23650
Khi Kiều Duyệt Nhiên bắt xe buýt đi Minh Thị, nhận được tin nhắn của Miêu Doanh Đông: xem rồi chưa?
Tiểu Kiều đáp: anh biết em đi xem anh rồi à?
Miêu Doanh Đông: nhìn thấy rồi.
Tiểu Kiều không trả lời nữa.
Trong lòng cô âm thầm nảy ra ý nghĩ, Miêu Doanh Đông lợi hại như thế, cô cũng phải lợi hại giống như vậy mới được.
Mặc dù cả đời này cũng không làm được giống như anh, nhưng cô cũng không thể quá kém.
Cho nên, lúc đi Minh Thị, cô rất chăm chỉ học tập quá trình chế tác đá quý, kiến thức kinh doanh, vô cùng chăm chỉ, những vấn đề không hiểu, cô liền hỏi Tống Dương.
Xét cho cùng cô và Tống Dương bây giờ là hai con châu chấu bám lấy nhau, có phúc cùng hưởng có họa cùng chia!
Đệ tử làm không tốt thì trách nhiệm quy về sư phụ.
Mỗi lần như vậy Tống Dương đều giải thích rất cặn kẽ cho cô.
Miêu Doanh Đông ngày đầu tiên nhậm chức ở Aak, Khâu Minh Hạc liền hẹn anh.
Bởi vì lần trước Quý Hồng ở trong xe của Miêu Doanh Đông đã từng nhắc khéo đến Khâu Đông Duyệt, lại ẩn ý đến Kiều Duyệt Nhiên.
Miêu Doanh Đông luôn cảm thấy sự thần bí của người này rất kỳ lạ, cho nên ban đầu hôm nay giải quyết những việc khó khăn nên rất bận rộn, nhưng anh vẫn gặp Khâu Minh Hạc ở văn phòng chủ tịch Aak.
Mặc dù Quý Hồng biết mối quan hệ giữa Kiều Duyệt Nhiên và Miêu Doanh Đông, đương nhiên cũng không qua được mắt Khâu Minh Hạc.
Cho nên lúc Khâu Minh Hạc bước vào, tình cảm vô cùng phức tạp.
Một mặt anh không dám nhận Kiều Duyệt Nhiên, sợ bị lôi ra việc cũ năm ấy, khơi dậy nỗi đau tận sâu trong lòng Duyệt Nhi, biết năm đó anh đã hại chết mẹ mình, không như cô bây giờ, cô giống như hạc hoang dã tự do, nên Khâu Minh Hạc đối diện với Miêu Doanh Đông, có một chút gì đó kiểu như bố vợ âm thầm thăm dò đánh giá con rể, cũng có chút kiêu ngạo của bậc tiền bối kinh doanh, nhưng Miêu Doanh Đông bất luận thế nào thì cũng là người nhà họ Miêu, trong tận xương tủy đã có sự cao quý và tinh anh của người kinh doanh; cho nên khi ông nhìn thấy Miêu Doanh Đông, thần sắc vô cùng khôn khéo.
Miêu Doanh Đông chỉ xem Khâu Minh Hạc là một đối tác kinh doanh!
“Đầu tiên vợ bị thua lỗ 500 triệu, rồi nước ngoài có một đơn hàng, đối phương chỉ trả 20% tiền đặt hàng, đương nhiên không đủ, cho nên muốn vay tài chính, tầm nhìn đầu tư của Aak vừa khắc nghiệt vừa chính xác, trước đây là em gái cậu, bây giờ đổi thành cậu, đều biết rằng cậu lợi hại hơn em gái nhiều! Cho nên hôm nay tôi vác cái mặt già đến đây cầu cứu cậu!”
“Nhanh chóng và chính xác, cũng phải xem đối tượng là ai, thông tin của quý công ty tôi vẫn chưa xem, cần phải nghiên cứu!” Miêu Doanh Đông chỉ thốt lên câu này.
Khâu Minh Hạc gật đầu, “nếu cần chúng tôi phối hợp việc gì cậu cứ nói ngay!”
Miêu Doanh Đông không nói thêm gì nữa.
Đối với người không có liên quan, anh rất kiệm lời.
