
Nhưng mà mỗi lần bản thân tìm đến anh ,anh ta không hề từ chối, hơn nữa,lý lo mỗi lần đến Thượng Hải đều là - - Đi hợp。
Dù cho cô ta là thằng khờ đi nữa,cũng có thể cảm giác được gì đó mà。
Điện thoại của Cố Minh Thành reo lên,là tin wechat của Từ Mậu Thận:Còn không muốn mua xe cho cô ta sao?Tôi nghe nói được,chiếc xe đó do Lục Chí Khiêm cho cô ta đó。
Chuyện nay,khi Từ Mậu Thận gọi điện thoại đến cho nhân viên cửa hàng,nhân viên nói cho anh ta biết đó,nhưng mà khi đó Khương Thục Đồng đang xảy ra tai nạn,chuyện khẩn cấp,cho nên,không có nói,hiện nay Cố Minh Thành đã đến Thượng Hải,anh ta mới có tâm trạng,nói với Cố Minh Thành。
“Lý do。” Cố Minh Thành nói,đương nhiên là lý do mua xe cho Khương Thục Đồng。
“Lý do,còn cần tôi nói sao?” Từ Mậu Thận nói。
Đầu của Khương Thục Đồng nghiêng qua lại,Cố Minh Thành liền nhanh chóng cất lại điện thoại。
Khương Thục Đồng đã ở bệnh viện hai ngày,thì ra viện rồi,bác sĩ nói bệnh tình không nghiêm trọng lắm,tạm thời chưa thấy có dấu hiệu bị chấn thương não,cho về nhà trước。
Hai ngày nay Cố Minh Thành ở lại Thượng Hải hợp,có khi cũng đến thăm Khương Thục Đồng。
Ngày thứ hai Khương Thục Đồng xuất viện,Cố Minh Thành phải quay về Hải Thành,anh ta phải lái xe về đó。
Khương Thục Đồng cảm thấy kinh ngạc。
“Một mình lái xe, mệt lắm đó!” Trong cửa tiệm của Khương Thục Đồng,cô ta la lên。
“Không còn cách,không có người。” Cố Minh Thành ấn vào huyệt thái dương。
Khương Thục Đồng nghĩ,mấy ngày nay anh ta đúng là mệt mõi rồi đó,phải đi hợp,lại đến thăm bản thân,có khi ở bệnh viện ngồi đến mười hai giờ tối mới về。
“Vì sao không nhờ trợ lý đặt vé máy cho anh,vé tàu hỏa cũng được mà。” Trên gương mặt của khương Thục Đồng,không giấu được nổi lo lắng và nóng ruột。
Toàn bộ đã lọt vào trong mắt của Cố Minh Thành,khi cô ta lo lắng cho anh ta,tương đối gợi cảm đó,đặc biệt cảm giác ấm áp đó khi lo lắng cho anh ta,khiến trái tim của Cố Minh Thành như đang chìm trong làng gió mùa xuân vậy。
“Vé máy bay không đặt được,tàu hoả chậm lắm,chỉ có thể tự lái xe。” Cố Minh Thành rất cứng đầu。
“Nhưng một mình anh lái xe cũng hơi - - ” Khương Thục Đồng có chút lo âu,“Nếu như anh không chê kỹ thuật lái xe của tôi kém,tôi về chung với anh,bộ dạng này của anh,tôi rất lo lắng đó。”
Khương Thục Đồng trong bệnh viện,ba ngày nay không lo gì hết,chỉ có ngủ thôi,trên trán còn dán băng gạc,ảnh hương không lớn lắm,tinh thần cũng tốt。
Chủ ý này,vốn dĩ cô ta còn do dự trong lòng,chỉ muốn nói thử xem sao,có thể Cố Minh Thành sẽ chê kỹ thuật lái xe của cô ta,mà từ chối đó,trong lòng cô ta đã có sẵn chín mươi phần trăm tâm lý sẽ bị từ chối。
Do cô ta nhìn thấy anh ta rất mệt,thực sự đã không còn cách nào mà。
“Được! ” không ngờ đến,Cố Minh Thành quả nhiên đồng ý nhanh như vậy。
Khiến cho Khương Thục Đồng có chút bất ngờ。
Xe của Cố Minh Thành đương nhiên là tốt rồi,hiệu Grand Cherokee,chiếc xe này anh ta giống như đậu ở phòng làm việc bên Thượng Hải,ít khi lái。
Cho nên,sau giờ chiều,hai người đã xuất phát,Khương Thục Đồng lái trước。
“Minh Thành,tối nay mấy giờ về đến?”Từ Mậu Thận hỏi Cố Minh Thành một câu。
“Khoảng chín giờ tối đó。” Cố Minh Thàn trả lời。
“Ỷ,còn có thể nhắn wechat,không ngồi máy bay sao?”
