Truyện Không Tên Số 18

Chương 50




2350

Xe Cố Minh Thành lái rất nhanh,xe đột nhiên đậu ngay bên lề đường,nghiêng đầu nhìn sang Khương Thục Đồng,“ Sao rồi ? ”

Khương Thục Đồng nhăn mày,cô ta nói,“ Cố Tổng,tôi suy nghĩ kỹ rồi,tôi không thể cứ như vậy được,dù cho Lục Chí Khiêm thế nào đi nữa,tôi cũng không thể làm theo ý nguyện được,như vậy là vô đạo đức,chỉ cần giấy kết hôn còn ở đó,thì quan hệ giữa tôi và anh ta vẫn còn tồn tại。”

Mắt cô ta nhắm lại,đang tập trung tinh thần suy nghĩ gì đó,cho nên,trong ánh mắt như có một lớp sương mù mỏng vậy。

Cố Minh Thành luôn nhìn vào cô ta,giống như đang bắt đầu quan sát lại Khương Thục Đồng mà anh ta từng quen biết vậy。

Một lát sau,anh ta nói,“ Trước đây tôi quá xem thường cô rồi。”

Khương Thục Đồng không biết ý anh ta là gì,nhưng cô ta đã trên ứng dụng tíc tíc gọi một xe khác rồi,có thể một lát sau xe sẽ đến,cô ta muốn về nhà。

Tay của Cố Minh Thành sờ vào môi dưới của Khương Thục Đồng,“ Thật sự muốn về sao?Vì sao không cho tôi tiễn cô?”

“ Tôi sợ。” Khương Thục Đồng xưa nay rất nhát gan,đêm hôm qua cô ta đã thấy khó chịu,cảm giác không đạo đức vì phạm tội,khiến cô ta cảm thấy bản thân như là phạm nhân thiên cổ vậy。

Xe đã đến,Khương Thục Đồng nói với Cố Minh Thành,“ Cố Tổng,tạm biệt。”

Liền bước xuống xe。

Cố Minh Thành ngồi trong xe nhìn dáng quay đi của Khương Thục Đồng,cô ta khoác trên người cái áo khoác dài,biểu hiện được thân hình của cô ta rất thon thả và mảnh mai,bên trong người cô ta mặc một cái áo sơ mi trắng và một váy len ngắn,từ hướng của Cố Minh Thành là nhìn không ra,nhưng mà anh ta nhớ,từ gốc độ phía sau lưng cô ta chỉ có thể nhìn thấy cô ta đang mang đôi vớ đen,trên chân mang đôi ủng cao gót bằng da cừu。

Mái tóc của cô ta không biết từ khi nào đã được duỗi thẳng,như một làn nước vậy khoác trên vai cô ta,trong tay cầm theo túi xách,rất có khí chất của một phụ nữ,dáng bước đi cũng rất phong tình,cũng rất cao nhã。

Sau khi Khương Thục Đồng lên xe,cũng không quay lưng nhìn về phía sau,cô ta biết được Cố Minh Thành nhìn cô ta,cứ như vậy quay về。

Cố Minh Thành cười,cô ta cũng quá nhẫn tâm chứ。

Cố Minh Thành lái xe quay về,những ngày nghĩ tết,không có chút thú vị nào hết。

Khương Thục Đồng ngồi xe về đến nhà,cứ nghĩ là chỉ có sự lạnh lẽo tiếp đón cô ta mà thôi,nhưng mà mẹ chồng quả nhiên lại đến,bà ta đứng ngay trước cửa,không có vào nhà。

Khi trên đường La Thị gặp được mẹ chồng,Khương Thục Đồng đã biết không thể tránh được thời khắc này。

Khương Thục Đồng đang muốn lấy chìa khoá ra mở cửa。

Mẹ chồng nói,“ Mở cửa cho tôi thì không cần đâu,tôi sợ vào trong đó sẽ gặp được những người gì đó mà tôi không muốn gặp,cho nên,tôi không vào đâu。”

Sắc mặt của mẹ chồng như sắt đá vậy。

Khương Thục Đồng chặt chẽ bụm môi lại,là do cô ta làm không đúng,cô ta y như một học sinh đang bị cô giáo khiển trách vậy,luôn cúi đầu xuống。