Đối với người có liên quan, anh cũng hiếm khi nói nhiều lời.
Anh rất ít khi thể hiện tâm tư tình cảm của mình.
Anh cho rằng người hiểu được sẽ hiểu, người không hiểu thì coi như tờ giấy trắng!
Có thể nhiều năm qua lạnh lùng đã quen rồi.
Anh cho rằng anh không nói thì cô sẽ hiểu.
Thêm vào đó, anh từ đó giờ chưa bao giờ hành sự như thế!
35 năm qua, trừ việc đại sự, đụng chạm đến dây thần kinh tâm lý của anh, nếu không anh sẽ khó mà thay đổi!
Khâu Minh Hạc đi rồi.
Một tuần trôi qua, Miêu Doanh Đông cũng không có tin tức gì, Khâu Minh Hạc rất lo lắng.
Trong một tuần nay, mỗi ngày Tiểu Kiều đều đến nhà của Từ Thiến để học hỏi kiến thức vận hành vốn, tìm hiểu đầu tư tài chính, biết tình hình như thế nào để đầu tư tài chính cho doanh nghiệp.
Từ Thiến chỉ dạy rành mạch từng ly từng tí, Tiểu Kiều học cũng rất chăm chỉ.
Miêu Doanh Đông lâu lâu cũng về thăm hai nhà, Tiểu Kiều luôn ngồi ở bàn đọc tài liệu vô cùng chăm chỉ, dường như không nhìn thấy anh đến.
Miêu Doanh Đông mỉm cười, rồi rời khỏi.
Trong tuần nay, Tiểu Kiều không có sống với anh một ngày nào hết.
Anh vốn cô đơn quen rồi, Tiểu Kiều không có ở đây, anh có chút không hợp, nhưng anh không thể cướp người của mẹ.
Mẹ có mục đích gì, đến bây giờ anh cũng không biết.
Nhưng có lúc anh cũng từng đề cập qua với Từ Thiến, Khâu Minh Hạc đến vay tài chính.
“Ông ta đến rồi à? Hễ ông ta đến, thì đừng để ông ta đi!” Từ Thiến nói rằng, “không cho ông ta mượn tiền.”
Miêu Doanh Đông suy nghĩ một hồi lâu, mỉm cười, “tại sao? Mẹ muốn làm trùm ngành đóng tàu à? Đến tuổi này rồi, đừng có quá háo thắng!” “Mẹ vẫn còn háo thắng, thế nào?” Từ Thiến phản bác lại Miêu Doanh Đông.
“Phụ nữ, mạnh quá không tốt.” Miêu Doanh Đông chỉnh Từ Thiến.
“Mẹ là mẹ của con, không phải vợ con, Tiểu Kiều yếu đuối như thế, thật xứng với con. Sau này ra ngoài, một người đàn ông lớn và một cô gái bé nhỏ, thật là tốt.” Từ Thiến ảo tưởng, nhìn vào khuôn mặt hoang mang của Tiểu Kiều.
Mặc dù Tiểu Kiều học hỏi rất nhiều kiến thức vận hành vốn, nhưng vẫn nghe không hiểu những lời của Từ Thiến và Miêu Doanh Đông.
Tại sao không cho ông Khâu một đồng nào, chính là muốn bản thân làm trùm mà?
Tư duy của hai người quá nhanh, cô hiểu không được.
Với kiến thức của cô, căn bản nghĩ không tới.
“Bác và anh đang nói gì vậy?” Tiểu Kiều hỏi chen vào.
“Tốt nhất là nghe không hiểu!” Miêu Doanh Đông nói.
Miêu Doanh Đông khác những người đàn ông khác, đa số những người đàn ông khác đều cho rằng vợ mình mạnh thì mình được nở mày nở mặt, Miêu Doanh Đông thì khác, bởi vì anh quá mạnh, cho nên người phụ nữ bên cạnh anh không cần thiết phải phẩm chất quá nhiều, chỉ cần đáp ứng được bản thân anh là được rồi, cô không cần thỏa mãn bất cứ người nào, không cần phù hợp với khẩu vị bất cứ ai.
Phẩm chất cô cần chính là, chẳng hạn như nấu cơm, tính cách yếu đuối, kỹ năng lên giường tốt, có dục vọng khiến anh nói.