“Không có,lái xe về đó。”
“Không làm phiền anh nữa,chuyên tâm lái xe。” Từ Mậu Thận giống như có chuyện gì muốn hỏi Cố Minh Thành。
“Không sao,cô ta đang lái!”
Từ Mậu Thận nhìn thấy câu nói này,có chút ngây người,cô ta?Sao cảm thấy khi Cố Minh Thành trả lời câu nói này,có chút ta muốn khoe khoang,vậy thì không cần hỏi nữa,chắc chắn người lái xe là Khương Thục Đồng。
Trong tim Từ Mậu Thận rõ ràng rất đau,anh ta đứng trước cửa sổ,nhắn lại một câu cho Cố Minh Thành,“ Rất tốt đó,trước khi mua xe cho cô ta giúp cô ta rèn luyện,tâm tư này của anh chắc cô ta nhìn không ra。”
Cô Minh Thành không có trả lời,anh ta đúng là đang nghĩ ý này đó。
Khương Thich Đồng và Cố Minh Thành lái xe,Cố Minh Thành trên đường đi luôn chỉ cho Khương Thich Đồng khi nào nên gài số,khi nào phải thắng gấp, khi nào phải vượt đầu - -
Khương Thục Đồng cảm thấy,anh ta ngồi xe còn mệt hơn cô ta lái xe。
Ánh mắt nghi vấn nhìn Cố Minh Thành。
Cố Minh Thành biết được cô ta đang nghi ngờ điều gì,nhưng mà anh ta không có nói gì hết。
Khi gần đến biệt thự của Cố gia,Khương Thục Đồng luôn nghĩ,đêm nay cô ta nghỉ ngơi ở đâu?
Đi khách sạn giống như không thể nào,ở lại nhà của Cố Minh Thành- - Cô ta cảm thấy bản thân rất nguy hiểm。
Đang suy nghĩ,đột nhiên nhìn từ rất xa,trước cửa nhà Cố Minh Thành đang đứng hai người,Mạc Tư An và Diệp Thu。
Chân đang đạp ga của Khương Thich Đồng liền buông ra,cô ta sợ hãi, trong lòng nghĩ:Diệp Thu vì sao lại ở đây vậy ? Vì sao bà ta lại đi chung với Mạc Tư An。
Trước đây Cố Minh Thành từng suy nghĩ,muốn thay đổi vị trí của Mạc Tư An ,nhưng mà một khi thay đổi vị trí,tiền thu nhập của anh ta sẽ giảm xuống,tiền trị liệu của con gái anh ta sẽ không được bảo đảm,có thể sẽ dậy lên lòng phản nghịch càng lớn của Mạc Tư An,hơn nữa,đánh cỏ động rắn,sẽ khiến Mạc Tư An có hành động khác nữa,cho nên,Cố Minh Thành tạm thời không đụng đến anh ta,nhưng đang đề phòng anh ta。
Vì trước cửa nhà của Cố Minh Thành có rất nhiều đèn chiếu sáng,dù cho xe của Cố Minh Thành đang ở xa,cô ta cũng có thể nhìn thấy hai người đó,nhưng mà trên đường không có đèn,Mạc Tư An giống như đang nói chuyện với Diệp Thu,mà không chú ý đến xe của Cố Minh Thành đang lái qua đó。
Đột nhiên tắt máy xe,xe liền cẩn lại phái trước phát ta tiếng “Két két”。
“Tôi muốn xuống xe!”Khương Thục Đồng bất an nói。
Chuyện Diệp Thu đến tìm Khương Thục Đồng,Cố Minh Thành đại khái đã biết được,anh ta biết được lo âu của cô ta,hiện nay cô ta không muốn gặp Diệp Thu,hơn nữa,hai người đã chia tay,cô ta cũng không muốn gặp Mạc Tư An。
“Hiện giờ cô xuống xe sao,đang là đường núi đèo đó,không dễ dàng xuống xe,họ sẽ không ở lại nhà của tôi,cô ngồi qua một bên trước,cúi người xuống,họ sẽ không thấy cô đâu。” Cố Minh Thành ra lệnh。
“Nhưng mà- - ” Khương Thục Đồng vẫn cảm thấy bất an。
“Nghe lời ! ” Cố Minh Thành nói xong đã xuống xe,nhìn về phía trước,Diệp Thu và Mạc Tư An hai người vẫn đang bàn luận gì đó,không chú ý động tĩnh trên xe。
Khương Thục Đồng đã ngồi qua chỗ ngồi bên kia,cô ta đã chiều chỉnh ghế ngồi ngã về phía sau,khom người xuống, xe rất lớn,miếng dán kính cũng rất dày,họ có thể sẽ không nhìn thấy cô ta。
Cố Minh Thành đã lái xe vào trong nhà,giữ lại một khe hở trên cửa sổ kính cho Khương Thục Đồng,vẫn không biết hai người đó phải ở lại đây bao lâu nữa。
“Minh Thành,em gái bên Mạc gia của con bệnh nặng rồi,con không đi thăm sao?” Diệp Thu trước tiên hỏi Cố Minh Thành。
Câu nói này xuyên qua cửa kính lọt vào tai của Khương Thục Đồng,Mạc đại sư có con gái sao?
