237
Đó là một tia nắng ấm ấp,sưởi ấm cho cả thời thanh xuân của Khương Thục Đồng,dù cho mai sao cô gặp nhiều phiền phức,tia nắng đó cũng sẽ xuất hiện trong lòng cô ta,tia nắng này,do Cố Minh Thành cho cô ta。
Khương Thục Đồng có thể nghe được tiếng nói từ trong nhà chuyền ra。
Hai người dường như đang bàn về dự án,Lục Chí khiêm mang tâm trạng bức bình,khẩu khí dĩ nhiên cũng không tốt,nhưng vì địa vị chênh lệch giữa Cố Minh Thành,do ngại mất mặt với địa vị của Cố Minh Thành,anh ta tạm thời không nhắc chuyện đêm đó,trước mặt cấp trên của mình, Khương Thục Đồng cũng không hy vọng anh ta nhắc đến,không thôi,,thật là mất mặt。
Nhưng mà,Lục Chí khiêm dù sao cũng đâu phải người có tính nhẫn nại,anh ta nhanh chóng chuyển sang chủ đề đêm hôm đó。
“ Đêm hôm đó vợ tôi đi cùng anh,có đúng không ? ” Lục Chí khiêm dường như vô tình hỏi。
Cố Minh Thành im lặng rất lâu,rất lâu sau mở miệng,“ Là đêm nào ? ”
Khẩu khí rất bình tỉnh。
Câu trả lời này khiến Khương Thục Đồng ngớ một hồi,họ không ở chung đêm nào cả,sao lại có thể hỏi “ Là đêm nào ” ? Cô ta ở trong phòng anh ta một đêm,nhưng ngày thứ hai cô ta đã dọn đi khách sạn,hơn nữa, đêm đó anh ta cũng rời khỏi,Khương Thục Đồng gấp lại chiếc áo sơ mi của anh ta,và đặt nó trong phòng ngủ。
Bàn tay đang muốn châm thuốc lá hiển nhiên ổn định lại,anh ta lộ ra một vẻ mặt đầy ác miễn cưởng hỏi “ Cố Tổng đã ở với vợ tôi bao nhiêu đêm ? ”
Khương Thục Đồng nghe đến chỗ này,đã không còn nghelọt tai,cô ta từ dưới nhảy lên một cái,vôi vàng chạy đến trước mặt Lục Chí khiêm,dùng sức đẩy anh ta một cái “ Là do hôm đó tôi hơi nóng giận,đã nói dối với anh,anh đừng ở đây cho người ta xem chuyện xấu cuả nhà minh。”
Anh ta nhìn Khương Thục Đồng với một ánh mắt sâu sắc “ Đau lòng rồi sao ? ”
Cố Minh Thành đứng phía sau Khương Thục Đồng,cô ta không nhìn rõ ánh mắt của Cố Minh Thành,đã nghe phía sau chuyền lại một tiếng,“ Đi mang dép vào ! ”
Khương Thục Đồng suy nghĩ rất lâu,mới ý thức được câu nói là Cố Minh Thành đang nói với cô ta,vì cả phòng khách,chỉ có mình cô ta đang chân trần,dưới bàn chân thật sự rất lạnh。
Cô ta đi đến gần cửa,mang dép vào。
Nếu nói xưa kia Lục Chí Khiêm đối với quan hệ giữa Khương Thục Đồng và Cố Minh Thành,nếu như vẫn chỉ còn suy đoán,vậy hiện nay,anh ta đã có chút cảm giác rồi,quả nhiên ở trước mặt anh ta,bảo Khương Thục Đồng mang dép,sự quan tâm tinh tế này,người làm chồng như anh ta cũng không làm ra được。
Nhưng do ngại với địa vị của Cố Minh Thành,ngại với số vốn của hợp đồng quá lớn,anh ta chỉ “ Hanh ” một tiếng,không nói gì cả。
“Rất rõ ràng,hôm nay không phải lúc bàn công việc,tôi đi trước đây ! ” Cố Minh Thành đứng dậy rồi đi。
“ Tôi tiễn anh。” Suy cho cùng hôm nay cô ta đã kéo theo cấp trên vướng vào trong chuyện,máng tóc qua phía sau tai,mặt cô ta rất đỏ,nhìn Cố Minh Thành nói。
Cố Minh Thành không nói gì,Khương Thục Đồng bước theo ra ngoài,cô ta không chú ý đến Lục Chí Khiêm đang đứng phía sau cô ta đang mang một ánh mắt muốn giết người 。
“ Anh đừng nghe Lục Chí Khiêm nói bậy,anh ta đã xem được hệ thống giám sát hôm đó,biết được tôi đã đi theo anh,nên anh ta đã suy nghĩ nhiều。Khi đó tôi cũng đang tức giận,đã nói một số chuyện không nên nói,cho nên hôm nay anh ta tính sổ trên người anh。” Đã bước tới trước xe của Cố Minh Thành,anh ta không vội lên xe, dựa vào cửa sổ xe,quay lưng nhìn Khương Thục Đồng。
“Ủa,đã nói những gì không nên nói rồi ? ” Khẩu khí của Cố Minh Thành,mang chút trêu đùa,điều nay khiến Khương Thục Đồng không sao chịu nổi。
Khương Thục đồng cúi đầu,có chút xấu hổ,nếu nói cô ta đã nói lên giường với anh ta,chắc chắn không thể nói trước mặt anh ta rồi,Khương Thục đồng thoải mái cười, " Tôi và cố Tổng ở chung chỉ có đêm đó thôi,tôi tin rằng nếu như từ từ giải thích,anh ta sẽ nghe。
“ vậy sao? ” Câu nói này của Cố Minh Thành, có chút khiến Khương Thục Đồng lo lắng。
Khương Thục Đồng gật đầu,“ Ừm,Cố Tổng lái xe cẩn thận ! ”
Cố Minh Thành không nói gì leo lên xe。
Trên đường về nhà, Khương Thục Đồng có chút không hiểu, rõ ràng tối hôm nay anh ta sẽ đến,vì sao lại nhờ cô ta đưa hợp đồng cho Lục Chí Khiêm ?
Về đến nhà,Lục Chí Khiêm đã quay về phòng ngủ, Khương Thục Đồng cũng quay về phòng của mình。
Khương Thục Đồng cứ nghĩ chuyện đến bước này đã êm xuôi,mãi đến ngày thứ hai,đồng nghiệp đang bàn tán về một bài viết được đăng trên mạng。
Một hình ảnh lớn của Khương Thục Đồng,nhiều khi cô sửa soạn ăn mặc như một thân phận “ Phu Nhân ” rất cao nhã,rất phong tình。
Ngoài ra còn có hình ảnh của Cố Minh Thành。
Trên bài viết đó ghi Cố Minh Thành và Khương Thục Đồng không có liêm sĩ, làm những chuyện tán tận lương tâm。
Câu nói “ Tán Tận Lương Tâm ” này ám chỉ gì,Khương thục đồng đương nhiên hiểu。
Quyến rũ “ Phụ Nữ Có Chông ”。
Cô ta ôm lấy mặt,quá bẩn thỉu,quá đê tiện,cô ta mới đến công ty mấy ngày,không cần nghĩ cũng biết bài đó do ai đăng tải。