Chỉ cần thỏa mãn một mình Miêu Doanh Đông là được rồi.
Anh không quan tâm đến ánh mắt của người khác.
Chỉ cần thỏa mãn mấy điểm này, sẽ đi vào tim Miêu Doanh Đông.
Nếu một người đã lọt vào tim Miêu Doanh Đông thì còn muốn gì nữa chứ?
Bởi vì người đó chỉ có thể là của anh ta.
Nhưng Tiểu Kiều lại không có cách suy nghĩ đó.
Khi mà khoảng cách của một người với một người khác quá lớn, mặc dù một người không thèm quan tâm điều đó, nhưng cũng chạm không đến cái bóng của trái tim người còn lại, đặc biệt là khoảng cách này càng ngày càng lớn.
Miêu Doanh Đông càng ngày càng mạnh, Tiểu Kiều mặc dù rất cố gắng, nhưng dường như không có tiến bộ gì cả!
Cho nên hôm nay sau khi Miêu Doanh Đông đi rồi, Kiều Duyệt Nhiên lại bắt đầu thất vọng, vô cùng thất vọng.
Khoảng cách chênh lệch với anh, anh lại không có ở bên cạnh mình, vô cùng trống trải.
Khâu Minh Hạc ngày hôm sau tìm gặp Tiểu Kiều lúc Tiểu Kiều đang đi làm.
Một chiếc xe rất sang trọng, dừng ở chỗ Kiều Duyệt Nhiên ngồi chờ xe buýt.
Kiều Duyệt Nhiên vốn không chú ý.
Một lát sau, trên xe bước xuống một người, nói “Cô Kiều, ông Khâu tìm cô.”
Khâu Minh Hạc ngồi trong xe, nhìn Kiều Duyệt Nhiên từ xa.
Có một chút nước mắt lưng tròng, có chút bùi ngùi cảm xúc.
Mặc dù người trước mắt giống như cơn mưa mùa xuân, nhưng người đó rốt cuộc không tồn tại rồi!
Người đó chính tay ông đã thiêu hủy rồi.
Ban đầu sự nghiệp ông đang trong thời kỳ phát triển, lúc còn Trần Nhã Ninh, ai cũng đều kính trọng ông, mạng lưới cấp dưới cũng rất tốt, tuy nhiên từ khi lấy Quý Hồng, rất nhiều người có những lời lẽ đàm tiếu, cho rằng người này làm sao mà để ý đến loại người như vậy?
Sự nghiệp của ông kể từ đó không có chút bước tiến nào, thậm chí đến bây giờ còn phải đi vay tài chính!
Hôm nay ông đến là muốn để Kiều Duyệt Nhiên cầu cứu Miêu Doanh Đông.
Đương nhiên rồi, đây chỉ là cái cớ, ông muốn gặp con gái ruột của mình mới là sự thật.
Hoặc là một mũi tên trúng hai đích.
Khi tài xế xuống gọi Kiều Duyệt Nhiên, ông đang ngồi trong xe lau nước mắt, đàn ông không thể phạm sai lầm, một khi phạm sai lầm thì cả đời không xóa được!
Kiều Duyệt Nhiên rất kỳ lạ, không biết cái người gọi là ông Khâu là ai, cũng không biết ông Khâu tìm cô làm cái gì?
Nhưng chuyện rõ như ban ngày, mọi chuyện đang bình yên, chắc ông Khâu không có ác ý gì nhỉ?
Kiều Duyệt Nhiên lên xe.
Khâu Minh Hạc luôn nhìn cô ngồi ở dãy ghế phía sau.
Một đôi mắt trong sáng mềm mại, rất giống Trần Nhã Ninh, dáng người cũng giống, khuôn mặt lúc nào cũng ngây ngô, có một cảm giác yếu đuối, cảm giác rất dịu dàng, càng nhìn càng giống Trần Nhã Ninh.
Cũng có thể trên người cô gái này cũng có nét giống ông, nhưng ông không nhìn thấy.
Kiều Duyệt Nhiên ngây ngô hỏi, “ông là ông Khâu? Ông tìm cháu có việc gì không?”
