2389
Cố Minh Thành tức giận nói: “Không phải chê tôi dơ à?”
Cố Minh Thành đặt tay lên người cô, “Chỗ này, còn có những người đàn ông nào sờ qua nữa?”
Khương Thục Đồng cười nhạt, “Rất nhiều, trước giờ tôi qua lại rất thân thiết với nhiều người đàn ông, Cố tổng không phải đây là lần đầu tiên chúng ta biết nhau sao?”
Cô đã từng đi xem phim và từng ngủ với Đặng Hiển Vũ, từng tặng quần áo cho Từ Mậu Thận, trong tòa nhà bất động sản thì đi qua đi lại, cười đùa giống như một người con gái sành sõi.
Anh và Thử Yểu đã từng lên giường trước mặt cô, Khương Vũ Vi vẫn đang theo đuổi anh.
Rốt cuộc thì ai dơ? 2 người đều dơ như nhau.
Bờ môi của Cố Minh Thành tức giận đè lên môi của cô, cô khống thể lên tiếng, Khương Thục Đồng đã bị cơ thể của Cố Minh Thành làm cho tê liệt, toàn thân mất hết sức lực, không thể kháng cự lại dù chỉ là một hành động nhỏ.
Anh ta và cô đã chia tay rồi, nhưng bây giờ lại lên giường với nhau lần nữa.
“Là tôi dơ, từ bé đã có rất nhiều người theo đuổi tôi, tôi không thể ngăn cản nhu cầu của người khác, ai theo đuổi tôi thì tôi lên giường với người đó, tôi không có nguyên tắc, tôi đã từng lên giường với rất nhiều người đàn ông khác, anh không phải là người đàn ông đầu tiên của tôi, và tuyệt đối không phải là người cuối cùng của tôi!” cuối cùng cũng có tiếng nói phát lên, Khương Thục Đồng gằn giọng nói nhanh vào tai Cố Minh Thành, anh không phải là đã nói cô dơ sao, có thể chính điều này đã làm Khương Thục Đồng hiểu nhầm anh ta.
Nên hôm nay Khương Thục Đồng dứt khoát đã không làm thì thôi làm thì phải làm cho tới bến, làm cho cơ thể dơ đến tận cùng.
Cố Minh Thành tức giận mím chặt môi, nhắm mắt, tăng thêm lực ở hạ thân làm tình với cô.
Sau khi làm tình, Cố Minh Thành mệt rã rời nằm trên giường, Khương Thục Đồng kéo chăn đắp lên người, toàn thân ê ẩm,hạ thân đã tê tới mức không còn cảm giác đau,đôi chân không thể khép vào nổi.
Cô có thể ngủ thiếp đi ngay sau 1 giây, nhưng mà hôm nay cô tuyệt đối không ngủ tại đây với con người này, anh ta đã làm nhục cô như vậy, nếu ngủ chung với anh ta khác nào xem thường chính bản thân mình.
Cô nhắm mắt nằm nghỉ một chút, một lát sau Cố Minh Thành tỉnh lại, anh ta bế cô đi vào nhà tắm, rửa sạch chất dịch trên người cô, Khương Thục Đồng ra dấu phản đối, Cố Minh Thành cũng không cưỡng ép cô, nói: “Ngồi đây đi”.
Khương Thục Đồng gật đầu, trông có vẻ rất nghe lời.
Trước khi bước vào nhà tắm, ngoái đầu nhìn cô lần nữa, cảm thấy không có vấn đề gì mới đi tắm.
Sau khi Cố Minh Thành đi vào nhà tắm, Khương Thục Đồng đứng dậy, mặt cô nhợt nhạt, quần áo phía sau bị xé rách rồi, không mở đèn, trên nền nhà có 1 bộ đồ vest, hình như là bộ đồ anh ta mặc đến đây, Khương Thục Đồng khoác lên che vết rách phía sau lưng, đóng cửa và đi mất.
Tối nay, cô nhất định không ngủ cùng với anh ta, anh ta đối xử với cô như vậy, nếu cô vẫn còn có thể bình tĩnh nằm bên cạnh anh ta, thì cô thật sự là thánh nữ rồi.
Xuống lầu, bắt taxi, đi về nhà.
15 phút sau, Cố Minh Thành từ nhà tắm bước ra, bật đèn, phát hiện cô đã đi rồi, bộ đồ vest của anh ta cũng không còn ở đây.
Vốn dĩ muốn đuổi theo, nhưng lại nghĩ, trong hoàn cảnh này, cô có thể cũng không muốn nhìn thấy anh, để cô một mình tĩnh lặng một chút.
Cố Minh Thành một tay nắm cánh cửa, người quấn khăn tắm, cúi đầu, tóc đang nhỏ giọt, anh cũng không buồn lau.
Là do công ty bất động sản đưa thư mời cho anh trước, anh đi hay không vẫn chưa chắc chắn, để công ty bất động sản đưa cho những hộ thuê nhà đi. Anh chắc chắn Khương Thục Đồng nhất định cũng sẽ đi.
Quả nhiên đi rồi, còn trang điểm rất diêm dúa.
