2356
Chuyện trên đời,luôn có những chuyện Khương Thục Đồng không nghĩ đến,biết được ba đến tìm Cố Minh Thành là chuyện của một tuần sau,Cố Minh Thành gọi Khương Thục Đồng đến phòng làm việc,anh ta đưa tờ chi phiếu ba triệu sau trăm sáu mươi ngàn đưa cho Khương Thục Đồng。
Sắc mặt của khương Thục Đồng thay đổi,nhìn thấy số tiền đó,cô ta biết có liên quan đến ba,nhưng ba đến tìm Cố Minh Thành là thời gian nào vậy,địa điểm ở đâu,cô ta không biết。
Cố Minh Thành lấy được tiền nhanh như vậy,có phải ba đã uy hiếp anh ta thành công rồi không ?
Cho nên, có thể do anh ta sợ sẽ huỷ hôn ước với Niếp Doanh Doanh!“ Tiền của ba cô,đưa cho ông ta。” Cố Minh Thành đang cúi đầu viết chữ,tuỳ ý nói với Khương Thục Đồng một câu。
“ Sao anh có thể giúp ông ta được?” Khương Thục Đồng cắn răng,“ Ông ta muốn giải uyết chuyện này như vậy,rõ ràng là không màng đến sống chết của công ty của Lục Chí Khiêm,chuyện mất nguyên tắt như thế này,sao anh có thể giúp ông ta làm được chứ?”
“ Người ta nhờ tôi giúp đỡ,Chẳng lẽ tôi từ chối sao?” Cố Minh Thành ngẩng đầu lên,nhìn Khương Thục Đồng,lại là ánh mắt quan sát đó,khiến tâm trạng muốn nổi nóng của Khương Thục Đồng đã bớt đi mấy phần。
“ Đây là chuyện gia đình của tôi,đương nhiên do tôi xử lý,chừng mực và mức độ,phải xử lý như thế nào,tôi sẽ xử lý rất tốt!” Khương Thục Đồng nóng giận trả lời,cô ta vốn dĩ muốn đi Thượng Hải một chuyến,nói chuyện này với Lục Chí khiêm trước,nghĩ rằng Lục Chí Khiêm sẽ đồng ý,tuy rằng giữa quan hệ cô ta và Lục Chí Khiêm Không tốt,nhưng quan hệ giữa anh ta và ba rất tốt,hơn nữa Khương Thục Đồng đã suy nghĩ qua,hiện nay nếu như Lục Chí Khiêm lờ là quản lý,nếu như càng để nhiều tiền trong công ty anh ta,càng không an toàn,đạo lý này,nghĩ rằng cô ta hiểu được,Lục Chí Khiêm cũng sẽ hiểu được,rõ ràng không tồn tại xung đột gì。
Nhưng nguyên nhân thực sự khiến cô ta nóng giận là gì,chỉ có cô ta tự biết được。
“ Chuyện trong nhà của cô?” Cố Minh Thành ngước mắt lên,lạnh lùng hỏi Khương Thục Đồng một câu,anh ta dựa lưng vào phía sao ghế,tiếp tục nói,“ Ba của cô,khi cầu xin tôi,lại xem tôi như người trong gia đình để cầu xin đó。”
Khẩu khí châm chọc của Cố Minh Thành,tưởng rằng Khương Thục Đồng nghe không hiểu sao。
Khương Thục Đồng lạnh lùng cười,“ Đây là nguyên tắc làm người cơ bản!Hại người khi người đó gặp nạn là hành vi tiểu nhân,ông ta muốn lấy tiền ra,ít ra phải bàn với Lục Chí Khiêm trước,ông ta làm như như vậy sao mà được chứ gì?Hơn nữa,ông ta nhờ anh giúp đỡ,là xuất sư vô danh!”
Khương Thục Đồng vì tức giận,cũng vì xấu hổ, trên mặt như phủ một lớp sương mù vậy。
Cố Minh Thành từ từ từ phía sao bàn làm việc chuyển đến trước mặt Khương Thục Đồng,tiếp tục nói,“ Vì sao tôi lại không xem ra Khương tiểu thư là một người đạo đức cao sang như thế này vậy,còn nữa,ông ta xuất sư có danh!”