Đúng thật,Lục Chí Khiêm là vì cô ta mà vào tù,thời gian tám tháng không dài lắm,nhưng danh tiếng từng ngồi tù rất khó nghe,hơn nữa,chuyện Khương Thục Đồng và Cố Minh Thành cũng đúng thật đã bị mẹ chồng bắt được tại trận。

Tuy rằng bà ta biết được Lục Chí Khiêm và Khương Thục Đồng không thể sống với nhau được nữa,nhưng bà ta cũng không dễ dàng tha cho Khương Thục Đồng。

Có một chiếc xe đậu trước cửa nhà Khương Thục Đồng,là một chiếc xe Toyota prado,trên xe bước xuống một người。

Quả nhiên là Từ Mậu Thận。

“ Thục Đồng,cô ở đây sao,là như vậy,mùng một tết cô đến biệt thự của Cố Minh Thành làm báo cáo kết toán đó tôi đem qua cho cô rồi nè。” Từ Mậu Thận thở gấp nói,giống như rất khẩn trương vậy。

Khương Thục Đồng không hiểu,nhưng trên tay Từ Mậu Thận,đúng thật là có một phần báo cáo kết toán。

Khương Thục Đồng đã nghĩ rất lâu,mới suy nghĩ ra được,Từ Mậu Thận là đang muốn giải cứu cô ta。

“À,cám ơn anh,bận rộn hết một ngày,cũng quên luôn báo cáo này rồi。” Sắc mặt của Khương Thục Đồng có chút ngại ngùng,“ Hy vọng Cố Tổng sẽ không trách。”

“ Không đâu。” Từ Mậu Thận nói,“ Tết này tôi và Minh Thành cũng không vui vẽ cho lắm,hai người luôn vì cái báo cáo này nè,cũng may là được sự giúp đỡ của Khương tiểu thư,cuối cùng cũng đã làm xong。”

Mẹ chồng vốn dĩ là muốn trách vấn Khương Thục Đồng,nhưng lại bị những lời nói của Từ Mậu Thận làm cho không rõ ràng,theo như suy nghĩ ban đầu của bà ta,Khương Thục Đồng là đi hẹn hò với Cố Minh Thành,nhưng mà xem ra hiện nay,lại không giống cho lắm。

Trong thấp thoáng,sắc mặt của bà ta cảm thấy ngại。

Sau khi Từ Mậu Thận quay về,mẹ chồng nhìn Khương Thục Đồng một cái,bà ta nói,“ Không biết thật hay là giả đây!” Liền quay về。

Khi đó Khương Thục Đồng mới thở phào một hơi,cô ta mở cửa ra, nhắn một tin nhắn cho Từ Mậu Thận,hôm qua,hai người đã kết bạn trên wechat rồi,dù sao cũng là bạn bè mà,hơn nữa,Từ Mậu Thận còn nói,Mẹ của đứa bé không thường xuyên ở nhà,nói không chừng sau này còn phải nhờ vả Khương Thục Đồng giúp chăm sóc cho đứa bé nữa。

“ Hôm nay rất càm ơn anh,không thôi tôi cũng không biết nên nói sao với mẹ chồng nữa。” Khương Thục Đồng nhắn một tin nhắn。

“ Cám ơn tôi làm gì, đó là Minh Thành nhờ tôi đến,anh ta biết được cô sẽ gặp được phiền phức。”

Khương Thục Đồng sửng sờ trong giây lát,hèn chi,không thôi Từ Mậu Thận cũng không hiểu rõ như thế này,thời gian cô ta về nhà,và gặp đúng lúc mẹ chồng mình,những chi tiết này,chỉ có Cố Minh Thành biết được。

“ Nhưng mà cũng may mẹ chồng cô gặp cô vào ngày hôm nay,nếu như cho bà ta biết được đêm qua cô cũng không có ở nhà,vậy thì thảm rồi。” Từ Mậu Thận nói xong câu nói đó,ở phía sau nhắn thêm cái biểu tình mặt cười,Khương Thục Đồng có thể hiểu được những khẩu khí mà anh ta nói ra,cũng ảm thấy an ũi。

Trong lòng Khương Thục Đồng lạnh một lát,tối hôm qua anh ta đã sớm về rồi mà,sao anh ta lại biết được Khương Thục Đồng ở lại qua đêm nhà Cố Minh Thành vậy?