Lời cô ta nói, lại rất giống như cách nói của Mạc Tư An làm phiền người khác.
Anh vốn dĩ đã tìm hiểu, thậm chí vốn dĩ không tin lời nói của Mạc Tư An, bây giờ, cô tự hắt nước dơ vào bản thân.
Sau khi về đến nhà, Khương Thục Đổng cẩn thận tắm rửa sạch sẽ từng bộ phận trên cơ thể mới đi ngủ.
Chiếc áo đó của anh ta, thì vắt lên phía sau cánh cửa, cô ngước mắt lên nhìn thì có thể nhìn thấy, cảm giác giống như anh ta đang đứng ngay đó.
Khương Thục Đồng lặng người nhìn chiếc áo của anh ta, từ từ đi vào giấc ngủ, không tắt đèn.
Sau khi tắt đèn, dáng vẻ cầm thú của Cố Minh Thành lại xuất hiện trong tâm trí cô. Cô muốn khóc, nước mắt như những viên trân châu bị đứt dây, rớt trên gối.
Ngày thứ 2, cô không đi làm, dù gì thì cũng là chủ, không ai quản được cô.
Khi cuộc gọi từ Từ Mậu Thận đến là lúc cô đang ngủ mơ mơ màng màng, trưa rồi, đèn vẫn còn mở, cô không tắt đèn, cầm lấy điện thoại “alo”.
Từ Mậu Thận với giọng nói vui mừng, anh ta nói công ty đã thương lượng, so sánh cửa hàng Khương Thục Đồng nhập hàng nhanh nhất, đầy đủ các loại, cộng thêm với vị trí đắc địa của đền Tĩnh An, nên cửa hàng của Khương Thục Đồng thành cửa hàng tiên phong, sau này lấy hàng sẽ có nhiều ưu đãi. Công ty cũng sẽ tăng thêm hỗ trợ cho cửa hàng của Khương Thục Đồng.
“Thục Đồng, không ngờ em làm tốt như vậy, anh vốn dĩ muốn amon mở thị trường ở Trung Quốc, còn phải chờ rất lâu”,
“Em bây giờ thật giống như một nữ cường nhân, người làm ra tiền rất khó, tiền làm ra người thì dễ quá rồi. Anh biết trước là năm nay em sẽ mở ra cửa hàng Thục Đồng thứ hai, thứ ba rồi, tiền đồ sáng lạn, cố gắng lên nhé. Anh đang ở Thượng Hải, lát nữa sẽ đưa cho em giấy chứng nhận!” hình như Từ Mậu Thận đang ở sân bay nói chuyện điện thoại.
Bởi vì phấn khích nên anh ta không chú ý đến tâm trạng của Thục Đồng, Thục Đồng chỉ đáp lại “ờ” “ờ”.
Cúp máy, Từ Mậu Thận liền lên máy bay.
Ở sân bay, anh ta đi đối diện Cố Minh Thành, nhưng mà không ai nhìn thấy ai.
Xét cho cùng họ đều là những người bận rộn, Cố Minh Thành còn có một cuộc họp quan trọng ở Thượng Hải, Từ Mậu Thận gấp rút đi báo tin vui cho Khương Thục Đồng.
Nhưng mà Thục Đồng không có ở tiệm, sau khi Từ Mậu Thận đem giấy ủy quyền cửa hàng tiên phong đến cửa hàng thì đến chỗ ở của Khương Thục Đồng.
Khương Thục Đồng nghe tiếng gõ cửa, 2 chân vẫn còn đang tê tê, bước đi khó khăn, cô đi giống như mỹ nhân ngư vừa mới được tách hai bàn chân bước đi trên những lưỡi đao bén nhọn.
Mở cửa nhìn thấy Từ Mậu Thận, cô rất kinh ngạc.
Từ Mậu Thận ấm áp nhìn cô, “Sao rồi?”
Nỗi bi thương đột nhiên ấp đến, gọi lên cảm giác buồn trong trái tim của Khương Thục Đồng.
Không hiểu tại sao lại khóc nhanh như vậy, cô khóc, cắn 5 đầu ngón tay của mình, nhìn Từ Mậu Thận.
Cô thề, bản thân tuyệt đối không phải cố ý xuất hiện trước mặt Từ Mậu Thận với bộ dạng thế này, là cô thật sự không kiềm được.
Thế giới rất rộng lớn, cô thì rất nhỏ bé, chỉ một thân một mình ở Thượng Hải, Lục Chí Khiêm cũng ngấm ngầm mưu tính để cô cảm thấy sống không bằng chết.
Cũng may, có 1 người như vậy, luôn xuất hiện những lúc cô thất bại, khó khăn để giúp đỡ cô.
Ông trời còn thương, người ta đã từng không tiếc sức lực để giúp bản thân cô, tại sao cô vẫn oán hận anh ta, có phải cô yêu cầu ở anh ta quá cao không?
“Sao vậy?” Từ Mậu Thận tiến về phía trước một bước, ôm chặt Khương Thục Đồng.
Khương Thục Đồng bắt đầu khóc lớn hơn.
