2398
Khương Thục Đồng không muốn tiếp tục vấn đề này,“Quay lại vấn đề chính,nữa năm nay tôi đã kiếm được năm trăm ngàn,muốn đầu tư。”
Cố Minh Thành giống như đối với năm trăm ngàn không để mắt cho lắm,nhưng mà nói từ trên mặt đầu tư,Khương Thục Đồng cũng được xem như là “Người đầu tư。”
“Chuyển qua đây。”Cố Minh Thành lấy điện thoại lên,chuẩn bị nhận tiền。
“Làm sao chuyển?”Khương Thục Đồng không hiểu gì hết,hỏi Cố Minh Thành。
“Wechat chuyển tiền!”
“Tôi không liên kết với điện thoại đó,tiền nhiều như vậy,liên kết với điện thoại,lỡ như điện thoại của tôi bị mất,không an toàn lắm。Khương Thục Đồng nói với bộ dạng đúng lý lẽ。
Thôi được rồi,Cố Minh Thành đối với cô ta không còn cách nào nữa,trong giây phút này anh ta phát hiện Khương Thục Đồng quả nhiên có chút cứng đầu đáng yêu đó 。
“Tôi về trước đây,còn phải đi hợp,có thời gian chuyển tiền qua cho tôi!”
“Ba giờ chiều mai nhé!Tôi đến ngân hàng chuyển tiền。” Khương Thục Đồng không đợi được nữa,sợ rằng khi đó Cố Minh Thành không nhận được tiền,tiền của cô ta như bay mất vậy。
Cố Minh Thành không nói gì。
Không ngờ tối đó,Lục Chí Khiêm lại đến,vốn dĩ Khương Thục Đồng mở cửa tiệm,mười giờ tối mới đóng cửa。
“Thục Đồng,Thục Đồng,tặng cho cô chiếc xe này như thế nào?”Lục chí khiêm mừng hớn hở,nói với Khương Thục Đồng。
Khương Thục Đồng nhìn từ cửa kính ra ngoài,nhìn thấy một chiếc xe hiệu Nissan màu đỏ,phiên bản nhật。
“Đổi xe rồi sao?” Khương Thục Đồng hỏi。
“Cho cô đó。”
“ Cho tôi sao?” Khương Thục Đồng rất ngạc nhiên。
“Ừ,đúng rồi,chiếc xe nay cho người khác thế chấp nợ cho tôi đó,một kiểu xe dành cho nữ,tôi một người đàn ông,lái không thích hợp cho lắm,hơn nữa,tôi có xe rồi,tôi đã thương lượng với mẹ,bà ta cảm thấy tặng cho cô là thích hợp nhất,hiện giờ cô không cần làm việc,tuy rằng bên xưởng đều chở hàng đến cho cô,nhưng lỡ có khi có chuyện khẩn cấp gì đó,cần dùng đến xe,lại không có xe,khó chịu lắm,hơn nữa,chuyện thuê nhà khoảng thời gian trước,tôi còn nợ cô một tình nghĩa nữa!”Lục Chí Khiêm nói với Khương Thục Đồng。
Khương Thục Đồng không mang chuyện chiếc xe để trong lòng,đứng phía sau bàn làm việc,tính xem lượng tiêu thụ của hôm nay。
“Chuyện thuê nhà sớm đã qua đi rồi,Quý Tổng đã cho tôi một tấm thẻ của khách sạn,hiện nay nếu cửa hàng không có khách,tôi cũng thường xuyên qua đó,cũng tốt đấy chứ,anh không nợ tôi gì cả,hơn nữa,một chiếc xe,quá quý trọng rồi!”Mắt của Khương Thục Đồng khống ngước lên tí nào。
Lục Chí Khiêm không nói gì hết,chỉ để lại chìa khoá trên bàn,Khương Thục Đồng có lái hay không,chiếc xe này cũng là của cô ta。
Lục Chí Khiêm đi rồi,Khương Thục Đồng không còn cách,nhưng mà cô ta đã mang chìa khoá để vào trong hộp tủ,chuẩn bị hôm nào sẽ trả lại cho Lục Chí Khiêm,vô công không nhận lộc,chiếc xe này,cô ta sẽ không lái。