Bước chân của Cố Minh Thành dừng lại,Mạc Tư An có một đứa con gái,anh ta gần đây mới biết được,xem ra Diệp Thu sớm đã biết được rồi,cho nên hai người cùng nhau đến。
Mấy hôm trước khi anh ta muốn đi Thượng Hải,Thư Yểu từng đến tìm anh ta,chẳng lẽ đang muốn nói chuyện này sao,chuyện Diệp Thu muốn đến Hải Thành。
Cố Minh Thành đã có dự tính trong lòng。
Bước vào phòng khách,Cố Minh Thành mời hai người ngồi vào ghế sofa,nói câu,“Muốn tôi đi thăm Mạc Ly sao?Được thôi,ngày mai,nhưng mà phải nói cho tôi biết phòng bệnh。”
Mạc Tư An luôn cúi đầu,“ Cố Tổng,ngại quá đã làm phiền anh rồi,nhưng mà,Mạc Ly luôn muốn biết ba của mình làm việc ở đâu,muốn xem ông chủ của ba có gương mặt như thế nào,cho nên - -”
He,cái cớ,Cố Minh Thành sớm đã nắm rõ chuyện của Mạc Ly,hơn nữa,anh ta cũng biết Mạc Ly sẽ không bao giờ nói với Mạc Tư An chuyện anh ta từng gặp qua cô ta,không thôi,khi đó cô ta cũng không giúp đỡ cho Cố Minh Thành。
“Mẹ,mẹ về đây làm gì vậy?” Cố Minh Thành hỏi,“Ở bên Canada không tốt sao?”
“Nhớ con của tôi rồi,về đây xem xem,không được sao?” Diệp Thu đứng dậy,chăm chút nhìn xung quanh nhà của Cố Minh Thành。
Cố Minh Thành biết bà ta đang nhìn gì,anh ta giả vờ như không biết được。
Một lát sau,Diệp Thu ngồi xuống。
“Mạc Ly hiện nay mới chuyển viện,bệnh tình của cô ta càng ngày càng nghiêm trọng- - ” Mạc Tư An vừa nói,vừa rơi nước mắt,“ Chủ tịch,tôi biết anh rất bận,nhưng mà cầu xin anh đó!”
Cố Minh Thành đột nhiên rất bực mình,chân mày của anh ta nhăn lại,“Được rồi,tôi biết rồi。”
“Chủ tịch biết là được rồi,vốn dĩ muốn gọi cho Chủ tịch một cuộc điện thoại là được rồi,nhưng mà cảm thấy như vậy quá mạo phạm ,cho nên - -” Mạc Tư An giải thích。
Giải thích tức là che giấu,Cố Minh Thành biết,đến biệt thự của Cố gia,là ý của mẹ anh ta,bà ta muốn xem trong nhà của Cố Minh Thành có phụ nữ hay không,chủ yếu là đến xem Khương Thục Đồng có ở đây không,thuận tiện gọi Mạc Tư An đến cùng。
Diệp Thu và Mạc Tư An đi về,Diệp Thu ở khách sạn trong thành phố,bà ta là ngồi xe của Mạc Tư An đến。
Tiễn hai người đi về,Cố Minh Thành đã gấp rút xuống hầm xe, mở cửa ra,nhưng nhìn thấy Khương Thục Đồng đã không có ở đây。
Canh thời gian đang nói chuyện,cô ta đã trốn đi!
Không biết cô ta muốn trốn Diệp Thu,hay là muốn trốn Cố Minh Thành。
Hiện nay cô ta cảm thấy hiềm khích với chuyện đến Cố gia。
Khương Thục Đồng sau khi bước ra cửa,đúng lúc có một chiếc xe,chở người đến biệt thự,cô ta theo sau,đã đến khách sạn trong thành phố。
Sáng mai khi Khương Thục Đồng muốn đi,không ngờ Diệp Thu lại tìm đến Khương Thục Đồng,là Diệp Thu đã gọi cho cô ta。
Khương Thục Đồng cảm thấy rất buồn phiền,Diệp Thu sao biết được cô ta đang ở Hải Thành。
Hai người đã hẹn nhau ở quán cà phê。