Truyện Không Tên Số 18

Chương 52




2352

Chuyến bay là chính giờ sáng,Khương Thục Đồng đã vội vàng chạy đến sân bay,Cố Minh Thành đã đợi ở đó,đưa tay lên xem giờ。

Khương Thục Đồng đã nhìn ra vẻ mặt không vui của anh ta,cấp trên đợi cấp dưới,là thái độ gì chứ。

Bên Mỹ họ đã ở tại một khách sạn năm sao,ngoài dự đoán của Khương Thục Đồng là,Cố Minh Thành đã đặt hai phòng。

Điều này khiến những lo âu trong lòng của Khương Thục Đồng đã triệt để biến mất,xem ra anh ta cũng không phải không khống chế được ham muốn của bản thân chứ,cũng biết kiềm chế。

Vì tâm trạng cũng tốt,cho nên sáng mai khi đang giới thiệu với nhà thiết kế của đối phương,Khương Thục Đồng đã phát huy rất tốt,chỉ là xém tí xảy ra chút chuyện nhỏ thôi。

Họ đã đàm phán tại một khách sạn thương vụ,Khương Thục Đồng và Cố Minh Thành ngồi ở một đầu của bàn hội nghị,người của đối phương lại ngồi đầu bên kia。

Khương Thục Đồng lần này đến đây,ngoài thân phận nhà thiết kế,còn phải đảm nhận thên trách nhiệm phiên dịch,tiếng anh của họ cô ta không cần phiên dịch,vì Cố Minh Thành nghe hiểu tiếng anh,nhưng khi Cố Minh Thành nói tiếng hoa,cô ta phải phiên dịch sang tiếng anh,vì người nước ngoài nghe không hiểu tiếng hoa。

Vậy thì Khương Thục Đồng không hiểu rồi,nếu như anh ta đã nghe hiểu tiếng anh,chẳng lẽ không biết nói sao ? Nhất định phải do cô ta phiên dịch sao ?

Cuối cùng là ý gì đây。

Cố Minh Thành nói ,“ Thành khẩn mời những đối tác đến hiện trường Trung Quốc tham quan。”

Nhưng Khương Thục Đồng không biết cái từ “ Hiện trường ” phải nói như thế nào,trong thấp thoáng trong phòng rất yên lặng,cô ta cũng muốn tìm một từ khác để thay thế,nhưng đàm phán không có sắp xếp trước,càng khẩn trương cô ta lại càng nhớ không ra,trên trán luôn đỗ mồ hôi。

Cố Minh Thành ôm lại đôi tay,ngồi trên ghế phía bên kia,dựa vào lưng ghế。

Ánh mắt của mọi người đều nhìn sang hướng của Khương Thục Đồng,cô ta rất muốn tìm một nơi để trốn đi。

Cố Minh Thành rất bình tĩnh liền dịch câu nói đó sang tiếng anh,Còn đặc biệt nhấn mạnh từ “ Site”。

Người của đối phương liền gật đầu。

Một giọng nói rất truyền cảm,cách phát âm trầm bổng réo rắt,giống như đã sống bên nước ngoài nhiều năm rồi vây。

Rõ ràng tiếng anh của anh ta rất tốt,sao phải bắt người năng lực không đủ như cô ta làm phiên dịch chứ,Khương Thục Đồng đang nói xấu trong bụng。

Từ đó,từ “ Site” luôn giữ trong đầu óc của Khương Thục Đồng,từ này cô ta nhớ lâu hơn những từ khác。

Cái từ này,do Cố Minh Thành dạy cho cô ta。

Hoàn tất cuộc đàm phán,Khương Thục Đồng vì cảm thấy biểu hiện hôm nay của mình không được tốt lắm,mà trong lòng lo âu,luôn buồn bã ăn cơm,không dám nhìn Cố Minh Thành。

“ Vì sao anh không tìm một phiên dịch chuyên nghiệp hơn để dịch chứ ? Để tránh xảy ra tình trạng như hôm nay。” Khương Thục Đồng hỏi,vẫn đang cúi đầu ăn cơm。

“ Phiên dịch chuyên nghiệp không hiểu biết về thiết kế,khoảng cách quá xa。”

“ Tiếng anh của anh giỏi như vậy,vì sao không trực tiếp dùng tiếng anh nói chứ ? ” Khương Thục Đồng hỏi 。

“ Tôi trực tiếp nói tiếng anh,còn kêu cô đến đây làm gì chứ ? ”。

Đúng đó,Khương Thục Đồng cũng suy nghĩ như vậy,vậy còn kêu tôi đến đây làm gì chứ ?