Có rất nhiều chuyện,đều chỉ là tưởng tượng thôi,thì cũng giống như Khương Thục Đồng nghĩ chiếc xe này cô ta sẽ không bao giờ lái。
Sáng mai,thổi gió lốc xoáy,đây là chuyện khó chống cự trong sự dự đoán của Khương Thich Đồng。
Đúng lúc những quần áo từ Hải Thành qua đây,vì sự đột ngột của gió lốc xoáy,Chính Phủ đã ra lệnh,không cho xe tải lớn vào trong nội thành,cho nên ,quần áo của Khương Thục Đồng đã kẹt ở ngoại thành。
Tài xế đã gọi điện thoại đến,nói nhờ Khương Thich Đồng nghĩ cách chở quần áo vào trong thành,hiện nay không thể vào trong thành phố。
Vốn dĩ muốn tìm một chiếc xe khác,nhưng xe bình thường hàng hoá chắc chắn chở không hết,xe lớn càng khó tìm。
Ánh mắt của Khương Thục Đồng liền nhìn vào chiếc xe Nissan màu đỏ đang đậu trước cửa,đây là một chiếc sux,có thể nói chở hàng quần áo của cô ta rất thích hợp không lớn cũng không nhỏ,đúng lúc,dưới tình trạng khẩn cấp,cô ta gọi điện thoại cho Lục Chí Khiêm,nói muốn lái chiếc xe đó,đi chở hàng,thời tiết của hôm nay quá tệ hại。
Lục Chí Khiêm đương nhiên mừng muốn phát điên,chỉ cần Khương Thục Đồng chịu lái chiếc xe đó,vậy tình nghĩa của anh đã trả được rồi。
Sau khi kết hôn với Lục Chí Khiêm Khương Thục Đồng mới thi được bằng lái xe,thời gian trước,có khi cũng có lái xe,được xem như là giỏi hơn “Sát thủ xa lộ” một tí。
Cô ta đang chống lại cơn gió lốc xoáy đến địa điểm nhận hàng,đã nhận hàng và để lên xe,Khương Thục Đồng đã quay về。
Sau khi giao hàng,tài xế đã gọi cho Từ Mậu Thận,dù sao hôm nay cũng đang có gió lốc xoáy,Từ Mậu Thận đang lo tình hình của Khương Thục Đồng。
“Cô ta có xe sao?”Từ Mậu Thận hỏi,“Bản thân tự mua sao?”
“Không biết nữa。”Tài xế chỉ nhìn thấy chiếc xe màu đỏ,cụ thể không rõ lắm。
Khương Thục Đồng trên đường quay về,gió càng thổi càng lớn,những chiếc lá trên cây đã rơi xuốn che trước kính chắn gió của chiếc xe,cô ta tạm thời không nhìn thấy gì,đợi khi nhìn rõ,mới nghe được “Bùm” một tiếng,giống như đụng vào đuôi xe của chiếc xe phía trước。
Hơn nữa,đầu của cô ta đã đụng vào vô lăng,giống như đã bị bể đầu,trong đầu vang lên vù vù,cô ta giơ tay sờ vào đầu,quả nhiên sờ được dịch thể đỏ tanh,Khương Thục Đồng nhìn thấy máu,thì cảm thấy cột sống lưng phát lạnh,cả người rung lên, toàn thân đang run lẫy。
Tâm trang của Khương Thục Đồng không tốt lắm,đúng là nghèo lại gặp cái eo,chuyện xấu cứ đi theo cô ta,nhưng cô ta không phải là chủ xe,nhưng mà tạ ơn trời đất,khi ra ngoài,cô ta đã đem theo bàn lái xe。
Khi cảnh sát đến,cô ta đã gọi Lục Chí Khiêm đến,dù sao đây cũng là xe của anh ta,đưa đi sửa chữa gì đó,phải bản thân anh ta đi,Khương Thục Đồng đang buồn phiền vì đã mang lại nhiều phiền phức cho Lục Chí Khiêm,anh ta tặng xe cho mình cũng là có lòng tốt thôi。