Anh ta nhìn vào đôi mắt của Khương Thục Đồng,nhìn sâu vào trong mắt của người phụ nữ này,khẩu khí nói chuyện rất u ám,cũng rất tuyệt tình。
“ Ông ta có danh gì chứ?” Tính khí cứng đầu của Khương Thục Đồng lại đến rồi,cô ta ngẩng đầu cao lên nhìn Cố Minh Thành,chẳng qua chỉ là tuỳ miệng hỏi như vậy thôi。
Biểu hiện ra,hôm nay Cố Minh Thành cũng đang nóng giận,anh ta dùng giọng nói lạnh như dưới cốc nói,“ Tôi quan hệ với cô rồi đó!”
Trước tiên sắc mặt của Khương Thục Đồng tái nhạt,tiếp đó là ửng đỏ lên,vô cùng ngại ngùng。
Quan hệ với cô ta,đúng thật là một lý do tốt để uy hiếp Cố Minh Thành。
Ba sao mà biết được quan hệ giữa cô ta và Cố Minh Thành chứ,cô ta không biết,nhưng mà ba lại dùng chuyện riêng tư này để thay vì lý do để lấy lại số tiền đó,đây có khác gì như những người xưa đem con gái bán vào kỹ viện chứ。
Cô ta hổ thẹn,tức giận,cô ta không hỏi có bao nhiêu tiền,Cố Minh Thành sao mà lấy ra được,dù sao anh ta cũng một tay che trời,công ty của Lục Chí Khiêm,nếu như anh ta muốn lấy ,có thể lấy bất cứ lúc nào。
Cô ta vô cùng xấu hổ tức giận,Khương Thục Đồng đem theo chi phiếu liền quay về phòng làm việc của mình。
Cô ta rất nóng giận ngồi vào ghế của mình một lát,càng nghĩ càng cảm thấy bản thân không giống gì,đi cãi nhau với Chủ tịch của mình,đây là ý gì chứ。
Nếu như trong những công ty bình thường,chắc cô ta đã sớm bị đuổi việc rồi,nhưng lúc nãy cô ta còn đem những bất bình của mình toàn bộ nói ra hết,ngoại trừ chỉ mới tham gia làm việc,mang theo một tinh thần không sợ gì hết,cái mà cô ta dựa vào chắc là – Cô ta từng lên giường với Cố Minh Thành。
Trong lòng cô ta đã nhận định,Cố Minh Thành sẽ không đuổi việc cô ta。
Đang lúc sửng sờ,điện thoại của cô ta reo lên,quả nhiên là Từ Mậu Thận,giọng nói của anh ta rất nóng vội,hỏi Khương Thục Đồng hiện giờ có bận việc gì không,lúc nãy cô giáo trong trường mầm non báo là Từ Tranh Dương bị ngất xỉu trong trường,nếu như Khương Thục Đồng có thời gian,có thể dẫn đứa trẻ đến bệnh viện một chuyến,còn nói dì giúp việc trong nhà anh ta đang chạy qua đó,Từ Mậu Thận hiện nay đang đi công tác ở ngoài,phải sau hai tiếng mới chạy qua đó được,chắc chắn không kịp đến。
Khương Thục Đồng giật cả mình,trẻ nhỏ ngất xỉu không phải là chuyện nhỏ,cô ta liền hốt hoảng hỏi Từ Tranh Dương ở trường mầm non nào。
Đợi khi Từ Mậu Thận gửi địa chỉ trường mầm non qua cho Khương Thục Đồng,Khương Thục Đông xem lại thời gian,còn nữa tiếng nữa mới đến giờ tan sở,cô ta cũng không suy nghĩ nhiều,liền chạy đến trường mầm non của Từ Tranh Dương。
Cô giáo nói,Từ Tranh Dương có thể do sốt cao đã dẫn đến ngất xỉu,phải nhanh chóng đưa đến bệnh viện,vì tình hình nghiêm trọng,cho nên,phải thương lượng với người nhà。
Khương Thục Đồng và dì của Từ Tranh Dương đã nhanh chóng đưa đứa trẻ đến bênh viện,đang đợi khám ở khoa nhi,kiểm tra,thử nước tiểu,truyền nước biển,Khương Thục Đồng còn giúp anh ta đóng luôn viện phí。