Một ánh mắt oán giận nhìn Cố Minh Thành,hèn chi anh ta lại làm thêm một bước như thế này。

Sau khi kết thúc buổi đàm phán ngày hôm nay,ở lại Mỹ thêm một đêm,họ liền quay về nước 。

Đêm đó,Cố Minh Thành cũng không đến phòng của cô ta,trái tim luôn cảnh giác của cô ta cuối cùng cũng được buông xuống。

Cảm xúc khi tốt khi xấu của Cố Minh Thành,cuối cùng là vì cái gì đây ? Khương Thục Đồng không hiểu rõ anh ta。

Buông xuống gánh nặng trong lòng,lên máy bay về nước,Khương Thục Đồng đương nhiên cảm thấy vui mừng phấn khởi。

Cố Minh Thành luôn dùng ánh mắt lạnh lùng quan sát bên cạnh。

Chỉ là khương Thục Đồng không ngờ là,về nước còn phải làm bản báo cáo sau cuộc đàm phán,lần này Mạc đại sư nói với cô ta,nội dụng bao gồm thông qua cuộc đàm phán lần này,học được điều gì。

“ Vì sao anh không nói với tôi sớm hơn ? Nói sớm để khi tôi đang hợp,còn nhớ để ghi chép lại。Mà hiện nay,quen hết rồi 。”

“ Đây không phải do Cố Tổng mới mệnh lệnh tôi làm,hơn nữa sau khi viết xong bản báo cáo cuộc đàm phán,còn phải ghi tâm đắc mình đã thể nghiệm được,phải ghi những chi tiết rõ ràng,phải quảng bá trong phòng thiết kế 。” Mạc đại sư cũng cảm thấy yêu cầu này của Cố Tổng có chút vô lý,trước đây cũng chưa từng có yêu cầu như thế này,dù cho Cố Minh Thành là chỗ dựa của Khương Thục Đồng,muốn cho Khương Thục Đồng được tiến lên,nhưng yêu cầu này,cũng hơi nghiêm khắc đấy chứ。

Đúng thật,Khương Thục Đồng trước sự việc này chưa làm công tác chuẩn bị,cho nên đã phải cố gắng suy nghĩ lại mọi chi tiết trong cuộc đàm phán đó,có khi cô ta thật sự cũng nhớ không nổi khi đó Cố Minh Thành đã nói như thế nào,muốn nhắn wechat hỏi Cố Minh Thành,cũng cảm thấy không được tốt cho lắm,anh ta chắc chắn sẽ nói nếu như tôi còn nhớ được khi đó tôi đã nói qua những gì,còn cần cô để làm gì ?。

Khương Thục Đồng đúng là muốn biết phản ứng của Cố Minh Thành như thế nào,biết được là dù thế nào đi nữa anh ta cũng sẽ nói như vậy。

Không cầu cứu được người khác,chỉ còn cách dựa vào bản thân mình thôi。

Sau hai ngày,một phần biểu mẫu của excel dài sáu trang cộng thêm định dạng của word ,tiếng hoa cộng tiếng anh,hơn nữa,Khương Thục Đồng còn trong phần cảm nhận tâm đắc đã đặc biệt nhấn mạnh từ “ Site” ,đang khuyên nhũ bản thân,đồng thời cũng để khuyên nhũ cho mọi người,phải thêm công sức trong phần thuật ngữ chuyên nghiệp,không thôi,sẽ trong thời khắc quan trọng phải nhận thua đó,mới xem thì đã biết bỏ rất nhiều công sức rồi,cô ta đã đem biểu mẫu này phát cho các đồng nghiệp trong phòng thiết kế。

Sau khi làm xong báo cáo này,Khương Thục Đồng cuối cùng cũng được thở phào một hơi。

Mạc đại sư nói,đưa bản báo cáo đó cho Cố Minh Thành。

Khương Thục Đồng cảm thấy ngạc nhiên, “ Đưa đi ” là ý gì chứ ? Không phải gửi qua hộp thư thì được rồi sao ?