Khâu Minh Hạc có chút thất thần, hỏi, “Là---là cô Kiều phải không?”
“Dạ đúng, là cháu! Thế nào ạ?”
Đối với Kiều Duyệt Nhiên mặc dù đã ở bên Miêu Doanh Đông, nguồn gốc của cuộc tình này ông không rõ, nhưng nếu Duyệt Nhi có bến đỗ như thế, xét cho cùng không uổng công mấy năm trời chịu cực khổ.
“Là thế này, tuần rồi tôi có gặp Ethan, về việc vay tài chính hãng tàu, có thể Ethan không để tâm, cũng có thể anh ấy bận rộn xử lý trăm công ngàn việc, có thể phiền cô nhắc cậu ta một tiếng được không?” Khâu Minh Hạc nhìn cô con gái của mình, trên mặt nở một nụ cười.
Kiều Duyệt Nhiên mới nghĩ ra, cuộc nói chuyện giữa Từ Thiến và Miêu Doanh Đông ----hãng tàu.
Cô không hiểu uẩn khúc trong đó, cho nên cô chỉ trả lời một chữ “được”, rồi xuống xe.
Cô sợ cô càng ở lâu thì yêu cầu của Khâu Minh Hạc càng nhiều, cô không có cách nào đối phó.
Trên đường đến Minh Thị, cô gửi tin nhắn cho Miêu Doanh Đông: “Hôm nay Khâu Minh Hạc đã tìm gặp em, bảo em nhắc anh việc vay tài chính của ông ấy.”
“Ông ta cũng biết học cách đi cửa sau?” Miêu Doanh Đông trả lời, “Việc của ông ta, để anh xem tình hình sao đã!”
Kiều Duyệt Nhiên không nói gì nữa, Miêu Doanh Đông biết việc như thế này là được rồi, cô không muốn làm ảnh hưởng đến kế hoạch của anh!
Sau đó chuyện Khâu Minh Hạc đi tìm Kiều Duyệt Nhiên đã bị Quý Hồng biết.
Chuyện này đánh thức thần kinh của cô!
Cô ném tách trà trong tay, làm cho đứa con trai ngớ ngẩn của cô khóc “oe oe”.
“Khóc gì mà khóc hả? Tao vẫn chưa chết!” Quý Hồng quát lên.
Đứa con trai ngớ ngẩn càng khóc lớn hơn.
Quan trọng nhất là Quý Hồng không biết Khâu Minh Hạc đi tìm Kiều Duyệt Nhiên để làm gì, đã nói những gì?
Có phải để chuẩn bị nhận con gái?
Mặc dù ông biết sự tồn tại của Kiều Duyệt Nhiên, chắc chắn biết rằng Kiều Duyệt Nhiên chính là Khâu Đông Duyệt của ông.
Bây giờ ông đang phân chia tài sản trong tay mình sao?
Đứa con trai ngớ ngẩn chắc chắn sẽ không nhận được gì, Khâu Minh Hạc từ nhỏ đã không thích nó rồi.
Quý Hồng lo lắng, thật sự rất lo lắng!
Cho nên bà không còn bình tĩnh nữa mà đi đến Minh Thị, mang dáng vẻ của một người đàn bà chợ búa đến tìm Kiều Duyệt Nhiên ở phòng kinh doanh, làm Kiều Duyệt Nhiên giật cả mình.
Kiều Duyệt Nhiên đến Minh Thị là bà kêu người điều tra.
Gần đây Kiều Duyệt Nhiên có nhiều tiến bộ trong công việc, bây giờ đang học tập mạng lưới bán hàng và nguồn gốc ki cương đen dưới sự chỉ đạo của Tống Dương, đây là loại kim cương tốt nhất trên thế giới, mạng lưới bán hàng đương nhiên khác với các loại kim cương khác.
Tống Dương đang chăm chú giảng giải trong phòng kinh doanh, Kiều Duyệt Nhiên đang chăm chú lắng nghe, gật gật đầu.
Mục đích Quý Hồng chửi đổng chỉ là muốn xác nhận Khâu Minh Hạc tìm gặp Kiều Duyệt Nhiên để làm gì.
