Truyện Không Tên Số 18

Chương 69




2369

Khương Thục Đồng đang muốn mang điện thoại bỏ vào trong túi,thì bị Cố Minh Thành lấy đi。

Tay anh ta đang để trên tường đã lấy xuống,hanh lạnh một tiếng,y như đang trả lời wechat,tay đã nhanh nhẹn gõ trên bàn phím。

Khương Thục Đồng muốn giật điện thoại về,nhưng mà anh ta không cho。

Đã qua một hồi,anh ta mới mang điện thoại trả cho Khương Thục Đồng。

Khương Thục Đồng xem kỹ lại,giống như anh ta đã trả lời wechat cho Đặng Hiển Vũ。

“Tôi có bạn trai rồi。"Cố Minh Thành trả lời。

“Ô?”Bên kia hỏi。

“Cố Minh Thành。” Lại do Cố Minh Thành trả lời。

“Ái chà。” Khương Thục Đồng dậm chân。

Anh không hỏi người ta muốn làm gì,thì trực tiếp nói bản thân có bạn trai,cảm thấy bản thân quá tự yêu rồi đó。

“Anh lấy tư cách gì giúp tôi trả lời tin nhắn chứ?” Bộ dạng xấu hổ tức giận của Khương Thục Đồng。

“Không nên sao?” Bộ dạng của Cố Minh Thành rất đúng đạo lý vậy。

Anh ta luôn là bộ dạng này。

Khương Thục Đồng nói “Không nói với anh nữa” Thì bước đi。

Đóng cửa lại,phía sau vẫn còn nghe được tiếng cười vủa Cố Minh Thành,anh ta giống như rất vui vậy。

Khương Thục Đồng tạm thời chưa lấy đồ bổ của mẹ chồng,vì mang vào phòng làm việc,đồng nghiệp nói bậy nói bạ chắn chắc rất khó xem。

Không giống với tâm lý muốn cho toàn bộ đồng nghiệp biết chuyện như Cố Minh Thành,Khương Thục Đồng vẫn hy vọng đừng làm phô trương quá。

Dù sao một phụ nữ đã ly hôn như cô ta,không có chuyện nể mặt gì cả,chỉ là một nhân viên bình thường thôi。

Ráng đừng quá phô trương。

Khương Thục Đồng không có tâm trạng làm việc,vẫn còn đang nghĩ chuyện lúc nãy cùng chủ tịch,cô ta cảm thấy rất ngọt ngào。

Có thể,đây chính là tình yêu sao,hai người tuy rằng châm chọc với nhau,ngay cả một câu nói cũng có phóng lớn thành tán tỉnh,những khoá cảm đã thăng hoa trong lòng,khiến cho tâm trạng của cô ta rất tốt,y như đang bay bỗng giữa đồng xuân vậy。

Khương Thục Đồng sửng sờ,bộ dạng cười khờ của cô ta gây lên sự chú ý của Mạc đại sư。

Anh ta bước đến gần bàn làm việc của Khương Thục Đồng,gõ vào bàn làm việc của cô ta,“Đang sửng sờ gì đó?Lại nhớ đến Chủ tịch sao?”

Khương Thục Đồng nghe được câu nói này,cô ta liền nhanh chóng lắc đầu,“Không có,tuyệt đối không có!”

Mạc đại sự nhìn thấy bộ dạng khẩu bất đối tâm của Khương Thục Đồng,thì quay về bàn làm việc của anh ta。

Khương Thục Đồng cảm thấy,không mang tâm tư đặt trên công việc,càng thấy có lỗi với bản thân,cho nên,cô ta đã khởi động máy vi tính。

Dưới màng hình hiển thị có người gửi cho cô ta một thư điện tử,quả nhiên do Cố Minh Thành gửi。

Khương Thục Đồng mở ra xem,mới nhìn thấy thư này do Cố Minh Thành gửi cho ba mẹ bên Niếp gia,khương Thục Đồng giờ mới biết được,thì ra ba của Niếp Doan Doanh là Chủ tịch của tập đoàn “Thịnh Khôn” Rất có danh tiếng,toà nhà của họ quy mô rất lớn,nghe nói tại Hải Thành,chỉ kém hơn tập đoàn Minh Thành,hai tập đoàn lớn liên hôn,hèn chi nhiều người lại chú ý đến vậy,với lại lần nay đài truyền hình cũng bỏ ra không ít công phu。