Khương Thục Đồng rất lo lắng,đây là lần đâu tiên cô ta xử lý tình trạng khi trẻ bị bệnh,ba mẹ đứa trẻ lại không có ở đây,cô ta sợ có gì đó cô ta làm không chu đáo,như lúc nãy bác sĩ hỏi đứa trẻ có tình trạng dị ứng thuốc không,cô ta không biết,trước đây có từng truyền qua nước biển,cô ta cũng không biết。
Cho nên,đã mất đi rất nhiều thời gian,bác sĩ đã cho Từ Tranh Dương làm xét nghiệm,Từ Tranh Dương không có phản ứng dị ứng,với truyền nước biển。
Nhưng Khương Thục Đồng sợ phản ứng của Từ Tranh Dương hiện nay chưa bộc lộ,cô ta sợ sẽ có chuyện gì đó xảy ra,trong lòng thấp thỏm bất an。
Dì là người rất thật thà,tuy rằng chăm sóc cho Từ Tranh Dương đã có một khoảng thời gian rồi,nhưng chưa từng dẫn qua đứa trẻ đến bệnh viện,những chuyện này dì ấy cũng không biết。
Điện thoại của Từ Mậu Thận đã khoá máy,nghĩ rằng chắc đang trên máy bay,Khương Thục Đồng trong tay đang cầm những tờ biên lai truyền nước biển,muốn cho Từ Mậu Thận xem 。
Cô ta ngồi trước giường bệnh của Từ Tranh Dương,cảm thấy bất an như con kiến trên chảo nóng vậy。
Sau hai tiếng Từ Mậu Thận cuối cũng cũng đến bệnh viện,Khương Thục Đồng liền bước lên phía trước,cô ta nói, “ Anh xem thử ,đây là những biên lai truyền nước biển của con anh,anh xem thử có loại thuốc nào là không sử dụng được không ? ”
Hai người đứng sát vào nhau cùng xem biên lai,cũng rất khẩn trương。
Từ Mậu Thận nói,“ Không vấn đề,những loại thuốc này có thể sử dụng。”
Trong lòng Khương Thương Đồng cuối cùng cũng được thở phào một hơi,cô ta nghĩ thông suốt rồi cười,“ Làm tôi sợ muốn chết ! ”
Cô ta vỗ vào ngực。
Đúng lúc,có một người đến thăm Từ Tranh Dương,đang đứng trước cửa chuẩn bị gõ cửa,liền nhìn thấy cảnh tượng này。
Đôi mắt của Khương Thục Đồng chú ý được đang có một người mặc áo vest màu xám đứng ngay trước cửa,nhưng mà,cuối cùng vì khẩn trương,không có để ý,hiện nay cô ta mới phát hiện,trên trán đã đỗ rất nhiều mồ hôi。
Đầu tiên là do Từ Mậu Thận phát hiện Cố Minh Thành đang đứng trước cửa,nghiêng đầu qua nói,“ Minh Thành đến rồi sao,mau vào đây 。”
Cố Minh Thành bước ngang qua người của Khương Thục Đồng,ngồi trước giường bệnh của Từ Tranh Dương,đang nhìn khuôn mặt nhỏ bé tái nhạt của Từ Tranh Dương。
Khương Thục Đồng cảm thấy hiện nay Cố Minh Thành đến,cô ta có một chút ngại,nhìn vào Từ Tranh Dương nói, “ Tranh Dương chai nước biển này sắp hết rồi,cô đi phòng y tá tìm y tá đến nha。 ”
Nói xong liền quay đi。
Một lát sau,y tá cũng đến thay xong nước biển rồi,Khương Thục Đồng vẫn chưa vào trong。
Từ Mậu Thận và Cố Minh Thành cùng ngồi trước giường bệnh của Từ tranh Dương,Từ Mậu Thận nói,“ Cô ta không có chuyện gì chứ,tôi gửi tin nhắn hỏi cô ta 。”
Lấy điện thoại ra,mở ra phòng trò chuyện của Khương Thục Đông,Cố Minh Thành chỉ liếc nhìn một cái,thấy được tấm ảnh của Từ Mậu Thận do Khương Thục Đồng trước đây đã gửi cho Từ Mậu Thận。
Trong lòng Cố Minh Thành heng một tiếng。
“ Sao còn chưa vào đây ? ” Từ Mậu Thận hỏi Khương Thục Đồng。
“ Tôi mua một chút đồ ăn cho Tranh Dương,lỡ như có tỉnh lại,nhìn thấy có đồ ăn liền quen đi đau đớn。 ”