Sau khi Lục Chí Khiêm đến,nhìn thấy Khương Thục Đồng đã bị thương,anh ta đã nhanh chóng gọi cho bệnh viện,chủ xe là anh ta,anh ta ở lại làm việc với cảnh sát và chủ xe phía trước。
Sau khi xong việc,anh ta đã đưa quần áo đến tiệm của Khương Thục Đồng,đã đến bệnh viện thăm Khương Thục Đồng。
Bệnh viện Tịnh An
Khương Thục Đồng đã thay vào quần áo của bệnh viện,đang im lặng nằm trên giường bệnh,bác sĩ đã giúp cô ta rửa vết thương,cũng đã băng bó lại,có bị chấn thương não hay không,vẫn phải quan sát hai ngày mới biết được,cho nên,Khương Thục Đồng chỉ có thể tự làm thủ tục nhập viện。
Sau khi Lục Chí Khiêm đến,toàn bộ việc đã giúp Khương Thục Đồng xử lý hết。
Khương Thục Đồng nằm trên giường bệnh,nói câu “Cám ơn anh。”
“Cám ơn gì chứ,Khi đó tôi xảy ra tai nạn nằm viện,cô cũng chăm sóc cho tôi như thế này mà。” Lục Chí Khiêm nói,hiện nay mới phát hiện,mới cảm thấy phụ nữ như Khương Thục Đồng,thật khó mà có được,do anh ta không biết trân trọng,một lòng muốn tìm gái còn trinh tiết,nhưng xã hội hiện nay,muốn tìm gái còn trinh chỉ có thể đến trường mầm non tìm mà thôi,Khương Thục Đồng chỉ có điểm không phải gái còn trinh,ngoài ra mặt khác,đều là tốt nhất。
Nói đến chuyện gái trinh tiết,anh ta lại bắt đầu hận Cố Minh Thành。
Giờ này Cố Minh Thành,đang ngồi trong phòng làm việc của mình,nhận được điện thoại của Từ Mậu Thận。
“Thục Đồng nhà anh xảy ra chuyện rồi。”Giọng nói của Từ Mậu Thận cũng rất gấp。
Chân mày của Cố Minh Thành nhăn lại,“Bị sao vậy?”
“Giống như đã xảy ra tai nạn,hôm nay có gió lốc xoáy,hàng của cô ta đến Thượng Hải,bản thân tự đi nhận hàng,tài xế nói cô ta tự lái xe đi,lúc nãy tôi gọi đến cửa tiệm của cô ta,nhân viên nói cô ta đã xảy ra tai nạn,có nghiêm trọng hay không vẫn chưa biết,đang ở bệnh viện Tịnh An!”Từ Mậu Thận vẫn còn một câu chưa nói,không có nói ra,“ Lục Chí Khiêm đang ở đó chăm sóc cho cô ta。”
Cố Minh Thành nghe được,đã cúp máy,nhờ trợ lý giúp anh ta đặt vé máy bay,anh ta đã đến sân bay,trên đường trợ lý đã báo cho anh ta biết thông tin của vé máy bay。
Thư Yểu hôm nay lại đến。
Bạn trai cô ta ở Thượng Hải,sau khi bị cứu ra,giống như lại đi tốt với một học sinh nữ khác,đã bỏ Thư Yểu,Thư Yểu không còn cách,lại đến Hải Thành,lần trước buổi tiệc thượng lưu,cô ta quả nhiên lại gặp được Cố Minh Thành,tâm trạng hôm nó của Cố Minh Thành đặc biệt tốt,cô ta mời anh ta nhảy múa,anh ta quả nhiên không từ chối。
“Cố Tổng,sao gấp vậy,đi đâu đó。Tôi tìm anh có chuyện đó。” Thư Yểu nói với Cố Minh Thành。
“Không có thời gian!” Cố Minh Thành nói xong câu này,cũng không quan tâm đến Thư Yểu, đã bước đi。
Thư Yểu trải đôi tay xuống,anh ta không có thời gian,vậy cô ta chỉ có thể mang tin tức này nói cho người khác biết thôi。
Khi Cố Minh Thành đến bệnh viện của Khương Thục Đồng,bác sĩ đang giúp cô ta đo huyết áp,Lục Chí Khiêm đứng đối diện nhìn Khương Thục Đồng。