Cố Minh Thành trước tiên là xin lỗi ba mẹ bên Niếp gia,anh ta nói,trong chuyện tình yêu không tuỳ tiện được,anh ta chưa từng thích Niếp Doanh Doanh,cũng đã nói với Niếp Doanh Doanh là hôn lễ anh ta sẽ không tham dự,nhưng mà Niếp Doanh Doanh đem hôn ước do người lớn đặt trước từ nhỏ luôn để trong lòng,bản thân quả nhiên đã đến tham dự hôn lễ,Cố Minh Thành vô cùng xin lỗi。

Anh ta còn nói bản thân đã có bạn gái,hy vong ba mẹ bên Niếp gia có thể hiểu cho。

Khương Thục Đồng phát hiện,bức thư này,Cố Minh Thành là gửi đến hộp thư của Niếp phụ,sau đó gửi bản sao cho cô ta。

Đây có thể xem như là gì chứ!

Xem như là thái độ của anh ta đối với Niếp phụ là cheo đùa sao?

Nhưng mà những chuyện đấu tranh với nhau giữa nhà giàu,Khương Thục Đồng không hiểu。

Điện thoại lại nhận được một tin nhắn wechat,do Mạc đại sư gửi cho cô ta,nói rằng lần trước từng nói qua chuyện của Niếp Doanh Doanh,không phải do anh ta tự suy đoán,Chủ tịch chưa từng nói qua những chuyện của Niếp Doanh Doanh,hy vọng Khương Thục Đồng có thể hiểu được。

6

Khương Thục Đồng nhìn Mạc đại sư,anh ta chưa từng gửi qua tin nhắn riêng tư cho Khương Thục Đồng,những tin nhắn trước đây gửi đều là,dự án gì,ở đâu,kích thước,vị trí,bộ dạng công việc công bằng。

Xem ra Mạc đại sư cũng là một người tinh anh,biết hướng gió thổi bên nào thì theo bên đó,cũng giống như anh ta hỏi chỗ dựa của Khương Thục Đồng tại phòng vệ sinh vậy đạo lý đều giống nhau。

Chiều nay,Khương Thục Đồng về nhà。

Trước đầu hẻm,đúng lúc gặp ngay Đặng Hiển Vũ đang đứng đầu hẻm đợi cô ta。

Có thể do Đặng Hiển Vũ cảm thấy tin wechat mà Khương Thục Đồng gửi cho anh ta có thể tuỳ tiện gửi,vì cô ta trả lời không đúng với câu hỏi,rõ ràng không có trả lời vào trọng điểm。

Khương Thục Đồng cảm thấy hiện giờ trước mặt Đặng Hiển Vũ,cũng có chút xấu hổ,cô ta nói,“Đặng Tổng。Sao anh lại đến đây vậy?”

Đặng Hiển Vũ rõ ràng là biểu tình không vui,“Hiện nay tôi không còn là Đặng Tổng nữa,cuộc đời đã thay đổi rồi。”

Trong lòng Khương Thục Đồng nghĩ,chắc anh ta vẫn còn chưa biết được sao anh ta bị kéo xuống,nguyên nhân cụ thể,Khương Thục Đồng không dám nói với anh ta。

Chỉ cảm thấy trong lòng rất thẹn thùng。

“Hôm nay anh đến,có chuyện gì sao?”

“Không có gì, chỉ đến thăm cô thôi。” Đôi tay của Đặng Hiển Vũ bỏ trong túi。

Hiện nay đang là mùa xuân,khắp nơi đều là hơi sắc của những cảnh tượng đẹp。

“Đặng Tổng,sao anh ở đây vậy?” Câu nói này do Khương Vũ Vi nói。

Khương Thục Đồng đang kinh ngạc đó,Khương Vũ Vi đã đứng phía sau cô ta。

Hiện nay Khương Thục Đồng không muốn gặp Khương Vũ Vi,những đoạn video cô ta quay phía sau Cố Minh Thành,như vậy không đạo đức,hơn nữa,cô ta lại đem video đó gửi cho Niếp Doanh Doanh,khiến cho Khương Thục Đồng ngại ngùng,còn có điều khiến Khương Thục Đồng thấy ngại là,chuyện cô ta và Cố Minh Thành,Khương Thục Đồng không biết nên giải thích với khương Vũ Vi như thế nào nữa,do Khương Thục Đồng đã cướp,đã cướp đi người tình trong mộng của em gái mình。