“Con đĩ, thật là đê tiện, quyến rũ đàn ông bị nghiện luôn rồi, quyến rũ thanh niên xong rồi, bây giờ lại đi quyến rũ chồng nhà tôi, chồng tôi lớn hơn cô ta 30-40 tuổi, con gái bây giờ, già trẻ lớn bé đều không chừa sai sao?”
Quý Hồng đứng trước cửa phòng kinh doanh to tiếng chửi bới.
Chửi người từ đó giờ cô đã không lạ lẵm, nhiều năm nay chỉ cần có người phụ nữ nào bén mảng đến bên cạnh Khâu Minh Hạc đều bị bà ta chửi chạy xì khói!
Kiều Duyệt Nhiên nghe thấy, tiếng người chửi nghe quen quen.
Quay đầu lại mới thấy Quý Hồng đang đứng trước cửa phòng kinh doanh.
Bởi vì lần trước Quý Hồng đã mắng qua Kiều Duyệt Nhiên, cho nên Kiều Duyệt Nhiên trong lòng rùng mình, liền biết bà ta đến là tìm mình.
Mặt cô đỏ bừng bừng, âm thanh rất lớn như vậy, từ đó giờ chưa có ai mắng cô như vậy.
Tống Dương đi đến cửa phòng kinh doanh, nhìn Quý Hồng tức giận nói, “bà đang làm gì vậy? Đây là công ty, đừng có làm ảnh hưởng đến nhân phẩm của bà!”
“À, mày là ai hả?” Quý Hồng hỏi, “Kiều Duyệt Nhiên nghe nói là bồ nhí của Miêu Doanh Đông, làm thế nào bây giờ lại thêm một người là mày nữa?”
“Yêu cầu bà nói chuyện tôn trọng một chút!” Kiều Duyệt Nhiên mặt đỏ bừng, nói “năm đó bà đã mắng vợ người ta như thế phải không?
Mặt Quý Hồng trở nên trắng bệt, chuyện năm đó Kiều Duyệt Nhiên biết rồi sao?
Khâu Minh Hạc tại sao tìm cô ấy, Kiều Duyệt Nhiên không có nói, vì đây là bí mật trong kinh doanh, Kiều Duyệt Nhiên không muốn nói với người khác, bởi vì sợ ảnh hưởng đến Miêu Doanh Đông.
Quý Hồng tại sao lại đến chửi Kiều Duyệt Nhiên, Tống Dương trong lòng biết rõ, mẹ kế sợ Tiểu Kiều cướp tài sản nhà bà ta, cho nên muốn cho Tiểu Kiều thêm một chút màu sắc.
Tống Dương mang chuyện Quý Hồng đến công ty chửi bới om sòm kể cho Minh Nguyên.
Xét cho cùng mấy năm qua, Minh Nguyên vẫn rất hận Quý Hồng.
Quý Hồng vừa mới chửi đã chuẩn bị đánh lâu dài, xem ra tạm thời vẫn không đi được!
Minh Gia cách Minh Thị rất gần, Minh Nguyên nghe đến tin này liền đi đến ngay.
Minh Quyên đang ở nhà, nhưng cô ở trong phòng mình không thấy được.
Lúc Minh Nguyên đến tập đoàn Minh Thị, Quý Hồng vẫn còn đang chửi Tiểu Kiều, Tiểu Kiều mặt đỏ bừng bừng, vừa đến cô không hiểu tại sao Quý Hồng lại chửi cô, nếu vì chuyện của Khâu Minh Hạc, vậy cô vẫn tiếp tục giữ im lặng, vì là bí mật kinh doanh!
Nhưng điều cô không hiểu là tại sao Quý Hồng cứ liên tục mắng cô, hình như cô là mục tiêu của Quý Hồng.
Người luôn giúp Tiểu Kiều phản bác lại chính là Tống Dương.
Anh luôn kéo Tiểu Kiều núp phía sau mình, nói Quý Hồng xuất thân từ vũ nữ, không có tư cách phát ngôn, bắt ai chửi ai, giống như chó điên vậy.