Những lời nói còn lại,Khương Thục Đồng liền không dám hỏi nữa,tự tìm ngại ngùng sao。

Trong lòng Khương Thục Đồng có một chút nghi vấn,là Cố Minh Thành nói cho Từ Mậu Thận biết đêm qua cô ta không về sao?

Không biết có phải do không hẹn mà gặp,hay là cũng đang cùng chung suy nghĩ nữa, thời gia còn lại sáu ngày,Khương Thục Đồng và Cố Minh Thành hai người ai cũng không liên hệ với ai,điện thoại không có,wechat cũng không có。

Giống như trải qua một đêm làn gió mùa xuân đó,hai người trở thành người lạ đã không còn quan hệ nữa。

Đối với loại quan hệ này,Khương Thục Đông cười lạnh một cái,quan hệ trên giường!

Khoảng thời gian này,Khương Thục Đồng đi dạo phố,không thôi thì đi chơi,hơn nữa có một ngày Tiết Lan còn hẹn Khương Thục Đồng,hai người đã cùng nhau dạo phố uống cafe。

Sau đó,Tiết Lan bỗng dưng hỏi,“ Cứ như vậy sao?”

Khương Thục Đông bắt đầu ý thức được lời Tiết Lan nói là ý gì rồi,nhưng mà chuyện chắc chắn có liên quan đến Khương Thục Đồng。

Tay cô ta run một cái nói,“ Không biết nữa。”

Rất nhanh,thời gian một tuần đã trôi qua,Khương Thục Đồng đi làm。

Ngày đầu tiên đi làm,đương nhiên mọi người đều không có tâm trạng đi làm,Khương Thục Đồng cũng không ngoại lệ。

Không ngờ là,Cố Minh Thành lại đến văn phòng phát lì xì。

Khương Thục Đồng cảm thấy kỳ lạ,nói với người bên cạnh,“ Sao phải đích thân đến đây phát lì xì vậy,phát trong nhóm không được sao?”

“ Rất nhiều người cũng không có trong nhóm của công ty,hơn nữa,mọi người đều rất mặt dày để giật lì xì,không thể nghiệm ra ý nghĩa của ‘ Làm nhiều được nhiều ’, ‘ Làm ít được ít’,hơn nữa,chủ tịch mọi năm đều đích thân đến các phòng phát lì xì,như vậy rất thân thiện với nhân viên đó。” Chị ngồi bên cạnh nheo mắt với Khương Thục Đồng。

Khương Thục Đồng suy nghĩ,cũng đúng,nhưng mà sau khi nghe những lời nói của chị này,trái tim Khương Thục Đồng vỗn dĩ đang lung lây,thế nào cũng không thể ổn định xuống được,cô ta luôn chờ đợi sự xuất hiện của người đó 。

Cô ta đã có mấy ngày không gặp anh ta rồi。

Phòng thiết kế một trận giao động,nhiều người theo sau Cố Minh Thành,anh ta đã đến。

Một bộ dạng đang như nhiều người ung hộ vậy,bộ dạng đó có hơi sắc của tết。

Anh ta đã đến。

Trái tim của Khương Thục Đồng như muốn nhảy ra vậy,cô ta cúi đầu,đang xem bản vẽ,khi Cố Minh Thành bước đến bên cạnh cô ta,cô ta đã đứng lên。

Cố Minh Thành hôm nay khoác trên người một áo khoác len dài màu xám đậm,ánh mắt nhìn sang Khương Thục Đồng,trái lại chỉ có Khương Thục Đồng không dám nhìn anh ta。

Hơn nữa,phía sau còn có rất nhiều người theo sau Cố Minh Thành 。

Cố Minh Thành nhìn vẻ mặt xấu hổ của Khương Thục Đồng,anh ta noi,“ Sao vậy,Khương tiểu thư đến công ty cũng có mấy tháng, sao còn mắc cỡ như vậy?”

Gốc môi của anh ta đang cười với nụ cười khoan dung,nụ cười đó là cấp trên cười với cấp dưới。

Chính vì nụ cười này,khiến Khương Thục Đồng không biết nên trả lời như thế nào nữa?