Tóm lại,trong lòng Khương Thục Đồng rất phức tạp,không dám quay đầu。

Khương Thục Đồng từ phía sau đối nhìn với Đặng Hiển Vũ。

“Đặng Tổng,nếu như anh đã bị Cố Tổng kéo từ Chủ tịch Khu Đại Trung Hoa xuống đến vị trí ngày hôm nay,anh còn không biết thân phận của mình sao?Cũng nên biết vị trí của Cố Tổng trong lòng chị gái tôi chứ,anh đến đây không phải tự làm mất mặt sao?”

Hiện nay vị trí trong công ty của Đặng Hiển Vũ cũng bằng với Khương Vũ Vi,cho nên Khương Vũ Vi mới nói anh ta như vậy。

“Vũ Vi!” Khương Thục Đồng quay đầu,trách mắng Khương Vũ Vi,không nên thuận miệng đem những chuyện không chứng cứ này nói với Đặng Hiển Vũ,đây không phải là đang khiêu khích quan hệ giữa hai người đàn ông sao?

Khương Vũ Vi không quan tâm đến lời nói của Khương Thục Đồng,trái lại là Đặng Hiển Vũ,y như có có sửng sờ。

Đặng Hiển Vũ đứng đối diện với Khương Thục Đồng,sửng sờ nhìn phía trước,Khương Thục Đồng cứ tưởng Đặng Hiển Vũ đã bị những lời nói của Khương Vũ Vi làm cho sợ hãi。

Khương Vũ Vi đứng phía sau Khương Thục Đồng,vẫn còn,tiếp tục nói,“Đặng Tổng,Cố Minh Thành là cố tình phá anh đó,anh không nhìn thấy sao?”

Đặng Hiển Vũ không nói chuyện。

“Thì cố tình làm anh ta đó,thì sao?” Giọng nói này lại từ phía sau Khương Thục Đồng truyền đến,quả nhiên là -- Cố Minh Thành。

Bốn người,Khương Thục Đồng,Khương Vũ Vi,Cố Minh Thành đứng một bên。

Bên đây,chỉ có một mình Đặng Hiển Vũ。

Khương Thục Đồng không biết Cố Minh Thành vì sao lại đến đây,nhưng mà,anh ta quả nhiên lại thêm chút giấy mực vào trong trận chiến này,cũng nhộn nhịp quá chứ。

“Vì có tình cảm với Khương tiểu thư sao?” Tay của Đặng Hiển Vũ nắn lại phát ra tiếng cọc cọc,đôi mắt đỏ lên,anh ta nhìn sang Cố Minh Thành nói。

“Đương nhiên,người ta nói chuyện xấu là phải kịp thời ngăn cản,làm việc đương nhiên phải cẩn thận phòng tránh kịp thời。Tôi đương nhiên phải tranh thủ trước khi lần thứ hai anh đưa cô ta lên lầu,triệt để ngắt đi tâm tư của anh rồi,không đúng sao?” Cố Minh Thành đã đứng bên cạnh của Khương Thục Đồng。

Quả nhiên,chuyện lần trước Đặng Hiển Vũ dìu cô ta lên lầu,Cố Minh Thành đã nhìn thấy,hơn nữa,anh ta đã tuyệt tình báo phục ,không giữ lại một chút tình cảm gì cả。

Đến nổi Khương Thục Đồng,cũng cảm thấy trong lòng phát lạnh,trong lòng nghĩ:Cũng không biết được nếu có một ngày bản thân đã đắc tội với anh ta,anh ta sẽ báo thù cô ta thế nào đây?

Đặng Hiển Vũ đứng đó,do anh ta tự tìm đến thôi,cho nên quay lưng bước đi。

Khương Vũ Vi nhìn thấy Cố Minh Thành không hề nhìn cô ta,sắc mặt đỏ lên,những chuyện muốn nói nhưng mà cũng nói không ra,cũng quay về luôn。

Người đàn ông bản thân yêu thương,quả nhiên lại đi tốt với chị gái của mình,cô ta tức giận。

Cố Minh Thành kéo tay Khương Thục Đồng,bước lên lầu。

Khương Thục Đồng vừa đi vừa nói,“Nếu như có một ngày tôi cũng đắc tội với anh,có phải anh cũng báo phục tôi như vậy không?”