“Mày lại thích cô ta rồi à, nhưng cô ta đã lên giường với Miêu Doanh Đông rồi, mày tự tác đa tình cho ai xem hả?” những lời mắng chửi của Quý Hồng luôn rõ mồn một, thu hút rất nhiều người ở Minh Thị, mọi người đều chỉ chỉ vào Tiểu Kiều và Quý Hồng.
Vì Tiểu Kiều là cô gái còn trẻ, da mặt mỏng, lần thứ hai bị nhận những lời chửi rủa của một người phụ nữ đương nhiên chịu không nổi, cô luôn khóc.
“Khóc cho bọn đàn ông xem có phải không? Giả bộ yếu đuối cái gì hả?” Quý Hồng nói.
Không lâu sau, bóng dáng Minh Nguyên xuất hiện ở lầu một, Quý Hồng tại sao mắng Tiểu Kiều, Tiểu Kiều không biết nhưng anh biết rất rõ.
Anh bước đến trước mặt Quý Hồng, tặng hai cái “bốp” “bốp” vào mặt Quý Hồng.
Những người xung quanh đều nhìn thấy.
Trong miệng Quý Hồng bị chảy máu, vô cùng nóng giận hỏi, “mày là ai?”
Bà chỉ biết thiếu gia của Minh Gia là một người khác trong cặp sinh đôi, nhưng không biết Minh Nguyên.
“Đến nhà người tôi quấy rối, thì đáng bị đánh! Đánh cho chết luôn!” Minh Nguyên nói một cách ngây thơ.
Nhiều năm nay, đây là lần đầu tiên Minh Nguyên đối diện với Quý Hồng.
Đây là lần đầu tiên Minh Nguyên gặp Quý Hồng.
Trong giây phút này, Minh Nguyên đã nghĩ rất nhiều, nhưng hình phạt thể xác chỉ là một trong số đó, sớm muộn cũng có ngày anh sẽ khiến cho Quý Hồng và Khâu Minh Hạc khuynh gia bại sản, phải sống những ngày tháng như mẹ anh trước đây đã từng!
Quý Hồng nghe đến hai từ “nhà tôi”, bỗng ôm mặt lại, lúc này mới nghĩ ra Minh Nguyên là ai.
Bà lại cười một cách hoang dại, “tôi là ai hả! Không phải là một con điên sao!”
“Mà kẻ điên giết người không phạm pháp! Kẻ điên giết người không phạm pháp!” Minh Nguyên nhìn điệu bộ ngang ngược của Quý Hồng.
Minh Nguyên kìm nén bao nhiêu năm nay, ngọn lửa trong lòng, cũng có một ngày, có một ngày---
Quý Hồng bây giờ như tú tài gặp phải binh, có lời muốn nói mà không thốt nên lời, bà khịt mũi một cái, rồi nói với Tiểu Kiều, “con đĩ nhỏ, mày cứ chờ xem!”
Tức giận bỏ đi!
Tiểu Kiều gục mặt xuống bàn khóc nức nở, cô luôn cảm thấy mình đã chịu đựng tai họa một cách vô duyên vô cớ, cô cảm thấy cái bà Quý Hồng này thật là đáng ghét!
Minh Nguyên bước đến nói với Tiểu Kiều, “Duyệt Nhi đừng khóc, Duyệt Nhi đừng khóc!”
Tiểu Kiều đang rất muốn kiềm chế bản thân, nhưng Minh Nguyên đã cứu cô, “Duyệt Nhi đừng khóc” bốn chữ này khiến cô càng khóc nhiều hơn.
Cô rất không muốn thể hiện một hành động nào, nhưng cô không thể khống chế bản thân mình, cô cảm thấy Minh Nguyên rất gần gũi, vô cùng gần gũi, thậm chí còn gần gũi hơn Miêu Doanh Đông.
Cho nên cô quay người lại ông chằm lấy Minh Nguyên.
Trên tay Minh Nguyên còn đeo chiếc vòng đá cuội mà cô đã từng tặng anh.
Anh xem như là báo vật!
Tiểu Kiều khóc lớn hơn.
“Cám ơn anh, cám ơn anh!” Tiểu Kiều nói với Minh Nguyên.
Tống Dương nhìn thấy không nói gì, đây chỉ có thể là dòng máu huyết thống.
Người trong công ty đã kể lại chuyện xung đột hôm nay cho Minh Quyên nghe.