Vì sao giữa chuyện trên giường và giữa chuyện cấp trên,sao anh ta có thể tự động chuyển đổi được chứ?

Những người theo sau Cố Minh Thành,cũng liền cười theo。

Cố Minh Thành từ trong tay người theo phía sau,lấy một cái lì xì,đưa cho Khương Thục Đồng。

Trên đó ghi tên của Khương Thục Đồng。

Thời gian Khương Thục Đồng đến công ty không lâu lắm,lì xì đương nhiên cũng không nhiều,cô ta đối với tiền không có nhiều dục vọng,cho nên,đã để vào trong tủ。

Chỉ là,lúc nãy Cố Minh Thành từ bên cạnh cô ta bước ngang qua, đã mang đến một mùi vị của mùa đông,mùi vị này,khiến cho hơi thở của cô ta cảm thấy xa lạ,tim đập phòng phềnh。

Khương Thục Đồng ngồi xuống。

Cố Minh Thành đi một vòng trong phòng thiết kế,liền quay ra,giống như trước khi bước ra cửa,đã nhìn vào vị trí mà Khương Thục Đồng đang ngồi。chỉ liếc nhìn một cái,Khương Thục Đồng không khẳng định,anh ta đang nhìn cô ta。

Chiều nay Khương Vũ Vi đến tìm Khương Thục Đồng,vì không có đuổi kịp Cố Minh Thành,gần đây tâm trạng của Khương Vũ Vi rất buồn,đêm đó hai người đã cùng nhau ăn cơm。

Dù đã qua tết,tâm trạng của Khương Vũ Vi vẫn không tốt lắm,hôm nay cô ta đến tìm Khương Thục Đồng là đến nói chuyện trong lòng。

Không biết sao nữa,thì nói đến Cố Minh Thành và Niếp Doanh Doanh。

Hai người đến một quán mì kéo Lan Châu sạch sẽ,khi đó,người rất ít,những hơi nóng trong quán,chỉ có hai người họ。

Nghe đến tên của Niếp Doanh Doanh,đôi đủa của Khương Thục Đồng đã dừng lại。

“ Lần trước tôi đã gặp được Niếp Doanh Doanh。” Khương Vũ Vi nói như tâm tư vậy。

Tay của Khương Thục Đồng quả nhiên lại rung một cái,một lần nữa bị một người mình chưa gặp mặt lần nào,khiến cho cô ta cảm thấy trong lòng bất an。

“ Cô ta-- Có đẹp không?” Đây là câu hỏi đầu tiên của Khương Thục Đồng。

Khương Thục Đồng đương nhiên cũng đố kỵ rồi,cô ta có chút giận nói,“ Nếu nói đến đẹp thì,toàn Hải Thành ai đẹp hơn chị,phong tình của cô ta đương nhiên cũng không bằng chị rồi,nhưng mà cũng có chút khí chất。”

Khương Thục Đồng tiếp tục ăn mì,tay vẫn còn đang rung。

Trong lòng đàn gai gức hàm ý của hai chữ “ Khí Chất。”

Khương Vũ Vi nói trong thời gian nghĩ tết,cô ta có một lần đi dạo trung tâm thương mại,nhìn thấy Niếp Doanh Doanh và Cố Minh Thành từ trung tâm thương mại bước ra,Niếp Doanh Doanh đã lên xe của Cố Minh Thành。

Khương Vũ Vi tuỳ miệng nói,“ Cố Minh Thành không phải là loại người như chúng tôi có thể theo bám được,ăn cơm thôi。Còn nữa,chị vẫn chưa nói chuyện với người ta,sao biết được đó là Niếp Doanh Doanh。”

“ Chắc là trực giác của Phụ nữ,đặt biệt là trực giác đối với phụ nữ cùng yêu chung một người đàn ông。” Tâm trang của Khương Vũ Vi cảm thấy không sảng khoái。

“ Chị cũng kết hôn rồi,đương nhiên không cần đeo bám anh ta rồi,nhưng mà xem ra,em giống như đã không còn hy vọng。” Bộ dạng trong ngóng của Khương Vũ Vi。


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.