“Đương nhiên。” Hai người bước vào thang máy,lại nhích đến bên tai Khương Thục Đồng nhỏ nhẹ nói,“Ở trên giường,cho cô ba ngày ba đêm không xuống được giường。”

“Anh hư quá!” Khương Thục Đồng quay người qua,thì đánh vào trước ngực của Cố Minh Thành。

Chắc do Cố Minh Thành cũng vui vẽ hưởng thụ Khương Thục Đồng như thế này,như một con chim bé nhỏ dựa vào người và vẻ mặt đùa giỡn với anh ta,cô ta rất cởi mở,lớn tiếng cười ha ha。

“Thư tôi gửi cho Niếp gia cô có xem chưa?Có ý kiến gì không?” Cố Minh Thành chính chắn hỏi。

“Đó là chuyện giữa anh và cô ta,có liên quan gì đến tôi chứ?” Khương Thục Đồng làm ra một bộ dạng như không liên quan đến cô ta vậy,khuôn mặt treo cao lên。

Cố Minh Thành không tiếp tục hỏi nữa,viết thư cho Niếp gia đã đem quan hệ của hai người làm đến cùng rồi,không thể nào có thể phát triển thêm một bước nữa,trong chuyện này,trái lại khương Thục Đồng lại không giúp được gì。

Bước ra thang máy,khương Thục Đồng lấy chìa khoá ra mở cửa,nhưng nhìn thấy trước cửa nhà mình,đang đứng hai người một lớn một nhỏ,quả nhiên là Từ Mậu Thận và Từ Tranh Dương。

Từ Mậu Thận vì lần trước đã giải cứu cho Khương Thục Đồng,cho nên anh ta biết nơi ở của Khương Thục Đồng。

Quả nhiên,Cố Minh Thành vừa mới thấy Từ Mậu Thận xuất hiện ở đây,mặt anh ta có chút đen,sở dĩ mặt không đen hết,vì trước đó hai người là bạn thân với nhau。

“Minh Thành cũng đến rồi sao?” Từ Mậu Thận chủ động chào hỏi Cố Minh Thành。

Cố Minh Thành “Ừm” Một tiếng,sau có ho một tiếng。

Từ Tranh Dương bắt đầu ôm Khương Thục Đồng,không cho Khương Thục Đồng động đậy,giống như một con cừu nhỏ ngoan hiền,ôm vào cổ của Khương Thục Đồng,Khương Thục Đông ngồi xổm xuống,Từ Tranh Dương thế nào cũng không chịu buông tay。

Hai người đàn ông lớn đứng đó như đang xem một màng kịch phụ nữ trẻ con ôm nhau vậy。

“Chị ơi,em nhớ mẹ của em!” Tiếp đó Từ Tranh Dương bắt đầu rơi nước mắt,bộ dạng đó,vô cùng đáng thương mà。

Từ Mậu Thận nói mẹ của đứa bé sao khi ly khôn,đã ra nước ngoài,không có gặp qua Từ Tranh Dương。

“Nếu như em nhớ mẹ rồi,vậy sao này chị sẽ là mẹ của em,có được không?” Khi Khương Thục Đồng nói câu nói này,cũng không suy nghĩ nhiều,thì chỉ đứng vào gốc độ nhớ mẹ của đứa trẻ thôi,bản thân cô ta chưa từng có con,cảm thấy cũng rất thân với Từ Tranh Dương,cô ta và đứa trẻ này cũng có duyên phận。

Chỉ như thế này thôi。

Nhưng mà lời nói này,đến tai của Cố Minh Thành,lại không phải là chuyện đó nữa。

Đặc biệt khi ba của đứa trẻ đối với khương Thục Đồng có một chút ý gì đó không thể nói ra được,chuyện “Mẹ” Này đến tai của Cố Minh Thành ý nghĩa càng sâu sắc hơn。

Từ Tranh Dương giống như thấy ngại không dám mở miệng gọi Khương Thục Đồng là mẹ,lại nhỏ tiếng gói “Chị。”

Khương Thục Đồng lại ôm Từ Tranh Dương rất lâu,mới buông đứa bé ra,khi đó mới mở cửa。


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.