Cảm giác cái ôm của anh ta với cái ôm của Cố Minh Thành thật không giống nhau.
Cái ôm của anh ta có sự ấm áp bình dị, còn cái ôm của Cố Minh Thành đối với cô mà nói, cảm tính, thu hút, ôm cô vào lòng làm cô có cảm giác bị động, và còn có cảm giác vững chắc của Cố Minh Thành.
Cô và Cố Minh Thành chính thức ôm nhau không nhiều, tới bây giờ rất ít, cái họ làm nhiều nhất là hôn và.
Tuy nhiên, cô vẫn là một người có phản ứng nhanh, biết bản thân làm vậy là không thỏa đáng, cô để Từ Mậu Thận vào trong nhà, bàn công việc và việc mở tiệm.
Cô vào bếp nấu một ấm nước, và để cảm xúc lắng lại một chút.
Lúc bước ra, Từ Mậu Thận hỏi cô một câu “Minh Thành đã đến qua đây?”
Tay của Khương Nhục Đồng bưng nước có chút run rẩy, cô thể hiển rõ như vậy sao? Từ Mậu Thận nhìn cái là biết rồi? Hay là chỉ có Cố Minh Thành mới có thể làm tâm trạng của Khương Thục Đồng thành như vậy.
Khương Thục Đồng gật đầu, ý là: “Đến qua rồi”
“Anh ta đã làm gì em?” Từ Mậu Thận cẩn thận nhìn đôi mắt của Khương Thục Đồng, sợ câu nói của mình lại làm Khương Thục Đồng không vui.
Khương Thục Đồng không nói gì. Đôi mắt như tái hiện lại cảnh tối qua, rất hỗn loạn, rất khó chịu.
“Nói chuyện cửa hàng đi.” Khương Thục Đồng đổi chủ đề, vừa rồi, lúc gọi điện thoại Từ Mậu Thận nói vấn đề cô làm nữ cường, cô vẫn còn rất hứng thú.
“Em bây giờ đã là cửa hàng tiên phong rồi, tương lại nhất định sẽ phát triển, đã tính làm sao để phát triển chưa?” Đây là Từ Mậu Thận đang đưa ra ý kiến về sự nghiệp của cô.
Có một cách nghĩ đã ở trong lòng Khương Thục Đồng rất lâu rồi, đó chính là: cô muốn mua cửa hàng này. Tuy là tiền thuê nhà mỗi tháng không mắc lắm, nhưng mà mỗi tháng mấy chục vạn tiền thuê nhà cũng không phải là số nhỏ, chiếm hết 80% tiền bán hàng của Khương Nhục đồng, đây chính là hợp đồng mà cô và Cố Minh Thành kí lúc đầu.
Nhưng mà cái tiệm này, mua lại cũng phải hơn 1000 vạn, cô bây giờ tuy kiếm được ít tiền nhưng 1000 vạn, vẫn còn là một điều xa vời.
Cô cảm thấy đây cùng lắm là một ý tưởng thôi mà, cười gượng.
“Nếu em muốn làm gì, anh giúp em! Anh biết Thục Đồng là người có tâm sự nghiệp, anh không muốn thấy em dừng bước.” Từ Mậu Thận nói rất nghiêm túc.
Khương Thục Đồng sững người, 1000 vạn? Giúp kiểu gì?
“Thế này, em đi nói chuyện với Minh Thành trước, theo anh đoán, anh ta không nhất định sẽ bán cho em đâu.”
“Em không đi!” Khương Thục Đồng không đợi Từ Mậu Thận nói hết, 3 từ này lập tức từ miệng cô phát ra, khẩu khí rất kiên quyết, cô không muốn đi gặp Cố Minh Thành, một người luôn sỉ nhục cô.
Từ Mậu Thận nghiêm túc nhìn Khương Nhục Đồng một hồi.
Lúc này hai người ngồi dựa trên sofa, Từ Mậu Thận nghiêng đầu, tiếp lời “Vậy phải làm sao?”
“Anh đi nói!”
“Anh?”
“Ừa”
Khương Thục Đồng chính là muốn giải thoát cho tâm trạng của mình, cô vừa muốn giành lại quyền sở hữu của tiệm này về, lại không muốn đi tìm chủ nhà đàm phán.
“Em biết, nếu anh đi, Minh Thành có thể sẽ nâng giá đất lên!” Từ Mậu Thận suy xét, Cố Minh Thành trước giờ nghi ngờ mối quan hệ của anh và Khương Thục Đồng, nếu anh đi, Cố Minh Thành chắc chắn không hi vọng nhìn thấy kết quả tốt đẹp của việc này, nhất định sẽ đưa ra cái giá cắt cổ, để Khương Thục Đồng mua không được.
Quan trọng là, căn nhà này là mối liên quan duy nhất của anh ta và Khương Thục Đồng, nếu căn nhà này không còn nữa, vậy thì giữa anh ta và Thục Đồng thật sự chẳng còn gì rồi.
Bây giờ hai người liên lạc với nhau là điều tất nhiên, sau này, liên lạc sẽ là một món hàng xa xỉ.