Truyện Không Tên Số 18

Chương 568




23568

Có lẽ do trước đây Khưu Minh Hạc đã tạo nghiệp quá nhiều, nên mấy đứa con của ông ta đều chết yểu, đến giờ khi đã sáu mươi lăm tuổi, mà chỉ có một đứa con trai do vũ nữ sinh ra, mà đứa con đó còn mắc chứng bệnh Alzheimer – sa sút trí tuệ, vũ nữ đó xem đứa con này như bảo bối, chỉ trông chờ vào việc đứa nhỏ này sẽ được thừa hưởng gia sản cực lớn của Khưu Minh Hạc, việc này khiến cho Khưu Minh Hạc suốt ngày than ngắn thở dài.

Vũ nữ đã tìm lại được miếng ngọc kỳ lân, có một lần lúc cô ta rửa tay và đã để miếng ngọc lên bàn, nên Khưu Minh Hạc nhìn thấy miếng ngọc, vợ cả của ông ta đã mất, năm đó thi thể của bà được đem về Khưu gia, ông biết, nhưng chuyện đã qua hơn hai mươi năm, tại sao miếng ngọc kỳ lân này lại quay trở lại?

Pháp y khám nghiệm thi thể cho vợ cả của ông năm đó đã bị ả vũ nữ mua chuộc, cho nên đến bây giờ ông ta vẫn còn chưa biết mình có một cặp long phụng thai.

Hiện tại ngọc kỳ lân lại xuất hiện, việc này nói lên điều gì?

Ông ta đang thấy hối hận về những việc mình đã làm năm đó, ông biết sự nghiệp của mình bao năm không có người kế thừa đều là do ông trời đang trừng phạt ông ta, ngọc kỳ lân không thể tự mình quay về nhà được, rốt cuộc nó có mối quan hệ gì với vợ cả của ông?

Có lẽ người khi về già đều sẽ thường hay hoài niệm về chuyện cũ, ông ta thường nhớ đến năm đó, trong cơn gió nhẹ thoảng của tháng tư ông đã tình cờ gặp gỡ vợ mình ---

Ông đã tặng cho bà ngọc kỳ lân – vật truyền gia của nhà mình.

……

Sau khi Hứa Thế An nói lời chia tay với Kiều Duyệt Nhiên thì đã không còn liên lạc với cô nữa.

Kiều Duyệt Nhiên giống như mất đi người đáng tin cậy, vì dù sao cô cũng không có người thân, trong mười tám năm này đều chỉ có Hứa Thế An ở bên cạnh cô, nhưng bây giờ Hứa Thế An đưa ra lời chia tay khiến cho Kiều Duyệt Nhiên cảm thấy hồn bay phách lạc.

Ngày này, sau khi Kiều Duyệt Nhiên tan học liền đi đến gần chỗ của aio, nhưng lần này cô không đi đến dưới lầu, mà là đi đến con đường bên cạnh aio, con đường này mỗi ngày Hứa Thế An đều đi, anh phải đến đây để chờ đón xe buýt, Miêu Doanh Đông chỉ đi trên đường lớn nên sẽ không nhìn thấy.

Kiều Duyệt Nhiên đã quyết định sẽ không liên lạc với Miêu Doanh Đông nữa!

Ăn cháo đá bát như vậy nói thật là không đúng, nhưng mà quan hệ bạn giường thì thôi đi.

Kiều Duyệt Nhiên chờ Hứa Thế An.

Hứa Thế An vừa đi đến khúc quẹo vào đường lớn, thì cô đã nhảy ra từ sau lưng anh ta, giựt lấy balo của anh ta.

Hứa Thế An đầu tiên là nhìn ra phía sau, thấy Kiều Duyệt Nhiên đang dùng hai tay cầm lấy balo và đi đến trước mặt anh.

Hứa Thế An thong thả bước đi, “Duyệt Nhiên, em cần gì phải làm như vậy chứ?”

“Anh quên rồi sao? Lúc nhỏ chúng ta thường chơi trò này mà!” Kiều Duyệt Nhiên cười nói.

Hứa Thế An không trả lời.

Kiều Duyệt Nhiên rất hiếm khi cười, nhưng khi cô cười rộ lên cũng rất xinh đẹp, “Em đã nói rồi, em không đồng ý chia tay!”

“Liều mạng níu kéo như vậy có ý nghĩa sao?”

“Em cứ thích liều mạng níu kéo như vậy đấy!” Kiều Duyệt Nhiên vừa xoay người chầm chậm đi đường, vừa nói chuyện với Hứa Thế An, “Em không muốn sau này chỉ còn một mình! Em không có người thân, anh chính là người thân của em, em không cho phép anh bỏ rơi em.”