Minh Quyên hỏi, “Minh Nguyên đánh người hả?”
“Đúng vậy, đánh còn rất mạnh!” thuộc hạ trả lời.
Minh Quyên ngạc nhiên, rốt cuộc thân phận Kiều Duyệt Nhiên là như thế nào?
Quý Hồng giận đùng đùng về Khâu gia, trên đường bà đều nghĩ một vấn đề, em gái đã đến công ty anh trai làm việc, là trùng hợp hay là bên trong có ai đó âm thầm thao túng tất cả? Còn nữa Minh Nguyên rốt cuộc là ngu ngốc hay chỉ giả vờ ngu?
Trước đây bà tưởng anh ta là tên ngốc, cho nên không để tâm đến.
Bây giờ anh ta có phải thật sự ngốc không thì chưa xác định!
Chuyện của Kiều Duyệt Nhiên hôm nay Minh Quyên lại kể với Miêu Doanh Đông.
Minh Quyên ra một quyết định: sa thải Kiều Duyệt Nhiên.
Một thực tập sinh, gây ra một trận chiến thảm khóc như vậy, xin lỗi, Minh Thị thực sự không thể tiếp nhận một người như vậy, đã báo với Miêu Doanh Đông trước một tiếng rồi!
Miêu Doanh Đông chau mày.
Cúp điện thoại của Minh Quyên, anh liền gọi cho Khâu Minh Hạc, nói không xem xét tài chính của hãng tàu nữa!
Khâu Minh Hạc trong lòng nghĩ, tại sao hôm nay ông mới đi tìm Kiều Duyệt Nhiên, bây giờ tình hình lại trở nên không lạc quan rồi, có khi Miêu Doanh Đông còn đóng cửa luôn chứ?
Đúng lúc Qh về đến nhà, trên mép môi còn có dấu vết, nhìn qua biết chắc là đã xảy ra xung đột với ai.
Khâu Minh Hạc biết chuyện này có liên quan đến Quý Hồng.
“Bà đi đâu vậy?” Khâu Minh Hạc hỏi.
“Hôm nay ông đi tìm ai, thì tôi thì tìm người đó, con đĩ nhỏ, muốn dụ dỗ chồng bà à!” Quý Hồng không biết Kiều Duyệt Nhiên chính là Khâu Đông Duyệt.
Khâu Minh Hạc tát một cái “bốp” vào mặt Quý Hồng, “tôi khó khăn lắm mới được đề đơn xin vay tài chính, chính là vì người đàn bà vô tri như bà, phá hỏng hết, có phải bà mong tôi phá sản lắm phải không? Tôi phá sản thì bà có lợi ích gì hả?”
Hôm nay Quý Hồng nhận ba cái bạt tai, vô cùng tức giận!
Trong lòng nghĩ: đừng để bà này nổi nóng, một khi nổi nóng rồi thì cẩn thận bà sẽ làm việc gì đâu nha!
“Bà đi ----đi xin lỗi Kiều Duyệt Nhiên đi, để Miêu Doanh Đông đại nhân đừng có trách kẻ tiểu nhân này! Nói không chừng còn có một tia hy vọng cho chúng ta, nếu không xin lỗi, tôi phá sản là cái chắc!” Khâu Minh Hạc nói
Trần Nhã Ninh là người làm cho sự nghiệp của ông phát triển, nhưng tiếc là năm đó không biết trân trọng.
Bây giờ Quý Hồng này, không làm được tích sự gì, không làm được tích sự gì cả!
Hôm nay Kiều Duyệt Nhiên về Miêu gia, về đến nhà liền vào bếp phụ, nói chuyện với dì bếp, che giấu sự lúng túng của mình.
Từ Thiến biết bây giờ Khâu Minh Hạc đang xin vay tài chính, phải chăng có thể cứu vãn hãng tàu ở động thái này.
Bà đang xem thông tin của hãng tàu, muốn làm thì phải xử lý Khâu Minh Hạc đàng hoàng, còn có kẻ tiểu nhân Quý Hồng nữa!
Miêu Doanh Đông hôm nay đàm phán về việc chuyển nhượng cổ phần với đối tác của Aio xong, thì về Miêu gia!