“ Cố Tổng nhờ tôi đem mẫu giấy này cho anh ta。” Mạc đại sư xuống gạt xuống một câu。

Được thôi,sắc mặt của Khương Thục Đồng trở nên u ám,đối với chuyện đi phòng làm việc của Cố Minh Thành,cô ta thật sự cảm thấy buồn rầu,không thể không được,cuối cùng cũng phải đi。

Đem theo xấp tài liệu đã được in máy gọn gàng liền bước lên lầu,cô ta gõ cửa,đúng lúc Từ Mậu Thận cũng ở đó。

Khương Thục Đồng nói ,“ Cố Tổng,đây là tài liệu đã được in xong。”

Cố Minh Thành ngẩng đầu lên,đang nhận phần tài liệu đó。

Hai người chỉ cách một cái bàn làm việc。

Tay của Cố Minh Thành không biết cố tình hay là vô tâm,đụng vào tay của Khương Thục Đồng một cái,Khương Thục Đồng như bị điện giật vậy liền rút tay về lại。

Vì Từ Mậu Thận đang ngồi bên cạnh,Khương Thục Đồng khẳng định,anh ta đã nhìn thấy được。

“ Được rồi,tôi đã biết được 。” Cố Minh Thành nói。

Trên đường xuống lầu,Khương Thục Đồng vẫn đang nghĩ đến chuyện của Cố Minh Thành,Cô ta cảm thấy Cố Minh Thành giống như luôn luôn treo chọc cô ta vậy,cũng giống như Chủ tịch bình thường tìm kiếm những cấp dưới nữ trong công ty thôi,Chẳng qua chỉ là lấp đầy sự cô đơn của bản thân mà thôi。

Hơn nữa,Khương Thục Đồng còn là một thiếu phụ,chắc chắn anh ta cảm thấy rất kích thích。

Nghĩ đến đây,trong lòng Khương Thục Đồng cảm thấy rất ảm đạm。

Suy nghĩ lại,vẫn nên gửi cho Cố Tổng một tin nhắn wechat : Cố Tổng,công ty là một nơi để làm việc,tôi nghĩ rằng tình yêu vụng trộm giữa chúng ta cũng nên kết thúc thôi,trong lòng tôi có một gánh nặng rất lớn。

Sau khi gửi xong,Khương Thục Đồng đã an ủi trái tim kinh hoàng chưa ổn định của mình。

Lời cảnh cáo của mẹ chồng,Lục Chí Khiêm luôn là một quả bom tính giờ,nếu như sau này cô ta và Cố Minh Thành phát triển đến một mức độ không thể quay đầu được,một trái tim không thể thu hồi,cô ta thật sự không biết sẽ xảy ra những tình huống như thế nào nữa。

Bên kia,điện thoại của Khương Thục Đồng reo lên,là âm thanh của wechat。

“ Là muốn công khai sao ? Còn nữa,tình yêu vụng trộm có mấy ý nghĩa ? Cô đang giận khi bên Mỹ tôi không quan hệ với cô đúng không ? ”

Khương Thục Đồng tức giận,sao anh ta lại phải cô tình sửa đổi ý nghĩ của cô ta chứ ? Cô ta rõ ràng không muốn công khai,mà là muốn kết thúc。

Nhưng mà nghĩ lại,họ ngoài ra từng lên qua mấy lần giường,trên thật tế cũng không có quan hệ gì ,lúc nãy Cố Minh Thành chỉ sờ tay cô ta một cái thôi,cô ta lại cảm thấy bản thận không thể làm vậy được nữa。

Anh ta chỉ là một nhà kinh doanh mang nhiều tội ác mà thôi,không quan hệ với cô ta chẳng qua chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến công việc,như vậy không đáng cho lắm。

Nhưng mà,cô ta đã có chủ ý trong lòng,sau nay dù cho có xảy ra chuyện gì nữa,cô ta cũng không lên giường với Cố Minh Thành nữa。

Chuyện lên giường với anh ta,không phải do Cố Minh Thành dụ dỗ,mà là Khương Thục Đồng không khắc chế được bản thân,cô ta thật sự nhớ đến người đó trên giường。

Đang chăm chút nhìn vào điện thoại phát khờ,điện thoại lai reo lên,cô ta tưởng là Cố Minh Thành,nhưng đáng tiếc,lại là Tiết Lan。

“ Xem ra anh ta thật sự muốn cô trở thành người khác với mọi người。 ”

Không biết do đầu óc của Khương Thục Đồng ngu đần hay là nguyên nhân khác,cô ta sao cứ không hiểu rõ tin nhắn wechat này là ý gì。

“ Anh ta ” người đang chỉ là ai ?