Nhìn thấy Cố Minh Thành bước vào,bản năng của Khương Thục Đồng nhíu mày một cái,trong lòng nghĩ sao anh ta đến đây,nhưng sau đó tất cả các quá trình đều đi qua tâm trí của cô ta:Nhất định là Từ Mậu Thận gọi đến trong tiệm nói hàng đã đến,Lục Chí Khiêm sớm đã nói với nhân viên xảy ra chuyện gì,sau đó Từ Mậu Thận lại gọi cho Cố Minh Thành - -
Vì cô ta không muốn trước mặt Lục Chí Khiêm lại biểu hiện quá thân thiết với Cố Minh Thành,chuyện lần trước Lục Chí Khiêm gửi video cho Cố Minh Thành,cô ta vẫn còn nhớ,cô ta sợ Lục Chí Khiêm lại dùng thủ đoạn nham hiểm gì để đối phó Cố Minh Thành,cô ta không phải lo Cố Minh Thành không đối phó được,chỉ là,không muốn xảy ra nhiều chuyện thôi。
Khác với biểu hiện trước mặt Niếp Thanh Thanh。
Biểu hiện đó trước mặt Niếp Thanh Thanh,là do cô ta sợ sẽ thêm phiền phức cho Cố Minh Thành,chỉ là muốn Niếp Thanh Thanh mang toàn bộ thù hận đều đỗ lên mình cô ta。
Cho nên,giây phút này,biểu hiện của Khương Thục Đồng rất yên tĩnh。
Lục Chí Khiêm nhìn thấy Cố Minh Thành đến đây,chặt chẻ cắn răng lại,“Thục Đồng,cô có gì cần đến không?Nếu như muốn ăn gì,tôi nhờ mẹ làm cho cô。”
“Không cần đâu,mẹ mới làm qua phẫu thuật,đừng làm phiền bà ta。”Bác sĩ đã đo xong quyết áp,Khương Thục Đồng đã kéo lại tay áo。
Cố Minh Thành bước đến bên cạnh cô ta,nói với Lục Chí Khiêm một câu,“Tôi và Thục Đông có chuyện muốn nói。”
Lục Chí Khiêm chính là muốn đứng đó làm phiền hai người đó,nếu như Cố Minh Thành đã nói rồi,anh ta không đi không được。
Nói với Khương Thục Đồng một câu,“Thục Đồng,vậy tôi về trước đây,ngày mai đến thăm cô。”
Khương Thục Đồng không nói gì。
Cố Minh Thành vén tóc trên trán của cô ta lên, xem vết thương của cô ta,“Sao lại trở thành như vậy?” Anh ta nhăn mày hỏi。
“Xe đụng vào đuôi xe phía trước,gió lại lớn,tôi không nhìn rõ!Hơn nữa,vốn dĩ kỹ thuật lái xe của tôi cũng không tốt。”Khương Thục Đồng hờ hửng trả lời。
Không muốn trước mặt Lục Chí Khiêm biểu hiện quá thân thiết với Cố Minh Thành,đồng thời cũng không muốn trước mặt Cố Minh Thành nói là xe của Lục Chí Khiêm。
Đạo lý đều như nhau。
“Ra ngoài đi dạo thôi。Gió đã ngừng rồi,thời tiết đã tốt rồi,trong phòng bệnh buồn lắm!”Khương Thục Đồng nhìn ra ngoài。bầu trời rất tốt。
Cố Minh Thành nói,“Đi”。
Hai người từ từ đi dạo。
Áo bệnh viện của Khương Thục Đồng rất lớn,nhập viện rồi,cũng không có trang điểm,da vẻ non mịn,mái tóc xõa xuống sau lưng,rất mềm mại,làm cho người ta thấy thương。
Hai người ngồi trên chiếc ghế bên cạnh vườn hoa của bệnh viện,nhìn người trong bệnh viện。
Trong đó có một phụ nữ,có thể mới sinh con chuẩn bị xuất viện,cả nhà đều vui mừng,người đàn ông bế đứa con trong tay,người theo bên cạnh là vợ của anh ta,có thể do vợ mới sinh con xong,vì chiều theo vợ,cho nên đi rất chậm。