Hứa Thế An thở dài một hơi, dưới chân có chỗ gập ghềnh anh không cẩn thận nghiêng người lảo đảo, thân thể ngã về phía trước, Kiểu Duyệt Nhiên hoảng sợ lúng túng hét lên, “Cẩn thận!”

Cô bước lên trước một bước ôm chặt lấy Hứa Thế An, hai tay cô ôm chặt lấy vai anh ấy, kiễng mũi chân lên đầu dựa vào vai anh.

Hứa Thế An cũng ôm lấy cô.

Không phải vì không thích cô, mà chỉ là muốn cho cô có một tương lai tốt hơn thôi.

Kiều Duyệt Nhiên cười trong nước mắt, “Em ở bên cạnh anh ta chỉ là để cứu anh, nếu anh có mệnh hệ gì thì những gì em đã bỏ ra còn ý nghĩa gì nữa! Đừng so đo nữa? Đừng so đo nữa được không? Chúng ta đừng có ai so đo tính toán với ai nữa nhé.”

Hứa Thế An nhắm chặt mắt lại không nói lời nào.

Không phải Duyệt Nhiên không xứng với anh ta, mà là người có sức khỏe như anh ta căn bản không xứng với Duyệt Nhiên.

Miêu Doanh Đông đang ngồi trong xe của đối tác.

Hai lão già này, mỗi lần tan làm đều đi cùng nhau, lần này lại cùng nhau đi ăn.

Quả thật mọi lần họ đều đi từ đường lớn, nhưng con đường nhỏ này là một nhánh để rẽ ra đường lớn, nên mỗi lần anh đều nhìn thấy.

Miêu Doanh Đông không lái xe, anh đang ngồi trên xe trò chuyện vui vẻ với đối tác.

Lúc đi ngang qua con đường này, Miêu Doanh Đông đang ngồi trên ghế phụ vừa liếc mắt đã nhìn thấy hình ảnh Kiều Duyệt Nhiên và Hứa Thế An đang ôm ấp nhau.

Khoảng cách giữa họ tầm khoảng ba mươi mét, nên biểu cảm của Kiều Duyệt Nhiên Miêu Doanh Đông có thể nhìn thấy rất rõ ràng.

Rất thanh thản, rất vui mừng, cô mỉm cười và nói nhỏ bên tai Hứa Thế An.

Anh không nghe thấy cô đang nói gì.

Có lẽ cô đã quên những lời mình từng nói bên tai anh rồi, tất cả đều chỉ là gặp dịp thì chơi thôi.

Mọi thứ chỉ diễn ra trong một thoáng, thì xe của đối tác đã chạy qua.

Đối tác đang thảo luận tình hình đầu tư với anh, anh lắng nghe.

Nhưng dáng vẻ Kiều Duyệt Nhiên ôm Hứa Thế An giống như đang có được vật quý, vẫn một mực in sâu vào tâm trí của anh.

Ở dưới thân của anh cô chưa từng có dáng vẻ như vậy.

Chỉ có một lần, chính là lần cô nói nhớ anh, là đã từng có được giọng điệu và biểu cảm như vậy, thế nhưng vậy thì sao chứ?

Tất cả chỉ là giả vờ!

Miêu Doanh Đông chưa từng gặp qua người phụ nữ nào biết diễn kịch và biết nói dối hơn cô!

Đánh cắp trái tim của đàn ông.

Lên giường với anh là vì bạn trai cô, lấy trộm tài liệu cũng là vì bạn trai cô.

Có lẽ bạn trai cô mới là người quan trọng nhất trong đời cô!

Anh là cái gì chứ? Chỉ là một lão già mà thôi!

Kiều Duyệt Nhiên và Hứa Thế An cùng nhau ngồi xe buýt về nhà, Kiều Duyệt Nhiên vẫn không yên tâm về sức khỏe của Hứa Thế An.

Miêu Doanh Đông về đến nhà, nhìn thấy cái đĩa mà Tam Nhi đã tặng cho anh.

Anh cầm lấy và để lên xe, ngày hôm sau anh đem nó đến văn phòng!

Hứa Thế An nhận được điện thoại, nói rằng ethan kêu anh ta đưa tài liệu qua.

Hứa Thế An ngẩn ra một lúc, chức vụ của anh ta căn bản là không có tư cách đi đến phòng làm việc của Miêu Doanh Đông, thông thường Hứa Thế An đều sẽ đưa giấy tờ cho thư ký của anh, rồi thư ký của anh sẽ đưa cho anh, nhưng lần này tại sao anh lại kêu anh ta đích thân đưa đến chứ?

Lần trước đưa anh ta đi công tác cùng là để cho anh ta nhìn thấy một màn đó, vậy còn bây giờ?

Lại là vì để nhìn cái gì, hay là nghe cái gì sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.