Lúc nãy cô ta gọi xong y tá,liền đến siêu thị đối diện bệnh viện。
Thật sự là muốn tránh người đó ra,cô ta không suy nghĩ Cố Minh Thành sẽ đến,chắc do Từ Mậu Thận đã thông báo cho anh ta biết,dù sao cũng là anh em tốt mà。
Lần kế tiếp lên đó,trong tay Khương Thục Đồng đang xách theo rất nhiều thức ăn,đứng bên kia giường bệnh của Từ Tranh Dương。
Từ đầu đến cuối,cô ta cũng không nói qua một câu với Cố Minh Thành。
Không biết giữa anh ta đã xảy ra mâu thuẫn gì,tóm lại chỉ là không muốn nói chuyện với anh ta。
Kim đồng hồ đã chỉ sang hướng chín giờ tối,Từ Mậu Thận nói với Khương Thục Đồng nhắc cô ta quay về trước,dù sao là phụ nữ,không an toàn cho lắm,nhất định phải đón xe,ngày mai còn phải đi làm。
Khương Thục Đồng cảm thấy Từ Mậu Thận đúng là người rất chu đáo,những lời nói này,trước đây chưa từng có ai nói với cô ta。
Ngoài người đó ra,sẽ trực tiếp đưa cô ta về nhà。
Khương Thục Đông đồng ý,liền quay về,khi bước xuống lầu,kéo chặt lại áo khoác,đã đón một chiếc xe đúng tiêu chuẩn。
Nhớ lại hôm nay cãi nhau với Cố Minh Thành,cũng cảm thấy đỏ mặt。
Cãi gì chứ,anh ta vốn dĩ là người đã có hôn ước,bản thân cũng chưa ly hôn,thứ mà cô ta luôn nhớ đến,chẳng qua chỉ là khi anh ta trên giường,cái mà anh ta ham muốn có được,chỉ có thân thể của cô ta,và thận thể chỉ thuộc về anh ta 。
Khương Thục Đồng nhìn những ống đèn nhấp nháy bên ngoài,đã về đến nhà。
Vì trong lòng có chút không tập trung,cho nên,khi phát hiện trong nhà đèn đang bật sáng trưng,cô ta đã đến trước cửa nhà。
Từ từ bước gần đến,mới nhìn rõ được người đó。
Khương Thục Đồng lấy chìa khoá ra mở cửa, “ Sao anh lại đến đây ? ”
Bản thân đã về trước anh ta mà,anh ta đã đến trước cửa nhà mình rồi。
“ Sao tôi không thể đến đây ? ” Cố Minh Thành theo Khương Thục Đồng bước vào nhà。
Vừa bước vào nhà,đèn vẫn chưa bật lên,Khương Thục Đồng liền bị người đó bế lên,trong bóng đêm,chỉ có thể nghe thấy hơi thở nặng nề của anh ta。
“ Đã gặp được người khiến cô động lòng rồi,Hả ? ” Đôi tay của anh ta ôm chặt eo của Khương Thục Đồng,người của Khương Thục Đồng liền lui về phía sau。
Khương Thục Đồng biết người anh ta chỉ là Từ Mậu Thận,cũng không biết làm sai chỗ nào rồi,lại khiến anh ta hiểu lầm như vậy。
“ Tôi nghe không hiểu lời của anh nói 。” khương Thục Đồng quay mặt qua chỗ khác。
Cố Minh Thành nghe được câu nói này như bị sặc vào mũi vậy,“ Cũng đúng,anh ta ly hôn rồi,cô thì sắp ly hôn,tôi có thể xem như là người giới thiệu của hai người không ? ”
“ Xem ra Cố Tổng đối với người cùng anh lên giường yêu cầu cũng cao lắm chứ,không chỉ yêu cầu thân thể phải sạch sẽ,trái tim cũng phải sạch sẽ ! ” Khương Thục Đồng chế nhạo nói。
“ Lúc trước,Lục phu nhân còn vì chồng mình mà tranh luận,hiện nay lại vì người trong mộng bận rộn như thế này,trong lòng nhớ đến nhiều người đàn ông như vậy,có mệt không ? ” Cố Minh Thành đã bước đến phía trước,đè Khương Thục Đồng vào tường,thân thể chặt chẽ dựa vào cô ta。
Khương Thục Đồng giận đến mắt đỏ lên,không nói chuyện。