Sau này anh ít đi Aio, cho nên chuyển nhượng 20% cổ phần cho đối tác.
Về đến nhà, liền hỏi Từ Thiến, “cô ấy đâu?”
“Ở trong bếp nấu cơm!”
Miêu Doanh Đông đi vào bếp, kéo cô ra ngoài.
Đi vào phòng của anh trên lầu.
“Khâu Minh Hạc tìm em hả?” anh hỏi, mặc dù việc Khâu Minh Hạc hôm nay tìm cô, Kiều Duyệt Nhiên đã nói với anh rồi.
Theo suy luận của anh, Quý Hồng nhất định ghen tuông nên mới đến tìm Kiều Duyệt Nhiên.
Kiều Duyệt Nhiên gật đầu, việc hôm nay thật sự rất khó xử, cô không muốn nói gì cả.
“Anh đã trả lời với Khâu Minh Hạc rồi, nếu Quý Hồng không xin lỗi em, anh sẽ không hợp tác với ông ta! Xin lỗi rồi, cũng còn phải suy nghĩ lại!” Miêu Doanh Đông rất nóng giận.
Dám đụng tới người của anh!
Kiều Duyệt Nhiên rất ngạc nhiên, “vì em sao?”
“Không phải à? Hôm nay Minh Quyên đã gọi điện cho anh rồi!”
Xem ra sự việc hôm nay anh vẫn biết hết.
Hôm nay đi xuống Minh Quyên cũng đã gặp Kiều Duyệt Nhiên rồi, nói mối quan hệ của cô quá nhiều, Minh THị nhỏ bé, không giữ cô được, muốn sa thải cô, việc này Minh Quyên hôm nay đã nói trước với Miêu Doanh Đông rồi!
Trong thời gian thực tập đã bị người ta sa thải rồi, việc này đối với Kiều Duyệt Nhiên thât sự----
Trong công việc cô rất cố gắng, những lời mắng chửi của Quý Hồng hôm này là ngậm máu phun người, nhưng có điều cô không hiểu, tại sao Quý Hồng luôn chửi cô?
Cô mất mặt rồi, Miêu Doanh Đông cũng muốn ở bên người mất mặt sao.
Liên tiếp bị đả kích, nghĩ chắc Miêu Doanh Đông cũng không chịu được.
“Nếu anh muốn chia tay thì chia tay. Em với anh ở bên nhau, áp lực quá lớn!” nhớ đến hình ảnh anh được mọi người hoan nghênh ở Aak, Kiều Duyệt Nhiên càng cảm thấy mình như cát bụi.
Có thể là cô quyến rũ anh, anh mới thích cô.
Thực ra, anh không cần phải chịu trách nhiệm với cô!
Quan trọng nhất, ở bên Miêu Doanh Đông, cô không có cảm giác an toàn, vô cùng không an toàn.
Cô thà tìm một người có điều kiện kém hơn anh rất nhiều, ít nhất không tạo cảm giác áp lực cho Kiều Duyệt Nhiên.
Đẹp trai là điều kiện không đáng tin cậy rồi, huống hồ, anh còn nhiều tiền như thế----
“Cho nên, sai lầm em cứ để cho qua?” Miêu Doanh Đông hỏi một câu.
“Em không có!” Kiều Duyệt Nhiên bắt đầu khóc, khóc như mưa, vô cùng đáng thương, “em chăm chỉ làm việc, chăm chỉ học hành, chỉ là muốn làm cho bản thân tốt nhất, để xứng với anh, nhưng có tác dụng gì chứ? Em xuất thân như vậy, xuất thân chỉ là một cọng cỏ! Không môn đăng hộ đối, một khi phạm sai lầm thì sẽ khiến anh mất mặt, lần này đến lần khác, em cũng rất buồn, anh làm em có áp lực rất lớn, em cố gắng không để tự ti, nhưng hoàn cảnh của em mới khiến em cảm thấy tự ti!” Tiểu Kiều khóc càng dữ dội hơn.
Miêu Doanh Đông nhìn cô rất lâu, một lúc sau mới nói, “là em buông bỏ chính em!”
Nói xong Miêu Doanh Đông đi xuống lầu!