“ ý gì vậy ? ” Khương Thục Đồng hỏi。

“ Xem lại bản báo cáo của cuộc đàm phán,chi tiết rất rõ ràng,có thể gọi là hoàn mỹ ,lại là đệ tử của Mạc đại sư ,sự khác biệt này,chỉ một lúc thôi chúng tôi đã không thể so sánh nổi。”

Tiết Lan chỉ viết những thứ này,những thứ còn lại,Khương Thục Đồng không hỏi,Tiết Lan cũng không tiếp tục nói。

Ánh mắt của Khương Thục Đồng đang nhấp nhái,ý anh ta là sao ? Nhưng Khương Thục Đồng nữa phần cũng không cảm giác được,hay là do Tiết Lan đã nghĩ quá nhiều ?

Khi cô ta đang suy nghĩ về điều đó,Mạc đại sư nói bản thiết nhà của Cố Minh Thành cuối cùng cũng đã xác định rồi,hai ngày nữa công nhân sẽ qua bên đó sửa sang lại,nhắc Khương Thục Đồng phải xem kỹ。

Cô ta nhíu mày lại,không có phản bác,xét cho cùng dự án này do cô ta và Mạc đại sư cùng nhau làm,thận phận như Mạc đại sư,là không thể nào đến hiện trường giám công được,chỉ có thể do cô ta đi。

Cô ta là đi chung với công nhân sửa soạn,vì trước đó đã liên hệ với Cố Minh Thành rồi,Cố Minh Thành nói trong nhà có người。

Khương Thục Đồng cũng không suy nghĩ nhiều,cô ta cũng không muốn suy nghĩ,nhà đó chỉ có Cố Minh Thành một mình ở đó,cái chỉ “ Có người ” là ai chứ ?

Nhưng mà cửa nhà của Cố Minh đúng thật là đang mở,cửa phòng thì khoá lại,không thấy có ai ở đó,nhưng mà,sửa sang là làm ở sân vườn,không cần vào nhà,Khương Thục Đồng và công nhân đã bắt đầu làm việc。

Nghề sửa sang đúng thật là một nghề gian khổ,Khương Thục Đồng đứng nguyên buổi chiều,vừa mệt vừa lạnh,cô ta muốn qua bên núi giả nghỉ ngơi một lát。

Vừa bước qua bên núi giả,liền nhìn thấy khói bốc lên,trong lòng cô ta nghĩ,thôi xong rồi,chắc không phải cháy nhà chứ。

Nhanh chóng chạy qua đó,chỉ nhìn thấy Cố Minh Thành đang ung dung tự tại ngồi đó hút thuốc。

Khương Thục Đồng kinh hoàng chưa ổn định,cô ta nói, “ Sao anh lại ở đây ? Làm tôi giật hết cả mình。”

“ Đây là nhà của tôi,tôi ở đây không được sao ? ” Cố Minh Thành nói xong,liền kéo Khương Thục Đồng vào trong lòng anh ta。

Khương Thục Đồng nghĩ lại những nghi vấn trong lòng mình,cô ta hỏi,“ Lần trước đêm giao thừa,Từ Mậu Thận sao biết được tôi đã qua đêm ở nhà anh ? ”

Một khẩu khí trách vấn của cô ta,vì cô ta rất ghét đem những chuyện riêng tư kể cho người đàn ông khác biết,đặc biệt là chuyện riêng tư。

“ Do anh ta đoán đó。”

“ Sao anh ta có thể đoán được,anh ta sớm đã về rồi ? ” Khương Thục Đồng phản bác lại 。

“ Ánh mắt,động tác,khí sắc giữa hai người,không khó để đoán được。”

Khương Thục Đồng câm nín,đúng là bạn của Cố Minh Thành,vậy cũng đoán ra được,tuy rằng nói trên chuyện này càng nhiều người biết được,Khương Thục Đồng càng không an toàn,nhưng xem ra Từ Mậu Thận cũng không phải là một người nhiều chuyện。

Cô ta cũng không biết,giữa cô ta và Cố Minh Thành lại có khí sắc gì ,lại khiến Từ Mậu Thận có thể nhận ra được。

Nhưng mà,nơi đây là nơi công cộng,vẫn còn rất nhiều người đang trong sân vườn sửa sang,mặc dù được núi giả che chở,nhưng không cản lại được những công nhân khi họ nghe được tiếng động mà chạy qua đây。


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.